Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngao du Nam Man Hoang Châu (2)

Tiểu thuyết gốc · 2982 chữ

Chươn 64.2 Ngao du Nam Man Hoang Châu (2)

Đêm đến.

Chúng ta tìm một cây to để nghỉ ngơi.

Cây cối ở Nam Man Hoang Châu đúng là cao lớn hùng vĩ cực kì. Như cái cây này, cao hơn trăm thước, chỉ một cành cây, đủ để chúng ta bảy người cắm trại nghỉ lại. Cũng không dám đốt đèn, vì có thể thu hút dị thú tiến đến.

Dị thú ở Nam Man Hoang Châu tuyệt đối không sợ lửa đâu.

Dã thú bình thường sợ lửa, thứ nhất là do bản năng đối với cháy rừng e ngại. Thứ hai là lửa rất nóng, chạm vào sẽ bỏng. Mà dị thú ở Nam Man Hoang Châu, da dày thịt béo, lửa bình thường không ảnh hưởng đến chúng, cho nên sẽ không e ngại, càng dễ thu hút chúng tiến đến.

Cũng may đêm nay trăng sáng.

Để núi rừng cũng không đến nỗi âm u, ngược lại nên thơ cực kì.

Hôn nay các cô nương Siêu Việt Mộng đã rất mệt mỏi, ta cũng không định giày vò các nàng, ta gác đêm, để các nàng nghỉ ngơi. Thời gian còn dài, không cần vội.

Một mình ngồi trong đêm thâu, ngắm nhìn núi rừng bạt ngàn tắm dưới ánh trăng vàng óng, cũng thấy hứng thú. So với Bất Kiến Thiên âm u tràn đầy tử khí, đẹp hơn trăm ngàn lần.

-Ngươi không nghỉ ngơi sao?

Ta cũng không quay đầu, hỏi.

-Không ngủ được. Hoàng Thượng, ta có thể hỏi ngài chút chuyện không?

-Có thể.

Được ta đáp ứng, An Hỷ Nghiên cũng không kiêng dè, tới ngồi bên cạnh ta.

-Ngài bồi dưỡng chúng ta, là có mục đích gì? Chỉ là ham muốn thân thể chúng ta sao?

-Ngươi cảm thấy các ngươi so với sư phụ các ngươi, Mộng Tiên Cô, đẹp hơn sao?

Ta không trả lời An Hỷ Nghiên, mà hỏi ngược lại.

-Không bằng, một sợi tóc cũng không.

An Hỷ Nghiên thẳng thắn thừa nhận.

-Thứ ta muốn từ các ngươi là một thứ gọi là Hạt Giống Tâm Hồn. Thông qua hợp thể song tu, để cho linh hồn các ngươi đạt được thăng hoa, ta liền có thể thu lấy. Đối với các ngươi mà nói, cũng là chuyện tốt.

Ta giải thích.

-Tốt như thế nào?

-Đại khái dưới tình huống tài nguyên đầy đủ, không có kì ngộ đặc biệt gì, đột phá nhị giai cần tầm mười năm, tam giai hai mươi năm, tứ giai bốn mươi năm. Sau khi thành tựu Tiên Thiên, thì lại tuỳ thuộc vào tài nguyên, khó mà nói rõ. Nếu đạt được Linh Hồn Thăng Hoa, thì quá trình tu luyện có thể rút ngắn một nửa.

Ta là nói thật. Luân Hồi Giả có thể bảo lưu tu vi sau khi Luân Hồi khởi động lại không sai, nhưng Cửu Châu nguy cơ trùng trùng. Phải sống đã mới có thể tu luyện được. Tiên Thiên Cảnh trở lên đều sẽ bị đánh vào Dấu Ấn Thợ Săn, bị Thánh Thú săn giết. Có thể thoát khỏi nó, lần Luân Hồi trước cũng chỉ có mình ta. Có thể rút ngắn một nửa thời gian tu luyện, bất cứ ai cũng sẽ động tâm.

-Hạt Giống Tâm Hồn đó, có thể coi như là kết tinh tình yêu sao? Bắt buộc chúng ta phải yêu ngài?

An Hỷ Nghiên cẩn thận hỏi.

