Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Cung Gia (1)

Tiểu thuyết gốc · 2955 chữ

Chương 38.1 Nam Cung Gia (1)

Nam Cung Gia.

Nam Cung Gia lịch sử lâu đời, nghe nói là hậu nhân của cường giả Hợp Đạo Cảnh nào đó. Thiên Tinh Kiếm cũng là được tổ tiên Hợp Đạo Cảnh đó đúc lên, ẩn chứa uy năng Hợp Đạo. Bởi vậy Thiên Tinh Kiếm mới có danh hiệu Đệ Nhất Thần Khí, chỉ thua Thiên Khí mà thôi.

Thiên Tinh Kiếm luôn trong tay gia chủ, là Nam Cung Dật. Hắn chỉ có tu vi ngũ giai, rất cùi bắp, còn không bằng Đông Phương Thuỵ Vân. Cho nên bình thường hắn không mang danh sợ vợ không được nha.

Nam Cung Gia nhân khẩu cũng đông đảo, coi như xứng danh đại gia tộc.

Nam Cung Thành cũng là một thành thị sầm uất, nhưng so ra kém Đông Phương Thành khá nhiều. Nhưng theo Ma Thiên Nhai mở cửa, tình hình chắc chắn đổi khác. Nơi này chỉ ở về phía tây bắc Ma Thiên Nhai chưa đến mười dặm, cùng với Dược Vương Cốc tạo thành một tam giác khá đều. Nam Cung Thành chính là quan ải ngăn cách Hỗn Loạn Sơn Mạch và nửa đông Thập Vạn Sơn Châu.

Nam Cung Gia.

Ta dễ dàng biến Nam Cung Dật thành phân thân. Gia tộc này cũng không có Nguyên Thần Cảnh, không cần lo lắng.

Mật thất luyện công của Nam Cung Dật, Đông Phương Hà Duyên và Đông Phương Ân Trí đã có mặt.

-Không ngờ chúng ta gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, Tuỳ Phong Lưu công tử.

Đông Phương Hà Duyên nhìn ta, cười nói.

Dù chúng ta từng chịch nhau tơi bời khói lửa, nhưng cũng không nhiều tình cảm. Chỉ như là vui chơi qua đường thôi.

-Bây giờ ngươi nên gọi ta một tiếng phụ thân thì đúng hơn đó.

-Lần trước ngươi làm phụ thân tiện nghi, giờ lại làm phụ thân thật. Sở thích của ngươi thật kì lạ.

-Khụ, trùng hợp mà thôi. Vẫn là nên nói chuyện Thiên Tinh Kiếm thì hơn.

Ta đổi chủ đề, ánh mắt tập trung vào hộp gỗ trên bàn.

Bên trong chính là Thiên Tinh Kiếm, có cả Mẫu Kiếm và Tử Kiếm. Thật ra Thiên Tinh Kiếm chia làm ba bộ phận, Thiên Tinh Mẫu Kiếm, Thiên Tinh Tử Kiếm và Thiên Tinh Lục Châu. Hợp lại mới ra Thiên Tinh Kiếm hoàn mĩ.

Ta lấy ra Thiên Tinh Kiếm quan sát.

Tựa như một khối kim cương tuyệt đẹp.

Rất cứng rắn.

-Đúng là đệ nhất Thần Khí, chỉ dưới Thiên Khí.

-Ngươi biết không, năm xưa một vị tổ tiên Nguyên Thần Cảnh của Nam Cung Gia cảm thấy Cấm Chiêu quá nguy hiểm, nên đã làm tinh đồ thần thông Cấm Chiêu đứt gãy, tránh cho hậu nhân dùng đến Cấm Chiêu, ai ngờ uy lực Thiên Tinh Kiếm cũng theo đó bị hao tổn, không bằng một nửa lúc đầu. Sau đó Nam Cung Gia cũng suy bại theo. Đáng tiếc.

Đông Phương Hà Duyên hiểu rất rõ Nam Cung Gia.

-Chuyện Thiên Tinh Kiếm bị tổn hại ta cũng biết, nhưng không ngờ lại có nguyên nhân như vậy. Đúng là chuyện cười.

