Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Thể Nhìn Mặt Mà Bắt Hình Dong

Phiên bản Dịch · 2040 chữ

Đi đầu là Khâu Chí Cao mọi người thường gọi là lão Khâu, hắn cao ngang bằng với Lâu Thành khoảng 1m75, nhưng cao lớn vạm vỡ, bắp thịt cuồn cuộn, sở thích là cởi trần trong phòng ký túc xá khoe cơ bắp, hắn cũng là thành viên của câu lạc bộ võ đạo, mặc dù không có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng dựa vào sức mạnh thân thể hắn cũng đạt tới nghiệp dư lục phẩm, chỉ kém Thái Tông Minh một bậc.

Lão Khâu tính tình không thô lỗ như vẻ bề ngoài, có chút chất phát nhân hậu, hắn cũng không có tật xấu gì ngoài sở thích xem phim 18+. Cách suy nghĩ của hắn tương đối chửng chạc, với trình độ nghiệp dư lục phẩm, căn bản hắn không đạt được nhiều lợi ích nếu tập trung vào con đường võ đạo, cho nên hắn chuyên tâm học hành ngay cả buổi lễ đón tân sinh của câu lạc bộ võ đạo hắn cũng không tham gia.

- Tiểu Tranh, buổi lễ có nói chuyện gì quan trọng không? Lịch luyện tập như thế nào? Khi nào thì có thể dùng phòng luyện tập?

Khâu Chí Cao nhìn thấy Lâu Thành liền hỏi liên tục, hỏi thăm về buổi đón tân sinh.

Lâu Thành ngẩn người mới nói:

- Ta có việc chưa nghe đến lịch tập luyện đã trở về, để lát nữa ta kiếm người hỏi giúp ngươi.

Vì chuyện viên nội đan hắn quên mất kế hoạch đã đề ra, hắn còn phải lên QQ để nói chuyện vơi Nghiêm Triết Kha nữa!

- Ngươi đi như vậy thà không đi còn hơn.

Nói câu này chính là Triệu Cường, hắn cao tầm trung bình người hơi béo, mắt to mày rậm, là trưởng phòng, học tập đứng đầu còn được gọi là “học cuồng”, quá trình học tập của hắn rất chăm chỉ và khắc khổ, là người Lâu Thành thật sự khâm phục.

- Đúng vậy a, ta đâu có biết rằng lễ chào đón của câu lạc bộ lại chán đến vậy.

Đương nhiên Lâu Thành sẽ không nói về chuyện hắn thành công xin được số tại khoản QQ của Nghiêm Triết Kha từ việc tham gia buổi chào đón tân sinh, hắn cố ý đổi chủ đề nói:

- A Cường, các ngươi vừa rồi nói chuyện gì vậy?

Triệu Cường nghiêm túc nói:

- Lão Khâu cùng “công dân gương mẫu” trong giờ tự học phát hiện một dãi số điẹn thoại ở trong học bàn, nói là các bạn nữ để lại tín hiệu muốn làm quen,ta khuyên bọn hắn không cần quan tâm tới những chuyện như thế này, cố gắng học tập tốt hơn.

“Công dân gương mẫu” là thành viên cuối cùng trong phòng tên Trương Kính Nghiệp, người vùng Tây Bắc, tính cách trầm ổn, mặt mũi vốn dĩ không tệ, nhưng do sống quanh năm trong vùng gió cát, nên mặt hơi rỗ nhìn kỹ mới phát hiện.

Trương Kính Nghiệp đứng ở phái sau Triệu Cường, ha ha cười nói:

- Phòng chúng ta chưa ai có “đối tượng” đúng không?

- Haizzz, tuổi trẻ chính là lúc hooc-môn tiết ra nhiều nhất, công dân gương mẫu cùng lão Khâu đều không kiềm chế được a!

Triệu Cường lắc đầu thở dài , vừa nói vừa để ba lô xuống, xếp lại sách vở.

Lâu Thành lúc này có một cảm giác trầm tĩnh vượt qua tuổi tác, một bên xoa dịu những cảm xúc mà nội đan mang tới, một bên nói:

- số điện thoại mà để lại ở phòng tự học? Chuyện này không phải là đùa thì cũng là bị bắt nạt? Đâu có bạn nữ nào lại dùng cách này để làm quen? Các ngươi không sợ dính lấy phiền phức hay sao?"

Mỗi phòng ngủ ở đại học Tùng Thành đều có một cái điện thoại để bàn, nhưng do sự phổ biến của điện thoại di dộng nên không còn ai sử dụng nữa.