-Vậy phải xem định nghĩa tình yêu của ngươi thế nào đã. Tình yêu, cũng có trăm vạn kiểu. Nếu như nói tình một đêm cũng là một loại tình yêu, thì Hạt Giống Tâm Hồn đúng là kết tinh của tình yêu.

-Vậy ngài cho rằng tình yêu đích thực là như thế nào?

-Đó là thứ tình yêu trải qua thử thách của thời gian và cái chết.

-Tựa như Romeo và Juliet sao?

-Cũng là.

-Tình yêu của Romeo và Juliet quả thật khiến người người ngưỡng mộ.

An Hỷ Nghiên ánh mắt trở nên lấp lánh. Nàng hiển nhiên cũng ưa thích chuyện tình yêu lãng mạn như vậy.

-Trừ ta ra.

-Sao vậy?

An Hỷ Nghiên quay đầu bất ngờ hỏi. Trò chuyện nãy giờ, thấy ta cũng khá là thân thiện, nàng cũng bớt e ngại rất nhiều.

-Vì ta cho rằng nếu Romeo không tự sát, mà dành cả đời để nhớ về Juliet, như vậy tình yêu của hắn dành cho nàng mới càng có ý nghĩa.

-Ý ngài là phải trải qua cả thử thách của cả cái chết và thời gian sao?

-Đúng.

Ta nhìn về khoảng không xa xăm, nhớ về tiểu nương tử.

-Chết vì nhau kỳ thật rất dễ, sống vì nhau, mới là khó.

An Hỷ Nghiên không nói. Chắc đang nhớ về chuyện tình yêu bản thân từng trải qua. Mười mấy năm nay Mộng Tiên Cô dạy dỗ các nàng, cũng giám sát các nàng gắt gao. Cũng không thấy các nàng qua lại với nam tử nào. Đương nhiên ta cũng không định bỏ qua các nàng, tốn tài nguyên nuôi dưỡng, phải thịt chứ. Nhưng lấy được Hạt Giống Tâm Hồn, các nàng muốn yêu ai thì yêu. Như vậy lại càng tốt, nếu khi đó các nàng bám lấy ta, ta mới lại mất công phí sức bồi các nàng luyện công đấy.

Gò má An Hỷ Nghiên càng lúc càng hồng, ánh mắt nàng nhìn ta đã trở nên mê ly.

Sắc Dục Phần Tâm Hoả vẫn luôn là lợi hại như vậy.

Huống hồ, khuôn mặt của Trầm Lãng này đúng là soái tuyệt thiên hạ, mang thêm nét ngông cuồng. Đúng là dễ dàng để nữ nhân say mê.

An Hỷ Nghiên tự tìm đến miệng, ta há có thể không ăn nàng.

-Hỷ Nghiên, ngươi thật đẹp.

Ta cố gắng cười một cách soái nhất có thể, đưa tay sờ gò má An Hỷ Nghiên. Dung nhan xinh đẹp tuyệt thế dưới ánh trăng càng thêm huyền ảo, để lòng ta ngất ngây. An Hỷ Nghiên không tránh né, nhắm mắt lại đón nhận ta hôn lên đôi môi mềm mại của nàng. Mĩ nhân còn chủ động đưa ra lưỡi mềm ướt át, cùng ta cuốn lấy.

Trên thân An Hỷ Nghiên chỉ mang một cái cái sườn xám cách điệu, cùng một cái quần đùi ngắn chẳng tày gang, trong lúc hôn môi, dễ dàng bị ta cởi ra. Ta đối với việc cởi áo váy nữ nhân hiện tại cũng rất thuần thục, làm quá nhiều mà.

Ta rời khỏi môi An Hỷ Nghiên, ở giữa không trung kéo ra một sợi tơ nước bọt, lấp lánh dưới ánh trăng chiếu rọi.

Toàn bộ thân thể tuyết trắng của An Hỷ Nghiên hiện lên trọn vẹn trước mắt ta, cân đối và khoẻ mạnh. Bụng dưới có hơi nổi cơ bắp, tay chân nhìn cũng chắc chắn và có lực. Nàng vẫn luôn không ngừng rèn luyện thân thể. Nhưng không thiếu nóng bỏng và quyến rũ, ngực tròn mông vểnh, mê người cực kì.

-Hoàng Thượng, thân thể nhân gia nhiều cơ bắp, hy vọng ngài không ghét bỏ.

