Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điêu Đức Nhất

Phiên bản Dịch · 990 chữ

Lễ Thiên Huyền nhạy bén lập tức phát hiện nơi vang lên âm thanh, nhưng hắn quay đầu qua nhìn thì chỉ nhìn thấy một thi thể không đầu mà thôi.

Ngay lúc hắn muốn dời mắt thì…

Mẹ kiếp, thi thể không đầu lại cử động!!

Lễ Thiên Huyền khẽ chớp mắt vì tưởng mình bị hoa mắt.

Nhưng khi hắn dụi mắt rồi nhìn thi thể đó, chỉ thấy thi thể đó lại giơ tay phải lên.

Thi, thi biến?!!

Phía trước có yêu ma, phía sau có thi biến.

Khi Lễ Thiên Huyền cảm thấy mình sắp sụp đổ thì thi thể đó lại lên tiếng.

“À thì, Lễ đại nhân, ta cảm thấy ta không thể khiêm tốn được nữa rồi.”

Thi thể! Thi thể đang nói chuyện!!

Thi biến đột nhiên xảy ra dường như làm yêu ma cũng cảm thấy ngây dại, đợi cả buổi vẫn chưa thấy tấn công.

Trong lúc này, thi thể không đầu nắm lấy cơ hội chạy chậm về phía bọn họ, chạy được nửa đường còn nhặt một cái đầu người lên.

Bây giờ, Lễ Thiên Huyền mới nhận ra rốt cuộc thi thể không đầu này là ai.

“Điêu… Đức Nhất???”

Những người khác lập tức sợ tè ra quần, thần kinh vốn căng thẳng nên liên tục kéo cung chĩa về phía Phương Vũ.

“Đừng bắn!!”

“Người một nhà mà!!”

Phương Vũ không đầu ôm đầu vội vàng hô.

“Tất cả hãy nhìn về phía ta!”

“Ta là Điêu Đức Nhất! Điêu Đức Nhất là người tốt! Điêu Đức Nhất xin dẫn đội!!”

“Điêu Đức Nhất có thể nhìn thấy yêu ma đang ở đâu! Bây giờ, yêu ma đang ở sạp trái cây bên trái cách chỗ chúng ta bảy mươi mét và đang nhìn lén chúng ta!”

Hình như sợ những người này tuột tay bắn chết mình, dù sao bây giờ lượng máu của hắn chỉ còn ‘Điêu Đức Nhất: 1.5/7’, yếu ớt không chịu được chút giày vò nào đâu.

Đúng thế! Phương Vũ vẫn chưa chết!

Chặt đầu mà vẫn chưa chết, điều này đều nhờ vào một thứ, đó chính là kỹ năng cấp Nhân… ‘Con Số Sinh Mệnh’.

Trong kỹ năng này có một hiệu quả là… Kỹ thuật số hoá thân thể.

Nghe có vẻ bình thường không có điểm gì kỳ lạ đúng không?

Nhưng khi Phương Vũ bị chém đứt đầu, tầm nhìn xoay vòng vòng, đầu rơi xuống đất, hắn lại phát hiện mình còn sống, phát hiện thanh máu của mình còn máu mới hiểu được kỹ năng này nghịch thiên cỡ nào!

Trời ạ, rơi đầu không phải là vết thương trí mạng với ta mà chỉ tụt máu thôi!

Đương nhiên, Phương Vũ cũng lập tức nắm lấy cơ hội giả chết.

Ban đầu, hắn định chờ đến khi nhóm người Lễ Thiên Huyền thắng lợi rồi mình sẽ lặng lẽ chạy đi, đâu ngờ nhóm người này lại không đánh lại thiếu niên áo trắng!

À quên! Bây giờ phải gọi nó là yêu ma Ẩn Quang.

Đúng là vừa cởi da người xuống là đổi cả tên, may mà thanh máu vẫn vậy.

Phương Vũ nhìn về sạp trái cây phía trước, yêu ma Ẩn Quang đang ngồi xổm ở đó không nhúc nhích, giả vờ đang chơi bịt mắt trốn tìm đấy à? Thật ra thanh máu như được bật đèn flash còn dễ nhìn thấy hơn cả sạp trái cây, hắn vừa liếc mắt nhìn một cái, muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.

Bởi vì yêu ma chỉ ẩn thân chứ không ẩn thanh máu, thanh máu là thứ tồn tại độc lập giống như có cơ chế hoạt động riêng biệt vậy.

Vì thế, hành tung của yêu ma hoàn toàn bị thanh máu của nó bán rẻ.

Vấn đề là Phương Vũ chỉ có thể lo lắng suông, hắn nhìn nhóm người Lễ Thiên Huyền liên tục có người chết, rồi bị ép vào đường cùng.

Hắn nghĩ, lỡ yêu ma thắng rồi đi gặm thi thể thì không phải hắn cũng sẽ chết à?

Phương Vũ bất đắc dĩ đành đứng ra.

Nhưng muốn có được sự tin tưởng của nhóm người Lễ Thiên Huyền cũng không dễ, chỉ cần xem ánh mắt nhìn mình như nhìn quái vật của bọn họ là có thể nhận ra ngay.

Phương Vũ đang suy nghĩ thì thần kinh bỗng nhiên căng thẳng.

Này! Này này này! Đừng nhúc nhích! Đội viên bên phải, ngươi đừng cử động! Ngươi thử bắn tên xem, ta chết ngay tại chỗ cho ngươi xem đấy nhé!

Trong lúc Phương Vũ đang căng thẳng thì Lễ Thiên Huyền đột nhiên phất tay, đám người tuân lệnh chậm rãi hạ cung tên xuống, nhắm ngay phía đối diện.

“Ngươi là Điêu Đức Nhất thật đấy à? Không! Điều này không quan trọng, chuyện ngươi nói ngươi có thể nhìn thấy yêu ma có thật không?”

“Đương nhiên rồi!”

Lễ Thiên Huyền im lặng rồi bỗng nhiên như hạ quyết tâm, hắn nhìn về phía thi thể không đầu đang ôm đầu của Phương Vũ.

“Tới đây!”

Dù tạo hình không đầu của Phương Vũ không khác gì yêu ma, nhưng ít ra có thể nói chuyện, lại còn đứng về phía con người.

Điều quan trọng nhất là Lễ Thiên Huyền không còn sự lựa chọn nào cả, hắn bắt buộc phải cược một lần!

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã phát hiện ra mình đã thành công.

Sau khi hắn ra lệnh, đội viên phát động công kích theo hướng Phương Vũ chỉ.

Vèo vèo vèo…

Mưa tên dày đặc bắn về phía Phương Vũ chỉ rồi thật sự nhìn thấy máu vẩy ra trong không khí.

“Yêu ma thật sự đang ở đó!!”

“Ôi má ơi!”

“Điêu Đức Nhất đáng tin!”

“Điêu Đức Nhất! Điêu Đức Nhất!! Thần!!”

Bạn đang đọc Vô Địch Từ Khi Ta Bắt Đầu Nhìn Thấy Thanh Máu Của BOSS (Dịch) của Ngã Dã Ngận Tuyệt Vọng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.