Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Cung Gia (2)

Tiểu thuyết gốc · 3760 chữ

Chương 38.2 Nam Cung Gia (2)

Côn thịt vừa xuất tinh xong vẫn cứng rắn như kim cương, ta lùi hông lại, kéo côn thịt ra chỉ chừa quy đầu lại trong mật huyệt Thuỵ Vân Phu Nhân, lại hung mãnh cắm vào.

-A…phu quân… sao chàng còn cứng rắn như vậy…

-Có lẽ đột phá lục giai khiến thân thể có thay đổi.

Lại là một va chạm mạnh lên âm hộ Thuỵ Vân Phu Nhân, côn thịt đội lên cả cổ tử cung.

-A…nhẹ chút…ư

-Nương tử, vừa rồi thoải mái không?

Ta cũng không tiếp tục dập mạnh, mà nhẹ nhàng cắm rút.

-Thiếp thoải mái muốn chết luôn. Phu quân chàng thật giỏi.

-Đó là do nàng quá mê người, làm ta không thể tự kiềm chế.

-Vậy chàng hãy yêu thiếp nhiều hơn đi.

Thuỵ Vân Phu Nhân ngồi dậy, vòng tay quanh cổ ta, hai dùi dang rộng ra hai bên, để ta càng thêm thuận tiện cắm rút mật huyệt của nàng.

-Đó là đương nhiên.

Hai đôi môi lại cuốn lấy nhau. Không biết có phải do vừa ăn kẹo bông gòn hay không, nước miếng của Thuỵ Vân Phu Nhân đặc biệt ngọt ngào, hay là do tình ý dạt dào nàng dành cho phu quân của mình khiến nước bọt của nàng trở nên ngọt. Nhưng dù là vì lý do gì, tất cả đều là của ta, bị ta tham lam mút lấy.

Ta rời môi khỏi mĩ phu nhân, cúi đầu nhìn. Côn thịt thô to đen đúa cắm giữa âm hộ ướt át dâm đãng của Thuỵ Vân Phu Nhân. Theo ta cắm rút, tinh dịch bị ta bắn vào mật huyệt của Thuỵ Vân Phu Nhân vừa nãy dần bị ép trào ra, nhiễm lên nơi giao hợp của hai bộ phận sinh dục chúng ta một tầng bọt màu trắng đục, dâm mỹ vô cùng. Ta nhìn côn thịt ra ra vào vào mật huyệt của Thuỵ Vân Phu Nhân, càng thêm hưng phấn.

-Nương tử, nàng nhìn xem côn thịt của ta ra vào mật huyệt của nàng này.

Thuỵ Vân Phu Nhân theo lời cúi đầu nhìn xuống, bị cảnh tượng dâm đãng làm đỏ mặt, lập tức thẹn thùng quay mặt đi.

-Phu quân, đáng ghét.

-Haha nào, quay người lại, phu quân muốn chơi nàng từ phía sau.

Cũng không đợi Thuỵ Vân Phu Nhân đồng ý, ta rút ra côn thịt, đem nàng quay người lại, để nàng chống tay trên bàn, nhổng lên mông bự vừa tròn vừa trắng, trong đùi đã một mảnh ướt đẫm. Ta ôm eo nàng, từ phía sau đem côn thịt cắm vào mật huyệt dâm đãng, hung mãnh va chạm.

Bờ mông Thuỵ Vân Phu Nhân tràn đầy phong vận thành thục, so với thiếu nữ càng thêm đầy đặn mượt mà, vừa vểnh vừa tròn, rất co dãn. Tại ta va chạm vang lên âm thanh dâm đãng. Trước ngực một đôi nhũ cầu tuyết trắng cũng không ngừng lắc lư. Ta tựa vào trên lưng Thuỵ Vân Phu Nhân, hai tay hai quả, cầm nhũ cầu nàng thoải mái chơi đùa, vui không tiếc tay.

-Nương tử, nàng quá mê người, ta làm nàng thật sướng.

-A…a…phu quân…thiếp cũng sướng…a…mau hơn chút nữa…thiếp muốn cao trào…muốn chết…a

-Ta bắn…bắn chết ngươi cái nương tử dâm đãng này.

Ta thẳng lưng, hai tay rời khỏi nhũ cầu Thuỵ Vân Phu Nhân, cầm lấy eo nàng, hưng mãnh quất cắm, sau đó đem tinh dịch nóng bỏng xuất vào nơi sâu nhất trong mật huyệt Thuỵ Vân Phu Nhân.