Giọng An Hỷ Nghiên bỗng nhiên trở nên mềm mại. Hiển nhiên cũng biết vài chiêu lấy lòng nam nhân. Nhưng nhìn kiểu gì cũng rất miễn cưỡng, xưng hô thay đổi trở lại câu nệ, để ta rất là không thoải mái.

-Không cần xa cách như vậy, xưng ta ngươi là được.

Ta cũng không chờ nàng đáp lời, đưa tay tóm lấy hai nhũ cầu tròn vo của An Hỷ Nghiên, há miệng ngậm lấy nhũ đầu, ra sức bú mút. Dù người nàng hầu hết là cơ bắp, nhũ cầu vẫn là mỡ đấy, dù rằng rất căng tràn, cũng rất mềm mại. Vừa thưởng thức nhũ cầu An Hỷ Nghiên một tay đưa xuống dưới đùa bỡn cửa mật huyệt của nàng. Cũng không tính đâm ngón tay vào trong, chỉ ở bên ngoài xoa nhẹ, chốc lát đã để dâm thuỷ tràn ra, ướt đẫm cả lòng bàn tay ta.

-A…hảo ngứa…khó chịu quá…ư

An Hỷ Nghiên không nhịn được rên rỉ lên, để tâm ta cũng ngứa ngáy theo. Ta lập tức đem quần áo bản thân lột sạch. Nằm ngửa trên cành cây, côn thịt chỉ thiên, cứng rắn vô song.

-Nào tới, chắc ngươi sẽ ưa thích ở trên hơn haha

Ta cười nói, để An Hỷ Nghiên nguýt lại một cái. Không có phong tình vạn chủng, lại nhiều vẻ tinh nghịch đáng yêu. Nàng tiến tới quỳ chân hai bên hông ta, một tay cầm côn thịt đem quy đầu thô to nhắm ngay cửa mật huyệt.

-Ta tới đây…Ưm

An Hỷ Nghiên hô một tiếng, hoạ phong có gì đó sai sai. Nhưng không sao, ta vẫn luôn ưa thích nữ nhân chủ động hơn. Quy đầu phá tan màng trinh, cắm vào huyệt An Hỷ Nghiên. Trong huyệt nàng đã ướt át không chịu nổi, côn thịt dễ dàng tiến đến cuối cùng.

-Ồ, huyệt của ngươi thật mềm mại. Thật thoải mái.

Khác biệt với toàn thân cơ bắp rắn chắc, âm đạo An Hỷ Nghiên lại rất mềm mại, cũng không thiếu chặt khít, ôm sát lấy côn thịt ta. Lúc nãy sờ huyệt nàng, ta cũng đã thăm dò xem mật huyệt của An Hỷ Nghiên có bao nhiêu sâu cạn, cũng đem côn thịt điều chỉnh. Cho nên côn thịt của ta cắm vào, hoàn toàn lấp đầy mật huyệt An Hỷ Nghiên. Côn thịt lút cán, quy đầu vừa chạm nhẹ vào cổ tử cung nàng, kích cỡ cũng vừa vặn, to lớn nhưng không đem thành thịt non âm đạo quá căng ra, hoàn toàn ăn khớp cấu tạo âm đạo An Hỷ Nghiên. Như vậy có thể đem đến cho nàng cảm giác thoải mái dễ chịu nhất.

-A…có hơi đau một chút…ư…nhưng thật đã ngứa…a

An Hỷ Nghiên bắt đầu lay động bờ mông, tự mình tìm lấy khoái hoạt.

Lên, xuống

Lên, lên, xuống

Vũ đạo của nàng vốn là rất tốt đấy, dù gì cũng xuất thân là thần tượng. Bây giờ nhún nhảy trên người ta cũng rất nhịp điệu, tựa như đang ngảy múa, để ta thoải mái cực kì. Mật huyệt An Hỷ Nghiên càng ngày càng bó chặt, cũng càng lúc càng ướt át, hơi thở nàng cũng dần dần trở nên nặng nề.

