Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gian xảo

Phiên bản Dịch · 1583 chữ

Chắc chắn phải là Điêu Đức Nhất rồi chứ còn gì nữa!

Không sao rồi, có ta đây!

Lúc này, trong lòng Phương Vũ đang vô cùng đắc ý.

Mà hành động ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển tình thế này càng làm đám người phấn khích, muốn tâng bốc hắn lên bầu trời!

,Người có thể dẫn dắt bọn họ sống sót từ tình cảnh chắc chắn phải chết, dù thế nào, mọi người đều cảm thấy tin tưởng Phương Vũ hơn rất nhiều.

Trong lòng bàn tay Lễ Thiên Huyền toát mồ hôi.

Thành công rồi.

Bây giờ hắn vẫn chưa dám tin thi thể không đầu đang ôm đầu này lại là người mình có thể tin tưởng.

Nhưng dưới tuyệt cảnh, người này đã thật sự tìm thấy một lối ra cho bọn họ.

“Grừ!!”

Yêu ma phát ra tiếng gầm giận dữ, cơn mưa tên lập tức thất bại liên tục.

Nhưng mọi người không biết mà vẫn điên cuồng bắn về phía đó.

“Bên đó! Yêu ma di chuyển rồi! Nó đang ở bên đó! Nghe ta chỉ huy!!”

Phương Vũ vội vàng gào lên.

Có tiền đề trước đó, đám người cũng yên tâm khi nghe theo sự chỉ huy của hắn.

Chỉ thấy hắn nhặt thanh kiếm dài dưới đất lên, kiếm chỉ về hướng nào, cơn mưa tên của nhóm người phía sau sẽ bắn về phía đó, trông giống như một vị quan chỉ huy vậy.

Nhưng điều kỳ lạ là sau khoảng một, hai đợt mưa tên, trong không khí phía xa lại không bắn ra máu nữa.

“Điêu Đức Nhất?”

Mọi người thắc mắc, không phải ngươi có thể nhìn thấy yêu ma à, sao chỉ huy lại không bắn trúng hai lần liên tục vậy hả?

“… Chênh lệch thời gian.”

Lễ Thiên Huyền nhạy bén nhận ra vấn đề, hắn nhíu mày lại.

Trên trán Phương Vũ cũng toát mồ hôi, đúng như lời Lễ Thiên Huyền nói, giữa thời gian hắn chỉ huy và thời gian mọi người bắn tên tồn tại một khoảng thời gian chênh lệch.

Phương hướng hắn chỉ là vị trí yêu ma đứng ngay lúc đó, chờ tới khi cơn mưa tên bay đến thì nó đã di chuyển nên tất nhiên sẽ không bắn trúng rồi.

Phải tính toán trước! Ta cần tính toán thế công của những người này trước.

Thêm cả chiều rộng nữa, tốt nhất là thế công của mưa tên có thể rộng hơn một ít, mở rộng phạm vi tấn công.

Sau khi nghĩ ra phương pháp ứng đối, Phương Vũ ôm đầu thay đổi cách tư duy, hắn lập tức hét lên.

“Bên đó! Tất cả mọi người bắn tên theo hình quạt, tăng dện tích bao phủ của mưa tên!”

Vèo vèo vèo!

Mưa tên bay tới, phía trước lập tức bắn ra mấy bông hoa máu.

-11!

-10!

-10!

‘Yêu ma Ẩn Quang: 205/1000.’

Không thể không nói, sát thương của nhóm người Ngu Địa Phủ đúng là không tầm thường.

Mỗi một mũi tên bắn trúng đều có thể tạo thành sát thương hai chữ số, khó trách yêu ma Ẩn Quang không muốn đánh chính diện mà lại ẩn thân đánh lén.

Nếu thật sự cứng đối cứng thì chưa chắn nó đã là đối thủ của nhóm người này.

“Bên trong!”

“Điêu Đức Nhất! Làm tốt lắm!”

“Tiếp tục! Nhân cơ hội này tấn công nó!”

Nhóm người bắn trúng liên tục khen hay, cảm xúc trở nên vô cùng phấn khích.

Dù bọn họ không nhìn thấy thanh máu, nhưng liên tục bắn trúng kẻ địch đang ẩn thân cũng xem như là một sự cổ vũ với bọn họ.

Phương Vũ vừa chỉ huy nhóm người tiếp tục bắn yêu ma Ẩn Quang vừa tính toán trong lòng.

Khi yêu ma Ẩn Quang còn đội lốt Lý Bạch Cổ, chặt đầu đã rơi 500 máu, chặt hai tay rơi 200 máu. Thế nên khi biến thành yêu ma, tổng lượng máu của nó cũng chỉ chưa đến 300 máu mà thôi.

Sau khi chiến đấu được một lúc mà nó chỉ rơi một chút máu như vậy hoàn toàn là vì kẻ này dựa vào năng lực ẩn thân, nếu đánh chính diện, nó tuyệt đối không đánh thắng.

Đương nhiên, nếu nó trong trạng thái hoàn toàn khoẻ mạnh là 1000/1000 máu thì đúng là có thể cứng đối cứng giết chết tiểu đội này.

Nhưng trong trấn Thiên Viên rộng lớn chắc chắn không chỉ có một đội ngũ của Lễ Thiên Huyền. Nếu làm to chuyện thì yêu ma cũng không thể thoát thân.

Vèo vèo vèo!

Mưa tên lại bay tới và mang theo vài bông hoa máu.

-11!

-21!

-12!

-9!