-A…nóng quá…thiếp chết mất…đã đến…lại đến…Ư a a a

Thuỵ Vân Phu Nhân bị tinh dịch nóng bỏng lại xối vào tử cung, lại lần nữa trèo lên đỉnh phong hoan ái, cả người xụi lơ nằm bẹp trên bàn, hai chân dang rộng trên đất. Ta xuất tinh xong cũng không đem côn thịt rút ra, nằm đè lên thân thể mềm mại của Thuỵ Vân Phu Nhân, hưởng thụ khoái cảm sau khi xuất tinh.

-Nương tử, vừa rồi thoải mái chứ.

-Quá thoải mái, thiếp chưa bao giờ sung sướng như vậy.

Mĩ phu nhân cũng rất tận hưởng cảm giác bị trượng phu đè nặng lên người mình. Trong giọng nói mang theo thoả mãn đáp lời ta.

-Haha chưa hết đâu, đêm nay ta sẽ cho nàng sướng đủ.

Ta hơi di động mông, nhắc nhở côn thịt của ta vẫn còn khí thế bừng bừng cắm trong mật huyệt của nàng nghỉ ngơi.

-Đáng ghét, sao hôm nay chàng dũng mãnh như vậy chứ.

-Nàng không thích sao?

-Thiếp đương nhiên thích, nhưng sợ có điểm không chịu nổi.

-Không chịu nổi cũng phải nổi. hahaha

Ta rời khỏi người Thuỵ Vân Phu Nhân, đem côn thịt rút ra. Dưới ánh nến mờ nhạt, côn thịt dính lên tinh dịch lẫn dâm thuỷ sáng bóng trông vô cùng dâm dục. Thuỵ Vân Phu Nhân cũng rời khỏi bàn, quay lại đứng đối diện ta.

Ta đưa tay sờ lấy bờ môi đỏ thắm của nàng, cười cười không nói.

-Đáng ghét.

Thuỵ Vân Phu Nhân liếc ta một cái thiên kiều bá mị, hiểu ý quỳ xuống dưới háng ta, thè ra lưỡi hồng dọn dẹp mớ dịch nhờn hỗn độn trên cây côn thịt vừa đem đến cho nàng vô tận khoái hoạt. Tuy rằng hơi trúc trắc, nhưng nàng mất một chút thời gian cũng đã đem côn thịt của ta liếm sạch.

-Nương tử, nàng ngậm nó vào đi.

Thuỵ Vân Phu Nhân liếc ta một cái thiên kiều bá mị, kèm theo một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.

-Hảo, hôm nay cho chàng thoải mái.

Nói rồi như lời hé đôi môi quyến rũ vô hạn, gắt gao ngậm lấy côn thịt của ta, nhẹ nhàng mút, đầu lưỡi ướt át mềm mại kích thích quy đầu, đem đến cho ta khoái cảm vô hạn.

-Nương tử, nàng thật ngoan.

Ta vuốt nhẹ tóc Thuỵ Vân Phu Nhân, mềm mượt như mây, bồng bồng bềnh bềnh. Đồng thời hưởng thụ nàng đong đưa đầu trước sau đem côn thịt của ta nhả ra mút vào. Hai cánh môi đỏ thắm bóng mượt tương phản sâu sắc với côn thịt đen thui gân guốc, đem đến kích thích thị giác rất mãnh liệt, khiến ta vô cùng hưng phấn, rất nhanh lại có ý xuất tinh, côn thịt run rẩy nhảy lên trong miệng Thuỵ Vân Phu Nhân. Nàng hiểu ý ngậm chặt quy đầu ra sức mút, tay ngọc cầm lấy thân côn sóc mạnh.

-A…nương tử, ta bắn…a

-Ưm ưm

Ta sảng khoái bùng nổ, tinh dịch bắn ra thật nhiều, khiến Thuỵ Vân Phu Nhân không ngậm nổi, tràn ra bên khoé miệng. Ta xuất tinh phải hơn một phút, Thuỵ Vân Phu Nhân thấy miệng không chứa nổi, đành đem tinh dịch nuốt xuống bụng, cho đến khi ta xuất tinh xong. Nàng dùng đầu lưỡi mềm mại liếm quanh quy đầu, đem tinh dịch ta bắn ra hoàn toàn cuốn vào trong dạ dày, mới đem côn thịt của ta nhả ra. Lại dùng ngón tay quét tinh dịch bên khoé môi, cũng không lãng phí, đem vào trong miệng liếm sạch.