-Ư…a…thật thoải mái…ư…côn thịt của ngươi hảo thích…ư…a…A…ta tới…Á

An Hỷ Nghiên nặng nề ngồi phịch lên háng ta. Âm đạo siết chặt một cái, dâm thuỷ tràn ra, cổ tử cung mềm mại ôm ấp hút lấy quy đầu, để ta cũng thoải mái không được, vui sướng xuất tinh. Tinh dịch nóng bỏng mang theo tinh nguyên nồng nặc trực tiếp phun vào tử cung An Hỷ Nghiên, để nàng vui sướng không cùng, nằm sấp trên người ta, thân thể nàng run rẩy không ngừng.

Ta đem tinh dịch bắn đầy tử cung An Hỷ Nghiên, ôm lấy nàng hôn nồng nhiệt, tựa như hai người yêu nhau sâu đậm. Mà An Hỷ Nghiên cũng nhiệt tình đáp lại. Chúng ta cùng ôm chặt lấy nhau tận hưởng dư vị cao trào.

-Thoải mái sao?

-Thoải mái. Dễ chịu muốn chết.

Cao trào qua đi, An Hỷ Nghiên nâng người ngồi dậy, trên mặt là đầy biểu cảm thoả mãn cực kì, vô cùng xinh đẹp.

-Ngươi dùng Hấp Tinh Đại Pháp hút tinh dịch đi, đừng để lãng phí. Tinh dịch của ta thế nhưng là đại bổ.

-Ưm, ta biết. Trong tử cung truyền đến cảm giác ấm nóng lan toả toàn thân, giống như lúc ăn đan dược vậy.

Tử cung An Hỷ Nghiên bắt đầu sinh ra lực hút, cổ tử cung mềm mại như muốn ăn luôn quy đầu của ta vậy, để ta lại bắt đầu thấy hưng phấn.

-Bây giờ đến lượt ta.

Ta ôm lấy An Hỷ Nghiên lật người lại, để nàng nằm dưới, đem một chân của nàng vác lên vai, eo hông bắt đầu chấn động, đem côn thịt ra ra vào vào mật huyệt nàng. Chân của An Hỷ Nghiên thật tuyệt vời, săn chắc lại đầy đặn, thuôn đều và dài miên man, đúng là cực phẩm.

-Ư…nhẹ chút…a

An Hỷ Nghiên lại thoải mái rên rỉ.

Nhưng vừa rồi chỉ là món khai vị. Giao hoan với mức độ như vậy, không thể thoả mãn được ta. Chân khí như sóng thần thôn qua chỗ bộ phận sinh dục giao hợp cuốn vào kinh mạch An Hỷ Nghiên, để thân thể nàng run rẩy lên.

-Ư…không được…chết mất…a…ư…sướng quá…a

Lần đầu nhận lấy khoái cảm kịch liệt như vậy, An Hỷ Nghiên có chút hỏng mất, rên thét không ngừng. Nhưng mà nàng vẫn là rất kiên cường, cố gắng chịu đựng. Nhưng mà cảm giác ta đem đến cho nàng, quả thật vô cùng thoải mái. An Hỷ Nghiên liên tục cao trào ba lần, lại thêm cả ngày hôm nay mệt nhọc, sung sướng ngủ mất.

An Hỷ Nghiên ngủ say. Khuôn mặt vẫn luôn tỏ vẻ kiên cường lộ ra vẻ thanh thản. Nàng cũng biết ở bên cạnh ta, nàng có thể yên tâm ngủ, không cần có bất cứ lo lắng gì. Một nam nhân có thể tuỳ lúc bảo vệ và đem đến cảm giác an toàn, đúng là rất hấp dẫn nữ nhân.

Ngày mai tỉnh dậy, An Hỷ Nghiên sẽ lại khoẻ mạnh phấn chấn. Chân khí của ta đối với thân thể là tinh thần có tác dụng rất tốt.

Nếu đã xực An Hỷ Nghiên, vậy cũng không nên thờ ơ các hảo tỷ muội của nàng.

Ta ôm ngang An Hỷ Nghiên ngủ say nhảy xuống chỗ cành cây dựng lều trại.

Mộng Tiên Cô vậy mà đứng đợi sẵn.

-Giao nàng cho ta.

Nữ nhân này vẫn luôn luôn dịu ngang và hiểu lòng người như vậy.

-Phiền ngươi rồi.

-Đó là đương nhiên.

Ta giao An Hỷ Nghiên cho Mộng Tiên Cô, hướng về tấm lều đẩy cửa tiến vào.

Bên trong ngược lại sáng rõ.