- Ta cùng công dân gương mẫu thảo luận qua, số điện thoại này tương tự như số điện thoại phòng chúng ta, chắc chắn là số của phòng ký túc xá nữ, chúng sửa lại vài số cuối là có thể cùng tâm sự với cả ký túc xá nữ chuyện này không phải trả thù hay bắt nạt gì đâu.

Khâu Chí Cao có vẻ hưng phấn nói.

Trương Kính Nghiệp cũng gật đầu:

- Mà chuyện ngẫu nhiên làm quen qua điện thoại các bạn nữ sẽ hứng thú hơn, mang lại cảm giác “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” khá “ngôn tình” nha.

Lâu Thành nghĩ kỹ lại, uhm một tiếng:

- Không tệ a, suy luận rất hợp lý, các ngươi có muốn thử luôn hay không?

Hai tên này lý luận cũng quá hợp lý.

Trương Kính Nghiệp cùng Khâu Chí Cao nhìn nhau một chút, đều hưng phấn cùng kích động muốn thử gọi điện thoại làm quen cùng những bạn nữ sau đó hẹn gặp mặt nhau.

Thật chờ mong cùng hưng phấn, không biết kết quả có thành công hay thất bại nhưng rất kích thích!

- Lão Khâu, ngươi gọi thử đi.

Trương Kính Nghiệp đề nghị.

Lão Khâu bước lên trước một bước, lại dừng lại, hơi run run:

Công dân gương mẫu, hay là ngươi gọi đi.

- Cái này, cái này...

Trương Kính Nghiệp cũng có chút lo lắng.

Đúng lúc này, “người ngoài cuộc” Triệu Cường lắc đầu nói:

- Các ngươi thật là...

Bọn Lâu Thành cho rằng hắn ưu tiên học tập hơn, thanh xuân là dành cho học tập,thì hắn buông cuốn sách xuống, nhìn một vòng xung quanh, đi tới trước bàn của Lâu Thành, nhấc lên điện thoại treo tường, rồi nói:

- Phòng ngủ của chúng ta là số 302 vậy số đuôi đổi thành 32 đi.

Lâu Thành, Khâu Chí Cao cùng Trương Kính Nghiệp đều ngẩn người ra, chỉ cảm thấy ánh mắt của Triệu Cường vừa rồi rõ ràng mang ý nghĩa:

- Một đám “cùi bắp”!

Điện thoại vừa kết nối, Triệu Cường trên mặt đột nhiên nở nụ cười, dáng người cuối xuống một chút:

- Xin chào, chúng ta ở bên ký túc xá nam, tùy tiện gọi vào một số điện thoại của ký túc xá nữ, muốn tìm bạn dựa vào một chút “duyên phận”, không biết các ngươi có hứng thú hay không?"

- Ừm...uhm, phòng chúng ta là sinh viên khoa phần mềm.

- Chúng ta ở tòa ký túc xá số bảy phòng 302, nên liền gọi vào số điện thoai đuôi 32, haha!

- Các ngươi học khoa ngôn ngữ đúng không?

- Ừm đúng, ừ, được được, ngươi cứ hỏi...

- Ừm, vâng, uhm.

- Được rồi, tốt...

Trong cuộc trò chuyện, bọn Lâu Thành lờ mờ có thể nghe được tiếng cười của cô bé phía bên kia. Qua mấy phút, Triệu Cường lưu luyến miễn cưỡng để điện thoại xuống, vẻ mặt tươi cười quay đầu:

- Xong! Các nàng đã đáp ứng, thứ sáu tuần sau gặp mặt trước khoa ngôn ngữ, sau đó sẽ đi ăn tối nếu mọi người hợp nhau thì sẽ còn cuộc hẹn thứ hai.

- Thế nào, không tệ đúng không?

Nói xong, Triệu Cường phát hiện tất cả mọi người sững sờ nhìn hắn, không nói một lời, hắn nghi ngờ sờ sờ lên mặt mình nói:

- Trên mặt ta có dính cái gì hả?

Ấn tượng của Lâu Thành về Triệu Cường triệt để bị phá vỡ, chỉ muốn phỉ nhổ hắn, chợt Lâu Thành nhớ tới tác phẩm văn học ngày xưa đã học qua, thế là ra vẻ cảm khái, chậc chậc lắc đầu:

- Nghĩ không ra a nghĩ không ra a, a Cường à ngươi cái mày rậm mắt to tướng mạo đường hoàng vậy mà lại phản bội “cách mạng” nha!