-Phu quân, thoải mái chứ.

-Thoải mái muốn chết.

-Phu quân, sao côn thịt của chàng vẫn còn cứng rắn, sẽ không có vấn đề gì chứ?

Thuỵ Vân Phu Nhân hơi lo lắng.

-Có chứ, lại là vấn đề lớn.

Ta sắc mặt nghiêm nghị.

-A, không lẽ là di chứng sau khi đột phá lục giai?

-Haha, vấn đề là nàng quá mê người, làm côn thịt của ta không mềm nổi.

-Đáng ghét.

Thuỵ Vân Phu Nhân đánh côn thịt của ta một cái, lại là một cái liếc thiên kiều bá mị. ta cười haha bế ngang nàng lên.

-Nơi này không được tiện, chúng ta về phòng, lại tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp.

-Ừm, phu quân.

Trong khuê phòng.

Thân thể mê người hoàn mĩ của Thuỵ Vân Phu Nhân nằm ngửa giữa giường, hai chân dang rộng, nơi âm hộ của nàng nhớp nháp dâm uế đầy dịch và bọt màu trắng đục, một cây côn thịt thô, to, đen, dài đang không ngừng ra vào. Thân thể Thuỵ Vân Phu Nhân run rẩy nhẹ nhẹ, ánh mắt nàng mê ly vì đã liên tục cao trào quá nhiều lần. Ta đã xuất tinh không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn tiếp tục chinh phạt trên thân thể đẫy đà căng mọng của Thuỵ Vân Phu Nhân.

Nữ nhân này rất thông minh. Ngày mai nàng tỉnh táo lại, tất nhiên sẽ nghĩ ra điểm khác thường, phát hiện Nam Cung Dật đã bị ta đoạt xá, tất nhiên sẽ nổi điên.

Ta đem côn thịt cắm đến tận cùng trong mật huyệt Thuỵ Vân Phu Nhân, nằm đè lên người nàng, kề bên tai thủ thỉ.

-Nương tử, nàng thoải mái không?

-Ư…phu quân, chàng cho thiếp nghỉ một chút…ư…thiếp cảm thấy như muốn lên trời rồi vậy…ư

-Chưa đâu, giờ ta mới thật sự cho nàng lên trời.

-A…a…a

Thuỵ Vân Phu Nhân không nhịn được rên rỉ, đôi mắt dần dần dại đi, chìm vào trong ảo mộng hoan lạc. Quả nhiên âm đạo là con đường thông đến linh hồn của nữ nhân. Trải qua một trận làm tình điên cuồng, nhân lúc tâm linh Thuỵ Vân Phu Nhân mở ra hoàn toàn, ta dùng Thiên Địa Hợp Đạo Pháp đã thành công cộng hưởng với linh hồn Thuỵ Vân Phu Nhân.

Trong cơn mê, Thuỵ Vân Phu Nhân cảm thấy như mình đang lơ lửng giữa một hải dương vô cùng ấm áp, xung quanh là muôn vàn tinh tú lấp lánh. Nàng không cô độc, một người khổng lồ đang ôm ấp lấy nàng trong lòng bàn tay, đem đến cho nàng cảm giác an toàn và vững chãi vô cùng.

-Đây là đâu? Hắn là ai? Là phu quân ư?

Thuỵ Vân Phu Nhân không ngừng tự hỏi.

-Thật thoải mái. Thật dễ chịu.

Nàng hoàn toàn thả ra, mặc cho người khổng lồ ôm ấp lấy mình. Cái cảm giác thả lỏng hoàn toàn như thế này là nàng lần đầu tiên thể nghiệm, cũng đem đến cho nàng sự khoan khoái khó tả, nguyện chìm đắm vĩnh viễn trong đó, không bao giờ tỉnh lại.

-Ta muốn cứ mãi như thế này.

Từng tia sáng ban mai chiếu rọi khuê phòng.

-Nương tử, nàng đã tỉnh, mau dậy ăn sáng đi.

Sự tình đêm qua như một giấc mơ, để Thuỵ Vân Phu Nhân cảm thấy không chân thực. Trên giường đã hoàn toàn sạch sẽ, không còn dấu vết chiến đấu kịch liệt tối qua. Nhưng cảm giác thoải mái vô tận vẫn còn dư vị trong thân thể, để nàng biết tất cả là thật.

Trên bàn là cháo quẩy nàng thích nhất.

