Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trại Liên Vân

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Nhà giam của Phương Vũ không rộng, kết cấu cũng rất đơn giản.

Chỉ có một bó rơm, một cái bô, mấy cái bát sứ, hết.

Trên vách tường đều là gạch, không có cửa sổ, cửa sắt khoá chặt, căn bản không thể vượt ngục được.

Cũng may hắn chỉ cần chờ một tiếng là có thể rời khỏi cái nơi rách nát này rồi.

Phương Vũ ngồi yên được mười phút, ba phút dùng để tìm tòi hoàn cảnh trong nhà giam, năm phút dùng để nghiên cứu thuộc tính giao diện, hai phút còn lại dùng để ngẩn người.

Đến cuối cùng, hắn vẫn không dùng 2 điểm thuộc tính còn lại, chủ yếu là vì hắn vẫn chưa biết lực tinh thần đó có tác dụng gì.

Nằm trên chồng rơm, Phương Vũ lựa chọn…

“Rời khỏi trò chơi.”

‘Thông báo hệ thống: Khi người chơi rời khỏi, nhân vật vẫn sẽ tồn tại trong game. Người chơi hãy cố gắng lựa chọn nơi an toàn để logout.’

Còn có cách nói này nữa à?

Phương Vũ gật đầu.

Một người một nhà giam, hẳn là không có nơi nào an toàn hơn nơi này nữa đâu nhỉ?

Xác định rời khỏi trò chơi.

Đôi mắt khép lại, trần nhà quen thuộc xuất hiện.

Trở lại thực tế.

Phương Vũ cởi mũ trò chơi xuống, cẩn thận đặt sang một bên rồi xem đồng hồ.

10:45 tối.

Phương Vũ sững sờ.

Sao tốc độ chảy của thời gian… Lại giống y như trong trò chơi vậy?

Vậy là mình có ưu thế rất lớn đó!

Game thủ chuyên nghiệp toàn thời gian!

Phương Vũ hưng phấn.

Tuy lần trước đã thua lỗ hết mấy chục nghìn tệ, cuối cùng phải đi dọn gạch trong công trường mới có thể trả hết nợ.

Nhưng chuyện này không trở ngại gì với việc hắn tự xưng là game thủ chuyên nghiệp, mục tiêu là kiếm tiền bằng việc chơi game.

Nhưng bây giờ nhân vật game còn đang ngồi tù nên không cần vội vàng online.

Lần này hắn rời khỏi trò chơi là vì muốn tìm kiếm những thông tin về trò chơi trên diễn đàn game.

Trong tay Phương Vũ còn 2 điểm thuộc tính, hắn muốn biết rốt cuộc thuộc tính tinh thần có tác dụng gì.

Hắn mở diễn đàn game ra rồi bất ngờ phát hiện diễn đàn đang hot tới mức một giây đổi nguyên một trang bài viết mới.

Người chơi nhiệt tình chưa bao giờ từng có, liên tục đăng bài viết mới.

Hắn lướt qua, ngoài hưng phấn khen ngợi độ chân thật thì phần nhiều là than thở độ khó đậu xanh rau muống.

Trong đó có một người còn ghi lại quá trình tử vong và trừng phạt khi tử vong của hắn.

“Nhân vật của ta tên là Võ Cửu Lang, mười bảy tuổi, sống trong một góc ở đại viện Đông Bắc, hẻm Côn Minh, thành Đại Khánh, chưa lập gia đình. Công việc là mổ heo trong lò mổ heo ở đầu đường Đông Nhai, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi. Hôm nay là ngày đầu tiên ta trở thành hắn, nói ra cũng không may, ta… ngoẻo rồi! Bởi vì nhân vật chị dâu của ta thật sự vô cùng, vô cùng đẹp! Ta không thể che giấu tình cảm của mình nên đã tỏ tình với chị dâu, sau đó bị anh cả và các anh em trong nhà đánh chết tươi.”

“Sau khi chết, ta không thể vào game trong một tiếng. Khi đăng nhập lại vào trong trò chơi, ta phát hiện ra… Nhân vật của ta không còn là Võ Cửu Lang nữa, mà đã trở thành đứa con trai ngốc nghếch của kỹ nữ thành Đại Khánh. Nhân vật này nói chuyện bập bẹ không thành lời. Nhân vật trước đó toàn bộ về không, tương đương biến thành người khác và bắt đầu lại từ đầu. Nhưng may mà ta vẫn sống lại trong thành Đại Khánh, vậy nên ta lại chạy tới đại viện Đông Bắc lần nữa. Kết quả, ta đã nhìn thấy thi thể của Võ Cửu Lang, cũng chính là thi thể của ta ở đó!”

“Cảm giác này rất quái lạ. Bây giờ, ta chỉ mới tử vong có một lần nên không rõ lần tử vong tiếp theo sẽ phải đợi một tiếng mới có thể đăng nhập vào trò hơi, hay là thời gian sẽ càng ngày càng dài. Hy vọng có người có thể thử xem. Bây giờ ta đang núp trong gầm giường chị dâu, rời khỏi trò chơi đăng bài cho mọi người. Ta sắp đăng nhập vào trò chơi rồi nên không nói chuyện nữa, hy vọng mọi người có thể tìm được người chị dâu mọi người mơ ước trong game!”

Phương Vũ: …

Kẻ này đúng là có độc.

Ngươi được tự do đam mê, nhưng xin ngươi hãy tự trọng!