- Vốn công việc trông coi Ma Thiên Nhai là của Nam Cung Gia đấy, nhưng theo Nam Cung Gia suy bại, không còn Nguyên Thần Cảnh nữa, cũng liền mặc kệ. Mãi đến khi một người bạn của Tạ Yến Khách, cũng chính là gia gia của Nam Cung Dật nhờ vả lão trấn giữ Ma Thiên Nhai dùm, một dải phía nam Thập Vạn Sơn Châu mới được yên bình, không còn bị dị thú quấy phá.

- Chuyện này ta cũng có nghe Tạ Yến Khách nhắc đến rồi. Cũng không sao, ta biết có một cách chữa trị được Thiên Tinh Kiếm.

-Cách gì thế?

Đông Phương Ân Trí dò hỏi.

-Liệt Hoả Thái Hoàng có thể chữa được Thiên Tinh Kiếm.

- Hoá ra là vậy.

Đông Phương Hà Duyên gật gù, danh tiếng Liệt Hoả Thái Hoàng nàng cũng đã được nghe tới.

Ta cầm lấy Thiên Tinh Lục Châu, cảm nhận được sự liên hệ thân thiết. Linh Tê Thông Tâm không hổ là Luân Hồi Bảo Khí, cường đại đến không hợp thói thường, hoàn toàn đem Thiên Tinh Kiếm lừa dối. Ta đem Thiên Tinh Lục Châu cấy vào trong cánh tay, lại cầm Thiên Tinh Tử Kiếm gắn vào Thiên Tinh Mẫu Kiếm, lại đem Thiên Tinh Lục Châu gắn lên, tạo thành Hoàn Mĩ Thiên Tinh.

Ông.

Thiên Tinh Kiếm kêu lên một tiếng hưởng ứng chân khí ta tryền vào, biến thành như một khối bạch ngọc, rất đẹp, chỉ có Thiên Tinh Lục Châu vẫn là màu xanh lá cây như cũ. Còn toả ra ánh sáng trắng tương ứng với chân khí Quang hệ, vô cùng mĩ lệ.

Hoàn Mĩ Thiên Tinh coi như là Thần Khí mạnh nhất, cũng bởi vì nó đã đạt được đến ngưỡng cửa của Thiên Khí, và cũng có một đặc điểm của Thiên Khí, không có khí linh. Lại tiến thêm một bước, trở thành Thiên Khí cũng không phải không thể. Nhưng mà như vậy đầy đủ, Cấm Chiêu của Hoàn Mĩ Thiên Tinh không bằng một góc Nhất Trảm Đoạn.

-Chân khí truyền vào bị nghẽn, xem ra cần tìm Liệt Hoả Thái Hoàng giúp chữa trị cho Thiên Tinh Kiếm rồi.

Bởi vì Thần Uyên không thể động, Thiên Tinh Kiếm là lựa chọn tốt để ta thi triển Nhất Trảm Đoạn. Hơn nữa cũng chỉ có huyết mạch Nam Cung Gia mới có thể dùng Thiên Tinh Kiếm. Đoạt xá Nam Cung Dật, nhất cử lưỡng tiện, vừa dùng được Thiên Tinh Kiếm, vừa huy động được Nam Cung Gia đi Ma Thiên Nhai phát triển. Nhưng ta đối với Nam Cung Gia không quen, việc ở Nam Cung Gia sau này cần nhờ tỷ muội Đông Phương Hà Duyên rồi.

- Chuyện ở Nam Cung Gia ta không hiểu, đóng giả Nam Cung Dật dễ bị lật tẩy. Ta cần các ngươi giúp một tay, thế nào? Đồng ý không?

Đông Phương Hà Duyên và Đông Phương Ân Trí nhìn nhau một hồi, dùng ánh mắt trao đổi.

-Chúng ta hiện tại ở lại Nam Cung Gia đã, đột phá Tiên Thiên lại nói. Chuyện bên Đông Phương Thành lão bản giao hết cho Đông Phương Kiều Ân là được.

-Được, ta sẽ cung cấp tài nguyên cho hai ngươi tu luyện thoải mái, cần gì cứ nói.

-Đa tạ phụ thân, chúng ta đã biết.

Hai chữ phụ thân kêu được rất ngọt đấy.