Thuỵ Vân Phu Nhân nhìn ta chằm chằm. Nhìn lại nàng, không hề tránh né, nở nụ cười.

Xoẹt.

Tuỳ thân bảo kiếm xuất ra khỏi vỏ, chỉ thẳng vào uyết hầu của ta.

-Ngươi là ai?

-Đáng ra nàng không nên hỏi, mà nên đâm vào luôn.

Ta đưa tay tóm lấy bảo kiếm sắc bén, lưỡi kiếm cắt vào da thịt, khiến máu tươi chảy ra nhộm đỏ thân kiếm, chảy ngược về phía Thuỵ Vân Phu Nhân.

-Như thế này này.

Ta cầm lưỡi kiếm đâm thẳng về phía cổ họng mình.

Keng.

Kiếm rơi trên đất.

-Nói, ngươi là ai?

Thuỵ Vân Phu Nhân như gào lên.

Trải qua một lần linh hồn cộng hưởng, Thuỵ Vân Phu Nhân đối với ta đã có loại ỷ vào không thể nói rõ, cùng với lòng hiếu kì, cho nên vừa rồi nàng không xuống tay.

-Ta, là hình tượng trượng phu hoàn mĩ trong lòng nàng. Là nam nhân mà nàng mong muốn nhất.

-Không đúng, người ta yêu là Nam Cung Dật, không phải ngươi.

-Ngươi chắc chứ?

-Ta chắc chắn.

Ánh mắt Thuỵ Vân Phu Nhân hiện tại vô cùng kiên định.

-Vậy ta đưa nàng đi một nơi.

Cũng không để Thuỵ Vân Phu Nhân đồng ý hay phản đối, đem nàng khống chế. Ta mang nàng tới một gian phòng trong Nam Cung Gia cách đó không xa.

-Dật lang, Thuỵ Vân tỷ có chấp nhận thiếp không?

-Đương nhiên là chấp nhận, nàng sinh cho ta một nhi tử, sau này nó sẽ là người kế thừa Nam Cung Gia. Thuỵ Vân nàng ấy không chấp nhận cũng không được. Thiên Nhi thế nào rồi.

-Nó vẫn còn đang ngủ.

Nam Cung Dật dịu dàng tới bên, sờ nhẹ đầu nhi tử.

-Nàng cứ nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện đã có ta lo.

-Ưm, Dật lang.

Thuỵ Vân Phu Nhân dưới tác dụng của Đại Mộng Thần Thông, đứng một bên chứng kiến hết thảy. Đôi mắt đỏ hoe đã sắp nổ ra máu.

Trở lại khuê phòng.

-Thế nào nương tử, không ngờ một tuyệt thế mĩ nhân như nàng lại thua cho một nữ tử bình thường phải không. Nàng có biết tại sao?

-Tại sao?

Thuỵ Vân Phu Nhân đã được ta giải trừ cấm chế, đứng nhìn ta chằm chằm.

-Vì ngươi cường thế, để cho lòng tự tôn nam nhân của Nam Cung Dật bị tổn thương, cho nên Nam Cung Dật tìm một nữ tử bình thường để tìm lại cảm giác làm nam nhân.

-Hoang đường, ta trung trinh một lòng, luôn nghĩ cho Nam Cung Gia, lại xinh đẹp vô song, hắn sao có thể có ý nghĩ đó.

-Vì hắn là một tên vô dụng, lại tràn ngập kiêu ngạo. Hơn nữa nữ nhân kia không phải là duy nhất, chỉ là nàng lại sinh cho Nam Cung Dật một nhi tử, nên mới được hắn giữ lại sủng ái.

Thuỵ Vân Phu Nhân im lặng không nói. Tính cách trượng phu của nàng, nàng còn không hiểu rõ sao. Xảy ra sự tình này, cũng là hợp lý.

-Vậy ngươi rốt cuộc là ai?

-Ta? Ta là Nam Cung Dật. Nam Cung Dật chính là ta.

Ta mỉm cười nhìn nàng. Việc giải thích ta là ai cho Thuỵ Vân Phu Nhân, không nhiều ý nghĩa, lại rất dài dòng, nên ta cũng giả vờ thần bí, mặc nàng muốn đoán gì thì đoán.

-Vậy ngươi muốn gì ở ta?

-Ta muốn ngươi.