Nói xong, mọi người đều là bật cười, ngay cả chính Triệu Cường cũng nhịn không được, lắc lắc ngón trỏ nói:

- Con đường cách mạng hay người yêu, chọn người yêu hay chọn cách mạng, cuối cùng thì người làm cách mạng cũng cần có người yêu nha!

Mọi người cười một trận thỏa thích, rất nhanh liền nói đến buổi gặp mặt vào thứ sáu, mặc dù hôm nay mới thứ hai, nhưng Triệu Cường, Trương Kính Nghiệp cùng Khâu Chí Cao đã bắt đầu tưởng tượng đủ thứ, giả thuyết nhiều chuyện “quan trọng” sẽ xảy ra.

Lâu Thành nghe một hồi, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng hình xinh đẹp của Nghiêm Triết Kha, tâm tình lại từ vui đùa quay về trầm tĩnh.

“Bản thân mình đang yêu thầm một người, lại còn đi gặp mặt làm quen với các cô gái khác, chuyện như thế này không tốt.Ta không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, chẳng qua nếu những chuyện làm mình cảm thấy có lỗi với nàng tuyệt không thể làm...”

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- A Cường, thứ sáu ta có chuyện phải đi vào trong nội thành, không thể tham gia buổi gặp mặt này.

- Chuyện gì a?

Triệu Cường kinh ngạc hỏi.

- Là chút chuyện trong gia đình.

Lâu Thành có chút hoảng hốt, hắn sợ nếu nói thật cũng không có ai tin.

Triệu Cường không chút do dự, gật đầu nói:

- Vậy được, nếu không ngươi giúp ta hỏi thăm tình thánh, xem hắn có rảnh không, dù sao cũng cần đến bốn người, nếu không đủ thì không lịch sự lắm."

Ách, vậy mà hắn lại đồng ý không chút do dự, như là đang chờ cơ hội này a... Lâu Thành giật mình, hỏi:

- Vì sao lại là Tình thánh?

Triệu Cường nhìn Trương Kính nghiệp cùng Khâu Chí Cao cùng một nét mặt, ha ha cười nói:

- Ngươi cũng biết, chúng ta đều là người “trung thực chất phác”, ăn nói không khéo léo, buổi gặp mặt dù sao cũng phải có người gợi mở chủ đề nói chuyện nha, chúng ta trước đó đã nghĩ nên tìm Tình thánh, nhưng năm người đi thì không hợp cho lắm, đúng lúc ngươi không đi, cho nên... Hắc hắc!

“Người trung thực chất phác, ăn nói không khéo léo”... Lâu Thành nghĩ đến trước đó dáng vẻ Triệu Cường cùng nữ sinh trò chuyện vui vẻ, dồng thời bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

- Thế nào?

Triệu Cường nghi hoặc hỏi.

Lâu Thành ngôn từ chính nghĩa nói:

- A Cường, ngươi lại phản bội cách mạng!

Nói xong, hắn đứng người lên đi qua phòng bên cạnh xem Thái Tông Minh đã về chưa.

Cửa phòng hờ khép, Phòng ngủ của thái tông minh trống rỗng, chỉ có một người, Thang Văn hắn là người nhỏ tuổi nhất ở phòng 302, học tập xuất sắc được đặc cách học trên một lớp, nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba hắn lột xác thành thanh niên nghiện internet điển hình, chỉ cần không phải tiết có giáo viên quá khó tính hoặc giáo viên thích điểm danh hằng ngày, hắn đều ở lại phòng mà lên mạng.

Thang Văn, Tình thánh hắn đã về chưa?

Lâu Thành hỏi.

Thang Văn không thèm quay lại lười biếng trả lời:

- Chưa, cả phòng chưa ai về.

Ở chung phòng ngủ cùng Thái Tông Minh còn hai người nữa. Một người tên là Mâu Nguyên Tinh, hắn cùng bạn gái thi đậu vào đại học Tùng Thành, là điều mà cả bọn độc thân trong phòng đều ao ước, cho nên mỗi ngày đến lúc khuya mới thấy được hắn về phòng. Tên còn lại là Tần Mặc, người địa phương gia cảnh cũng rất tốt, tính tình không tệ lắm nói chuyện khá hợp với mọi người trong phòng, nhưng thường xuyên ra ngoài chơi bời, hắn có khả năng giao tiếp và quen biết với nhiều dạng người khác nhau.

Lâu Thành ừ một tiếng, dứt khoát lấy điện thoại di động ra đi ra phòng ngủ, xuống dưới sân ký túc xá ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, hắn châm một điếu thuốc rồi gọi điện thoại cho Thái Tông Minh.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.