Hai nàng vốn chỉ là hai cái bình hoa, vốn không thích hợp chiến đấu. Nhưng cũng là có sở trường của riêng mình, chính là may vá thêu thùa, cho nên lựa chọn con đường luyện khí. Luyện Khí Sư cũng không phải chỉ biết cầm búa gõ thôi đâu. Như Liệt Hoả Thái Hoàng thậm chí còn chế tạo được nhạc cụ, may vá thêu thùa càng là vô cùng thuần thục. Võ giả chiến đấu rất nhiều, một bộ y phục phù hợp chiến đấu, cũng đem đến tác dụng lớn. Cho nên Đông Phương Hà Duyên và Đông Phương Ân Trí lựa chọn con đường này rất hữu ích, cũng phù hợp các nàng.

- Nương tử, nàng nên nghỉ ngơi chút đi.

Thuỵ Vân Phu Nhân đang trong thư phòng quản lý sổ sách. Nam Cung Dật là cái đồ vô dụng, mọi chuyện quản lý Nam Cung Gia lẫn Nam Cung Thành đều rơi vào trên đầu nàng. Đối với phu quân vô dụng, Thuỵ Vân Phu Nhân cũng không nhiều ý kiếm, bởi vì Nam Cung Dật rất ngoan.

-Phu quân, ta xem nốt chút sổ sách này rồi sẽ nghỉ.

-Phu nhân vất vả rồi. Cho nàng.

Ta lôi ra từ trong nhẫn chứa đồ một cái kẹo bông gòn. Kẹo bông gòn mềm mại như mây, lại ngọt ngào đằm thắm, cũng như tên của chính nàng, là thứ Thuỵ Vân Phu Nhân thích nhất. Vừa nhìn thấy, nàng lập tức vui vẻ, hai má liền ửng hồng. Thành thân bao nhiêu năm, Thuỵ Vân Phu Nhân chắc chắn chưa từng nhìn thấy một Nam Cung Dật săn sóc như vậy, hơi nghi hoặc.

-Cảm tạ phu quân, chàng sao biết ta thích thứ này vậy.

Đây vốn là thứ đồ ăn tầm thường của hài tử, đối với võ giả hoàn toàn vô dụng, đừng nói đến võ giả lục giai như Thuỵ Vân Phu Nhân rồi, nhưng nàng lại rất yêu thích.

-Ta hỏi Hà Duyên. Nàng thích không?

-Thích.

Thuỵ Vân Phu Nhân gật đầu.

Khuôn mặt hạnh phúc của nàng, thật là xinh đẹp đến mức như mộng ảo. Khuôn mặt hình trứng của nàng hợp với biểu cảm này hơn là một bộ dạng nữ cường nhân thường ngày. Tuy rằng đều rất xinh đẹp, nhưng biểu hiện của nàng bây giờ lại khiến ta càng thêm thương yêu. Đây là biểu cảm mà lần Luân Hồi trước ta cùng nàng hoan ái vô số lần cũng không thấy được. Đủ thấy nàng yêu Nam Cung Dật đến nhường nào. Cũng vì yêu nhiều mà hận cũng nhiều, nàng từng xuất thủ muốn lấy mạng hắn đấy, nhưng đây là Nam Cung Gia, nên nàng không thành công.

Ta vòng ra sau lưng Thuỵ Vân Phu Nhân, bóp vai cho nàng. Thuỵ Vân Phu Nhân vui sướng thưởng thức kẹo bông gòn ngọt ngào và phu quân săn sóc.

-Nương tử, ta vừa đột phá lục giai, sau này nàng cũng đỡ vất vả rồi.

-Thật sự?

Thuỵ Vân Phu Nhân đứng lên quay lại đối mặt với ta, dung nhan tuyệt thế gần trong gang tấc. Ta nhịn không được hôn lên môi nàng một cái, để mĩ phu nhân khuôn mặt ửng hồng.

-Đương nhiên là thật.

Linh niệm của ta thả ra.

Cũng may Nam Cung Dật chỉ là ngũ giai, còn chưa hình thành linh niệm, nếu không bằng sự quen thuộc của Thuỵ Vân Phu Nhân với Nam Cung Dật, không lừa dối được.

-Chàng…có ý gì?

Thuỵ Vân Phu Nhân cảm nhận được linh niệm hùng mạnh đang đè ép lên nàng, chợt nhận ra phu quân không có hảo ý. Nhưng đối mặt linh niệm hùng mạnh như vậy, nàng lại tự dưng có cảm giác khuất phục, không dám chống đối.