Ta dùng hành động chứng minh cho Thuỵ Vân Phu Nhân thấy, tiến tới đem áo ngủ mỏng manh của nàng lột sạch. Thân hình nàng dưới ánh sáng ban ngày càng thêm rực rỡ diễm lệ. Chỉ có thể dùng hai từ hoãn mĩ để hình dung. Thân cao hơn một thước bảy, chân trần thon dài đứng trên mặt đất, bắp đùi đầy đặn khép chặt vào nhau không một kẽ hở. Từ trên xuống dưới là một đường cong hình chữ S nuột nà không góc cạnh. Làn da trắng như mây mùa hè, cũng mềm mại vô ngần. Trước ngực hai nhũ cầu căng tròn hình giọt nước, to lớn kinh tâm động phách, nhũ đỉnh vẫn là màu hồng phấn của thiếu nữ đôi mươi. Vòng eo nàng mảnh khảnh như rắn, một tay dường như có thể ôm gọn. Bờ mông của nữ nhân thành thục lại đặc biệt căng tròn, vểnh lên, vô cùng hoàn mĩ.

-Nương tử, ngươi thật đẹp.

-Hừ.

Ta tiến tới muốn hôn lên môi Thuỵ Vân Phu Nhân. Nàng hừ một tiếng tránh né. Nhưng làm sao có thể làm khó ta, ta lại hôn lên vành tai nhỏ xinh của nàng, rồi thè lưỡi liếm nhẹ một cái. Sắc Dục Phần Tâm Hoả cháy lên dữ dội, Thuỵ Vân Phu Nhân không tránh né, mặc ta gặm nhấm vành tai nàng, cuối cùng không nhịn được rên nhẹ một tiếng.

-Haha. Nương tử, thân thể ngươi thành thật không như bản thân ngươi nhỉ?

-Hừ.

Thuỵ Vân Phu Nhân vẫn chưa cam chịu khuất phục. Ta đem nàng đẩy lên trên giường, cởi sạch quần áo xong cũng lên theo, tách ra hai chân nàng. Ngọc môn hồng phấn lại hiện lên trước mặt ta, rõ ràng đến từng chi tiết. Hôm qua chốn này chịu đủ côn thịt của ta vùi dập, sưng đỏ đến không được, nhưng trải qua nghỉ ngơi một hồi, lại trở về nguyên dạng.

Quả nhiên là Tiên Thiên không giống người thường.

Ta cầm côn thịt đem quy đầu cọ xát vài cái trên ngọc môn Thuỵ Vân Phu Nhân, cảm thấy đã hơi ướt át.

-Nương tử, ngươi thật dâm đãng. Mới liếm tai ngươi vài cái, bên dưới đã ướt.

Hiện tại thì Thuỵ Vân Phu Nhân vẫn là một hiền thê thục phụ, còn chưa là một dâm phụ như khi ta gặp nàng ba trăm năm trước, nên da mặt nàng tương đối mỏng. Bị ta trêu chọc liền ửng đỏ, như hoa đào vừa nở, xuân ý dạt dào. Bên trong mật huyệt Thuỵ Vân Phu Nhân đã đủ ướt, ta cũng không nhiều chiêu trò, cắm vào đến tận cùng.

-Nương tử, ta truyền cho ngươi một công một pháp, gọi là Cực Lạc Công và Linh Hợp Pháp.

Cũng không đợi nàng đồng ý hay từ chối, ngón tay điểm lên mi tâm Thuỵ Vân Phu Nhân. Ta chống tay hai bên người mĩ phu nhân, ghé lên thân thể mềm mại của mĩ phu nhân, hông nhẹ nhàng nhấp, hưởng thụ mật huyệt chặt khít mê người của nàng một cách từ từ.

-Ảo cảnh hôm qua ta gặp phải là do pháp này mà ra?

Thuỵ Vân Phu Nhân rất thông minh, lại là cường giả lục giai, rất nhanh nắm được bí quyết.

-Đúng mà cũng không đúng.

-Là sao?

-Không đúng vì đó cũng không phải là ảo cảnh.

-Không phải muốn ta? Sao lại truyền cho ta pháp này? Không sợ ta đi tìm nam nhân khác?

Thuỵ Vân Phu Nhân giờ đây dường như đã chấp nhận tình cảnh hiện tại. Hai chân kẹp lấy eo ta.

-Người duy nhất ngươi yêu là Nam Cung Dật. Điều này chưa từng thay đổi. Ta không thể có được tình yêu của ngươi, nên không muốn độc chiếm ngươi. Ngươi vui vẻ là được.

-Không phải ngươi vừa nói ngươi là Nam Cung Dật, Nam Cung Dật chính là người sao?