Được dạ minh châu treo trên đỉnh đầu chiếu sáng.

Vải lều rất dày, cũng không sợ ánh sáng bên trong phát ra ngoài, thu hút mãnh thú.

Bốn mĩ nhân như hoa như ngọc đang chờ sẵn, thấy ta tiến vào cũng không ngạc nhiên.

-Hoàng Thượng, tam tỷ đâu?

Từ Huệ Lân hỏi. Khuôn mặt nàng tựa như búp bê, nhiều mấy nét ngây thơ đáng yêu. So ra, muội muội Phác Chính Hoa thành thục hơn nhiều. Nhưng trái ngược với khuôn mặt học sinh đó là thân hình đầy đặn nóng bỏng vô cùng. Từ thị giác đến xem, nhũ cầu của Từ Huệ Lân có tỷ lệ so với thân thể là lớn nhất trong năm tỷ muội đấy. Đây cũng là bởi thân hình của nàng là nhỏ nhắn, xinh xắn nhất.

-Hỷ Nghiên vui sướng lại mệt mỏi, ngủ rồi. Ta giao nàng cho Mộng Tiên Cô chăm sóc, không có vấn đề gì.

Một cái An Hỷ Nghiên sao có thể thoả mãn ta. Ta lập tức nhào tới Từ Huệ Lân, đưa tay giật rách áo của nàng. Hai nhũ cầu tròn trĩnh trắng mịn lập tức bại lộ trong không khí. Cái quần đùi nhỏ xíu của nàng cũng chịu chung số phận. Ta đưa tay sờ một cái, âm hộ của nàng vậy mà đã ướt. Xem ra trong lúc ta hoan lạc cùng An Hỷ Nghiên, Mộng Tiên Cô đã đốt lên lửa dục của bốn tỷ muội.

-Vậy mà đã ướt, hắc hắc

Ta cười lên, tách ra hai chân Từ Huệ Lân, côn thịt dính đầy dâm thuỷ của An Hỷ Nghiên vẫn chưa khô cạn, lập tức muốn tiến vào thân thể nàng.

-Hoàng Thượng, ngài cùng tam muội đại chiến một hồi, chúng ta đều nghe rõ, không ướt không được nha.

Hứa Suất Trí một bên híp mắt cười nói.

-Hoàng Thượng, thỉnh thương tiếc nhân gia.

Từ Huệ Lân ánh mắt ngập nước, ra vẻ đáng thương.

-Ta sẽ nhẹ nhàng.

-Á.

Ta nói vậy, nhưng eo hẩy tới một cái, đem côn thịt phá tan màng trinh của Từ Huệ Lân, một phát lút cán. Côn thịt nhúc nhích vài cái, điều chỉnh hình dạng cho phù hợp với hình dạng âm đạo Từ Huệ Lân, bắt đầu kéo ra rút vào.

-A…đau một chút…lập tức liền thoải mái…ư…thật dễ chịu…ư

Ta quất không được mấy cái, Từ Huệ Lân đã rên rỉ lên, bắt đầu cảm nhận được sung sướng. Ba tỷ muội của nàng cũng không nhàn rỗi, tự cởi hết quần áo ít ỏi trên người, vây lấy ta, trợ hứng ta làm huyệt Từ Huệ Lân.

Dáng người Phác Chính Hoa là tuyệt nhất. Nhưng đây là ta tỉ mỉ quan sát mới nhìn ra. Cả năm người các nàng, bao gồm An Hỷ Nghiên đều rất xinh đẹp, dáng người cũng khá tương tự, đứng cùng một chỗ rất là đồng bộ.

Ta lần lượt giúp bốn mĩ nhân khai bao.

Các nàng bốn người cùng lên, chia nhau chịu đựng ta chinh phạt, cho nên kéo dài được hồi lâu, không như An Hỷ Nghiên sướng đến ngất xỉu. Nhưng cũng chỉ là kéo dài được hồi lâu mà thôi. Cuối cùng đều xịu lơ dưới côn thịt của ta.

Đêm ở Nam Man Hoang Châu cũng không hề yên tĩnh.

Bóng tối, là đồng bạn đáng tin cậy nhất của mãnh thú.

Nhưng cũng không ảnh hưởng ta vui sướng.

P/S: đề cử và ủng hộ nhiệt tình nha các đồng dâm.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.