-Ý gì, đương nhiên là cho nàng biết ai mới là nóc của cái nhà này.

Thuỵ Vân Phu Nhân tuy không hiểu nóc nhà thì liên quan gì, nhưng cũng hiểu ý ta.

Xoẹt.

-Á.

Ta cầm lấy hai bên áo váy Thuỵ Vân Phu Nhân, dễ dàng xé rách, lộ ra bên trong yếm đào đang bao lấy hai nhũ cầu to lớn tròn mọng. Cũng không để Thuỵ Vân Phu Nhân lên tiếng, ta đã khoá lấy đôi môi mềm mại ướt át của nàng. Thuỵ Vân Phu Nhân hơi sững sờ một lúc, rồi cũng nhiệt tình đáp lấy, cùng ta hoà lẫn bốn cánh môi vào nhau triền miên. Ta tham lam hôn môi nàng, tay thuần thục đem những mảnh váy áo còn sót lại trên người Thuỵ Vân Phu Nhân cởi bỏ hoàn toàn, lộ ra thân hình trắng muốt hoàn mĩ. Ta đem nàng đè lên trên bàn, hai nhũ cầu như hai quả bóng căng tròn trước ngực, không hề rủ xuống. Thuỵ Vân Phu Nhân e thẹn khép lại chân, dùng tay che đi cảnh đẹp giữa hai chân và trước ngực.

-Phu quân, đừng như vậy, nơi đây là thư phòng.

-Nương tử, nàng thật đẹp.

Ta không trả lời, chỉ khen Thuỵ Vân Phu Nhân, để gò má của nàng càng thêm ửng hồng, xuân tình không giữ lại hiển hiện ra trước mắt ta. Ta vuốt ve chân của nàng, vừa thon dài vừa tròn đều, đẹp không sao tả xiết. Sờ từ ngón chân đến đầu gối, ta dùng sức đẩy hai chân Thuỵ Vân Phu Nhân ra hai bên, hạ thân của nàng hiển hiện không sót gì trước mắt ta.

-A.

Thuỵ Vân Phu Nhân rên lên e thẹn, nhưng lần này cũng không cản trở, mặc ta muốn làm gì thì làm. Nàng nhìn thấy vộ tận dục vọng trong mắt ta. Còn ta thì nhìn âm hộ mê người của nàng. Da thịt xung quanh mật huyệt trơn mịn, trắng muốt, không hề có một chút thâm đen. Lông mu được tỉa hình tam giác ngược được cắt tỉa gọn gàng, không hề che lấp mật huyệt phấn hồng một xíu nào.

Ta nhào người tới tay trái bóp lấy nhũ cầu của Thuỵ Vân Phu Nhân, cảm giác mềm mại đàn hồi tràn ngập trong lòng bàn tay, để ta không nhịn được dùng sức.

-A phu quân, nhẹ chút.

-Nương tử, nàng thật mê người.

-A a

Tay phải ta vói xuống dưới giữa hai chân Thuỵ Vân Phu Nhân, tiến tới ngọc môn, xoa nhẹ. Cùng lúc ta nằm đè lên người nàng, tham lam hôn lấy bờ môi quyến rũ, ngửi lấy hơi thở thơm ngát ngày càng dồn dập ấm nóng của Thuỵ Vân Phu Nhân.

-Ưm ưm

Thuỵ Vân Phu Nhân rên lên khi ta đem ngón tay chọc vào mật huyệt của nàng nhẹ nhàng kích thích. Cả môi, nhũ cầu và mật huyệt chịu kích thích, Thuỵ Vân Phu Nhân liên tục rên rỉ, dâm thuỷ không nhịn được trào ra, dần dần ướt đẫm lòng bàn tay của ta. Ta rời khỏi môi Thuỵ Vân Phu Nhân, hơi thở của nàng đã bắt đầu dồn dập.

-Phu quân, mau tới, thiếp bên dưới thật khó chịu, a ngứa quá a

-Cái gì mau tới?

Ngón tay ta vẫn không dừng quấy trong âm đạo Thuỵ Vân Phu Nhân. Dù gì cũng là lão phu lão thê, nàng không lại thẹn thùng, bây giờ nàng chỉ muốn côn thịt của trượng phu cắm vào trong mật huyệt của mình, để giải cơn khát tình của mình. Âm thanh hổn hển mời gọi.