-Nhưng trong lòng ngươi, ta lại không phải là Nam Cung Dật.

Mĩ phu nhân đưa tay vuốt ve lồng ngực của ta.

-Cơ bắp ngươi cứng rắn như thép, mạnh mẽ hơn nhiều so với Nam Cung Dật.

-Thân thể hắn quá yếu, ta tôi luyện lại cho phù hợp với linh hồn ta.

-Đoạt xá? Ngươi là Nguyên Thần Cảnh?

-Đoán đúng, có thưởng.

Ta nằm đè lên Thuỵ Vân Phu Nhân, hôn lấy đôi môi nàng, tham lam gặm nhấm. Hông lấy tốc độ cao di chuyển lên xuống, côn thịt như bay ra vào mật huyệt Thuỵ Vân Phu Nhân, mỗi lần đều cắm lút cán, để mĩ phu nhân không nhịn được rên rỉ, nhưng miệng lại bị môi ta chặn lại, cho nên nàng chỉ có thể phát ra những tiếng ư ử để ta biết nàng đang rất thoải mái.

Bất chợt từ côn thịt truyền đến cảm giác khác lạ. Âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân vốn đang chặt khít vô cùng bỗng nhiên thả lỏng ra, mềm mại ôm ấp lấy côn thịt vỗ về. Mà côn thịt của ta cũng bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng, cắm rút rất dễ dàng, nhưng khoái cảm vẫn như cũ mãnh liệt, không giảm tẹo nào, lại cảm thấy cực kì dễ chịu.

Một cảm giác như đang chơi đùa trên mây từ côn thịt lan ra khắp toàn thân, thoải mái dễ chịu vô cùng.

Ta nâng thân trên dậy khỏi người Thuỵ Vân Phu Nhân, hông vẫn giữ nguyên tốc độ quất nàng. Ta nhìn vào mắt nàng, không cần thi triển bất cứ thần thông nào cũng có thể nhìn thấy thế giới nội tâm của nàng trong đó.

Thuỵ Vân Phu Nhân vậy mà chủ động thi triển Cực Lạc Công.

Ta mừng rỡ đáp lại.

Thanh Long Khí trong Cửu Long Khí đại diện cho Phong, xuất trận.

Một lực xoáy kì dị sinh ra quanh côn thịt ta, cuốn lấy vách âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân, không ngừng xoay tròn.

Gió cuốn mây vần.

Tạo thành một cơn bão tình ái cuồng nhiệt và hung mãnh, cuốn phăng tất cả lý trí của Thuỵ Vân Phu Nhân.

Nhưng sâu trong mắt Thuỵ Vân Phu Nhân là ảo giác một mảnh trời tăm tối. Một đám mây mang hình dạng Thuỵ Vân Phu Nhân, chính là nàng. Vốn có lẽ nó nên là một đám mây trắng mềm mại tự do trôi nổi trên bầu trời, nhưng giờ đây lại đen thui và nổi sét như mây giông.

Bất chợt một cơn lốc cuốn tới vây lấy đám mây giông, tách nó ra khỏi biển mây đen ngầu xung quanh.

Ánh mặt trời chiếu rọi.

Mặt trời trên cao hoá thành một người khổng lồ chói lọi, không nhìn rõ mặt, sà xuống ôm lấy Thuỵ Vân Phu Nhân vào lòng bàn tay. Dùng những tia nắng ấm áp và sáng rọi chiếu vào trong mây giông, xua tan u sầu và phẫn nộ, để nàng lại được làm một đám mây trắng, tự do trôi nổi giữa bầu trời trong xanh vô ngần.

-A…A

Tiếng rên rỉ sung sướng không kiềm chế vang lên khắp phòng.

-Quá sướng.

Sau một đợt hung mãnh cắm rút, trải qua âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân cao trào co rút nhiều lần, dâm thuỷ ấm nóng như lũ lụt không ngừng chảy ra xối lên côn thịt, đem đến sảng khoái đến đến cực hạn. Ta đem côn thịt cắm đến tận cùng, quy đầu đội lên tử cung, run rẩy vui sướng xuất tinh, tràn thẳng vào tử cung Thuỵ Vân Phu Nhân.

Ta nằm đè lên thân thể đã nhũn ra của người đẹp, hưởng thụ cảm giác mềm mại ấm êm, không muốn lại rời đi.

P/S: đề cử và ủng hộ nhiệt tình nha các đồng dâm.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 175

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.