‘Yêu ma Ẩn Quang: 152/1000.’

Sát thương mỗi người mỗi khác, trong đó có số 21 khá là nổi bật. Phương Vũ nâng cổ lên, dùng tay chuyển động góc độ nhìn ra phía sau, mũi tên này do một vị thân tín có 70 máu của Lễ Thiên Huyền bắn.

‘Nhạc Quảng: 75/75.’

Thực lực của người này xem như gần với Lễ Thiên Huyền nhất. Tiếc là có ba vị thân tín 60, 70 máu thì đã chết một người, bây giờ chỉ còn hai người, nếu không thì xác suất thắng sẽ chỉ càng lớn hơn.

Vị thân tín này như nhận ra ánh mắt của hắn, không khỏi hơi sửng sốt rồi khẽ gật đầu ra hiệu.

Phải liếm! Phải liếm kẻ này một cái mới được! Nhìn thân thủ này, nếu có thể dạy ta cách bắn cung thì ta có thể lập tức biến thành game thủ chuyên nghiệp, đi trước những người chơi khác một bước dài, sau đó phát danh thiếp ra ngoài, kiếm tiền vèo vèo!

Nhưng đầu tiên là phải vượt qua cửa ải trước mắt đã rồi mới tính tiếp được.

Lễ Thiên Huyền đứng bên cạnh hắn chậm chạp không ra tay là vì Phương Vũ đã dặn dò.

Bởi vì… Yêu ma đang tới gần!

Cận chiến mới là chuyện phiền phức nhất!

Phương Vũ hít một hơi thật sâu rồi quát to.

“Yêu ma sắp đến gần, chúng ta nhất định phải phối hợp chặt chẽ với nhau! Nếu không, tất cả mọi người đều sẽ phải chết! Nếu ta hô rút kiếm, có nghĩa là yêu ma sắp đến cần, tất cả mọi người nghe khẩu hiệu của ta tấn công yêu ma!”

Phương Vũ nói rồi lùi về phía sau một bước, lặng yên lui ra phía sau Lễ Thiên Huyền.

Hành động này làm Lễ Thiên Huyền sững sờ.

Phương Vũ vội vàng lấy lòng: “Lễ đại nhân phải bảo vệ ta đó.”

Đúng vậy, giữ lại Lễ Thiên Huyền là vì muốn hắn bảo vệ mình.

Phương Vũ hiểu rằng, ánh mắt của hắn quyết định thắng thua của trận chiến này, vậy nên hắn bắt buộc phải sống, nếu không chắc chắn sẽ thua!

Nhưng yêu ma muốn tới gần cũng không đơn giản như vậy.

Dưới sự chỉ huy của Phương Vũ, mưa tên giống như những chiếc tên lửa bắn về phía yêu ma, đuổi sát không tha.

Chỉ cần hơi thả lỏng là sẽ trúng tên.

-9!

-8!

-11!

Yêu ma không biết lượng máu của mình, nhưng nó biết vết thương của mình đã càng ngày càng nặng, không thể bị mũi tên bắn trúng thêm nữa.

Nhưng mưa tên lại đuổi theo sát nút dưới sự chỉ huy của Phương Vũ, làm nó không thể không chạy trốn như chuột chạy qua đường.

Nó đã bao giờ phải chịu sự tủi nhục này cơ chứ!

Nó là yêu ma! Yêu ma ăn thịt người đấy nhé! Vậy mà lại bị người đuổi theo đánh! Chuyện này là thế nào hả?

Tuy nói thế, nhưng yêu ma Ẩn Quang dịch trái dịch phải, thậm chí di chuyển theo hình chữ S vẫn bị Phương Vũ phát hiện ra quỹ tích di chuyển, bị trúng một mũi tên.

-12!

Má nó!

Yêu ma Ẩn Quang nổi giận.

Thanh kiếm của Phương Vũ giống như bật hack khoá chặt kẻ địch, mỗi một sự thay đổi về tốc độ và vị trí đều bị Phương Vũ nắm giữ một cách dễ dàng, giống như bật mắt nhìn xuyên thấu vậy.

Không lý nào! Có phải ngươi đang bật hack không?

Lúc này, nó không thèm quan tâm đến điều gì nữa, bỗng nhiên bùng nổ tốc độ trực tiếp xông về phía Phương Vũ.

Hành động đột nhiên bùng nổ tốc độ này làm Phương Vũ bỗng khựng lại.

Thấy thanh máu ‘Yêu ma Ẩn Quang: 114/1000’ đang lao thẳng về phía mình, chỉ trong chớp mắt đã lao tới trước mặt, Phương Vũ sợ tới nỗi hét lên.

“Ngay phía trước ta! Rút kiếm!!”

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Thanh kiếm của tất cả mọi người đều điên cuồng đâm về phía trước Phương Vũ, ngay cả Lễ Thiên Huyền cũng không ngoại lệ.

Trong giây phút này, ai cũng không nhìn thấy khoé miệng yêu ma đang cong lên.

Trong chớp mắt khi lao tới trước mặt Phương Vũ, nó đột nhiên thay đổi phương hướng!

Nó lao sang bên cạnh như một con quay, móng vuốt sắc bén trực tiếp chém qua cơ thể của tất cả mọi người ở nửa trái bên cạnh.

-87!

-75!

-101!

-78!

-92!

Bạn đang đọc Vô Địch Từ Khi Ta Bắt Đầu Nhìn Thấy Thanh Máu Của BOSS (Dịch) của Ngã Dã Ngận Tuyệt Vọng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.