-Đừng trêu chọc thiếp nữa, thiếp muốn côn thịt của chàng cắm vào mật huyệt của thiếp Á a a thật thô a

Xưng hô cũng đổi từ ta thành thiếp, ngọt đến ta không nhịn được nữa, lập tức móc ra côn thịt to đã cứng rắn vô cùng. Không thể không nói côn thịt Nam Cung Dật đúng là thô to, lại dài. Trách không được Thuỵ Vân Phu Nhân yêu hắn như vậy. Hai tay ôm đùi Thuỵ Vân Phu Nhân, côn thịt quen lối mà vào, đem mật huyệt ướt át kiều diễm xuyên thủng, cắm đến tận cuối cùng.

-Tuyệt quá, nương tử, mật huyệt của nàng thật tuyệt vời.

-Ưm

Ta không nhịn được khen ngợi. Đáp lại là tiếng

Mật huyệt của Thuỵ Vân Phu Nhân vẫn là trơn mịn chặt khít, đem đến cho ta cảm giác sung sướng y hệt ba trăm năm trước. Dưới tác dụng của Sắc Dục Phần Tâm Hoả, nội tâm ta kích động không thôi, chân đứng dưới đất, thân trên hơi nghiêng về trước, một tay giữ lấy eo Thuỵ Vân Phu Nhân, một tay vò bóp nhũ cầu tròn căng của nàng, côn thịt tại âm đạo tiêu hồn thực cốt càng làm càng nhanh.

-A…a…nóng quá…đâm chết thiếp mất…a

Tiếng rên rỉ của Thuỵ Vân Phu Nhân càng lúc càng lớn.

-Nương tử, thoải mái không? Ta làm nàng sướng hay không?

-A…phu quân…côn thịt của chàng thật lớn…làm thiếp thật thoải mái…A a

Ta giữ chặc hai tay Thuỵ Vân Phu Nhân xuống sàn, kịch liệt cắm rút mật huyệt của nàng, mỗi lần đều đem côn thịt đâm vào đến tận cùng, gốc côn va vào âm hộ nàng tạo thành từng âm thanh ba ba ba rung động. Chân dài thon đẹp của nàng cuốn lấy chặc lấy eo ta, hai nhũ cầu căng tròn trước ngực lắc lư tới lui, mê người vô cùng. Hai mắt nàng đã mê ly, ánh mắt ngập nước nhìn trượng phu cày cấy cuồng nhiệt trên người mình.

-A…ư…Phu quân…thiếp sướng quá…a…thiếp cao trào…a á

Nàng cao trào, dâm thuỷ tuôn trào mà ra, xối trên quy đầu một trận thoải mái vô cùng, đem đến cho ta một đợt sảng khoái ấm nóng dễ chịu, để ta càng thêm hưng phấn, như điên đ-t nàng.

-Nương tử, để ta lại làm nàng lớn bụng, sinh cho ta một nhi tử A

Côn thịt cắm một cái thật mạnh vào trong mật huyệt Thuỵ Vân Phu Nhân, cắm tới tận cùng, quy đầu đội lên cổ tử cung, ta nhịn hết nổi sung sướng xuất tinh. Tinh dịch ngược dòng tràn cả vào trong tử cung Thuỵ Vân Phu Nhân.

-A…nóng quá…bắn cho thiếp…a…thiếp sẽ sinh cho chàng một nhi tử thật mập mạp…ư…a

Thuỵ Vân Phu Nhân đang cao trào, bị tinh dịch nóng bỏng xối vào tử cung, như bị bỏng, thân thể run rẩy không ngừng, cao trào kéo dài không dứt, xụi lơ nằm trên bàn. Ta ngắm nhìn dung nhan diễm lệ ướt át tràn đầy thoả mãn của nàng. Đây là khuôn mặt mà ba trăm năm trước ta chưa từng thấy, tràn đầy hạnh phúc và tình yêu.

Đây là khuôn mặt chỉ dành cho Nam Cung Dật. Đáng tiếc hắn là cái đồ vô dụng này lại không trân trọng.

P/S: đề cử và ủng hộ nhiệt tình nha các đồng dâm.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 176

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.