Nhưng thông tin tử vong của con hàng này lại rất hữu dụng.

Xem ra, sau khi nhân vật trong game chết sẽ hoàn toàn kết thúc và bắt đầu lại từ đầu.

Điều này không ổn một chút nào, trừng phạt khi tử vong khá là nghiêm trọng. Bây giờ những người khác chưa lên cấp nên cảm thấy chết thế nào cũng không sao cả. Nhưng hắn vừa mới giết một con yêu ma, nhận được phần thưởng, hắn không thể chết một cách tuỳ tiện được.

Nhưng trừng phạt nặng cũng có điểm tốt, đó chính là người chơi bình thường làm chuyện gì cũng phải lo trước lo sau, cần người khác trợ giúp.

Lúc này, bọn họ sẽ cần một vị game thủ chuyên nghiệp vĩ đại đứng ra giúp đỡ!

Kỳ ngộ! Cơ hội! Sắp đến rồi!

Đôi mắt Phương Vũ phát sáng, hắn cảm thấy mình chắc chắn có thể kiếm lời to trong trò chơi này.

Phương Vũ rời khỏi bài viết này rồi tiếp tục tìm kiếm thông tin hữu dụng trên diễn đàn.

Tiểu khu Thanh Thuỷ, phòng 101 toà số một.

Kỳ Tiểu Cẩn cũng đang đội mũ trò chơi và đắm chìm trong trò chơi.

Trong trò chơi.

Trại Liên Vân.

Một nữ tử đứng ngoài cửa sổ nhìn cơn mưa to bên ngoài, suy nghĩ bay xa.

“Đã quay về rồi ư?”

“Quả nhiên, dù có sống lại, nhân vật thích hợp với mình nhất trong trò chơi này vẫn như trước.”

“Trại Liên Vân, điểm xuất phát của tất cả mọi chuyện, nơi giấc mơ bắt đầu…”

“Có điều, lần này ta đã vào trò chơi sớm hơn, có đầy đủ thời gian phát triển!”

Cốc cốc cốc.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Một nữ tử đẩy cửa bước vào.

“Tỷ tỷ, nghi thức trắc linh sắp bắt đầu rồi ạ.”

Đó là muội muội của nhân vật trong trò chơi của nàng. Đối phương đang cúi đầu, dù không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng Kỳ Tiểu Cẩn cũng biết khuôn mặt xấu xí bảy phần ghen ghét, ba phần nguyền rủa ấy sẽ vĩnh viễn không thay đổi.

Nhưng, nàng đã không còn là nàng của kiếp trước nữa rồi!

Khoé miệng Kỳ Tiểu Cẩn nhếch lên rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.

“Đi thôi, chúng ta đi trắc linh đi!”

Nghi thức trắc linh.

“Kết thúc khai linh.”

“Liên Thanh Cẩn, thiên phú cấp B hạ đẳng!”

Toàn trường xôn xao, xì xào bàn tán, hoá ra thiên tài được mọi người ca ngợi lâu nay lại chỉ có chút trình độ này.

Kỳ Tiểu Cẩn không quan tâm đến lời chỉ trỏ của “tộc nhân” mà quay đầu đi.

Khi đi ngang qua muội muội, nàng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ không thể che giấu trên khuôn mặt đối phương, vẻ mặt đắc ý ấy gần như muốn lan tràn mà ra.

Thân thể đã khai linh, mở khoá thuộc tính tinh thần, nàng đã không cần ở lại nơi này nữa rồi.

“Liên Thanh Nhã, thiên phú cấp A thượng đẳng!”

Đám người phía sau truyền đến tiếng hô ngạc nhiên.

“Cấp A thượng đẳng? Ta sao?!”

Muội muội được đám người tung hô, bao phủ, còn Kỳ Tiểu Cẩn thì đi ngược với dòng người, nhanh chân đi tới phía sau núi trại Liên Vân.

“Tỷ tỷ…”

Muội muội nhìn bóng lưng cô đơn của chị gái mình, trên khuôn mặt lộ ra vẻ chần chờ. Nhưng lại nghĩ tỷ tỷ đè trên đầu mình nhiều năm như vậy, một cảm giác sung sướng vặn vẹo lan ra toàn thân.

Không đủ… Vẫn chưa đủ! Tỷ tỷ! Chỉ để ngươi chạy trối chết như thế, sao ta có thể thoả mãn được! Nhiều hơn nữa… Ta muốn làm ngươi nhục nhã nhiều hơn nữa! Sỉ nhục ngươi gấp đôi! Lấy tại tất cả tôn nghiêm đã mất của ta!!

Phía sau núi trại Liên Vân.

Trên một bục hình tròn mọc đầy rêu xanh, Kỳ Tiểu Cẩn bỗng nhiên cắn vỡ ngón tay, lấy máu làm bút, vẽ từng đường nét.

Khi nàng dừng lại, một hình vẽ hồ lô màu đỏ đã khắc trên đá tròn mọc đầy rêu xanh.

“Dùng máu của Liên gia làm chữ! Dùng bảy hồn sáu phách làm khế ước! Tên ta là Liên Thanh Cẩn, ta nguyện dùng thân thể làm vật hiến tế, bái Tửu Hoa làm chủ!”

“Máu rơi, khế thành!”

Bạn đang đọc Vô Địch Từ Khi Ta Bắt Đầu Nhìn Thấy Thanh Máu Của BOSS (Dịch) của Ngã Dã Ngận Tuyệt Vọng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.