Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Niệm Chi Gian

Phiên bản Dịch · 2058 chữ

(Giữa nhiều suy nghĩ)

Chạy được một lúc, tâm lý của Lâu Thành từ từ ổn định lại, đã đến nước này, lo lắng và sợ hãi cũng không làm được gì ngược lại càng dễ mắc phải sai lầm.

Khi đã bình tĩnh lại, hắn cảm thấy không đúng:

“Đan điền của mình có một luồng khí nóng, cảm giác không được thoải mái lắm, mỗi một lần hít thở đều có một luồng hơi nóng từ đó tuôn ra chạy về phía hai chân và phổi, cảm giác mệt mỏi từ việc chạy nhanh cũng không còn, hơi thở cũng ổn định hơn bình thường, gần như có thể chạy thêm hai ba ngàn mét nữa... mà cảm giác thiêu đốt cùng đóng băng như hắn lo sợ cũng không xuất hiện.”

"Chuyện này. . ." Lâu thành hít vào một hơi chạy chậm lại, cố gắng bình tĩnh lại nhìn về chỗ bụng dưới.

Vừa cuối đầu xuống, Hắn nhìn thấy hình ảnh tựa như là mộng ảo. Khu vực dưới rốn còn được gọi là đan điền đã bị viên nội đan đó chiếm chổ,nó theo nhịp hô hấp của hắn mà tùy ý duỗi ra co lại. Mà hơi thở đó cũng có một chút tinh vân và hỏa diễm kèm theo.

Hình ảnh này vừa hiện ra rồi lại biến mất, hiện tại Lâu Thành thấy trước mắt chỉ là một màu xanh từ cái áo thun đang mặc, cẩn thận vén áo lên bụng hắn không có gì khác thường, mềm mềm và hơi nhô lên do vừa ăn cơm xong cách đây không bao lâu.

Bước đi của hắn chậm dần, cuối cùng dừng lại. Hơi thở của hắn trở lại bình thường thì cái luồng hơi nóng kia biến mất không thấy, khả năng hồi phục và xóa bỏ mệt mỏi cũng biến mất theo.

"Có thể là do nội đan chỉ bổ sung thể lực khi mình mệt mỏi?" Lâu Thành nhíu mày suy nghĩ nảy ra trong đầu, "Đây là chuyện tốt, không giống như là có gì nguy hiểm, con người và cá trăm tính ra khác nhau a..."

Chờ thêm chút nữa, lông mày của Lâu Thành dần dần dãn ra, bởi vì không có chuyện gì khác lạ xuất hiện.

"Thử lại lần nữa..." Hắn quyết định quay người chạy men theo con đường cũ.

Người rồi cũng sẽ chết, chạy bộ cũng sẽ sinh ra mệt mỏi. Qua một lúc, Lâu Thành bắt đầu cảm thấy mệt, ngay lúc này đan điền hắn lại xuất hiện cảm giác ấm áp, phân chia ra chạy khắp thân thể.

"Là thật! Chỉ dựa vào chuyện này thôi thì mình có thể tham gia vào các cuộc thi điền kinh của trường a..." sự vui sướng của hắn đần dần át đi nổi sợ. Lâu Thành chạy một hồi đã tới chổ con cá trắm đen, hắn dừng lại suy nghĩ một chút, rồi xoay người nhặt mấy tảng đá nhét vào bên trong bụng cá, ném nó trở lại hồ nước.

Làm xong mọi việc, hắn xoay người lần nữa, chạy dọc theo bờ hồ quay về ký túc xá nam sinh.

Trên đường về, Lâu Thành có cảm giác lân lân vui mừng vì mình nhặt được bảo bối, nói không chừng sau này hắn dựa vào nó mà trở thành một trong những trụ cột của câu lạc bộ võ đạo, lại được Nghiêm Triết Kha yêu mến, có fan hâm mộ vây quanh oai phong biết mấy. Nhưng khi đang vui hắn lại suy nghĩ về những mối nguy hiểm mà viên nội đan mang lại, sợ hắn theo bước con cá trắm đen kia, chưa già mà đã về chầu trời, cho nên bước đi nhẹ nhàng lại đột ngột nặng nề lạ thường.

"Nên chú ý bản thân, nếu xảy ra vấn đề thì lập tức liên lạc với chính phủ!" Đứng trước cửa phòng 302 của mình, Lâu Thành hít một hơi thật sâu, mạnh dạn không suy nghĩ nhiều nữa đưa ra quyết định, bước vào bên trong.

... ...

Ở trên một đường mòn nhỏ bên cạnh Vi thủy hồ, có một lão giả ăn mặc trang phục cổ xưa đang đi tới, đứng gần vị trí của con cá trắm đen, tóc y bạc trắng nhìn bề ngoài có thể đoán khoảng chừng bảy tám mươi tuổi, nhưng nếp nhăn trên mặt cũng không nhiều lắm.

"Nơi này dường như có một loại khí tức kỳ lạ?" Lão giả nhìn bốn phía.

Sau một lúc lâu, hắn lắc đầu, dùng thủ pháp kỳ ảo lấy ra một bầu rượu nhỏ màu bạc bằng kim loại uống một hớp, sau đó ngâm nga ca hát đi về hướng đường mòn.

... ...

Trở về ký túc xá, vì lo lắng chuyện của bản thân Lâu Thành cũng không quan tâm đến Thái Tông Minh đã về hay chưa, hắn đi nhanh về phòng ngủ mở đèn lên, ánh sáng chiếu khắp phòng xua tan đi phần nào sự lo lắng trong lòng hắn.

Hắn đóng cửa lại, thất thần ngồi trước máy tính suy nghĩ về chuyện này, không động đến con chuột, cũng không nhìn vào màn hình.

Hắn tìm mọi cách trấn an bản thân,tìm mọi câu trả lời giải thích cho việc này, nhưng hắn cũng chỉ là một thanh niên mười tám tuổi chưa có trải qua sự kiện lớn nào, nên hắn không thể nào giữ được bình tĩnh khi gặp chuyện nguy hiểm như thế này.

Mạng hắn chỉ có một, mà trên đời này còn nhiều tốt đẹp chưa trải qua!

Nhiều chỗ tốt tương lai tương sáng mà chuyện này mang lại, cũng khó mà gạt được nỗi lo lắng trong lòng hắn!

Kiềm chế cảm giác nặng nề trong lòng, Lâu Thành cắn răng, theo bản năng cầm điện thoại di động lên, bấm gọi vào số điện thoại quen thuộc.

- Alo, tiểu Thành hả con?

Một giọng nữ hơi khàn khàn truyền tới.

- Mẹ, là con.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, sóng mũi Lâu Thành hơi cay cay, nôi tâm như được an ủi phần nào.

Mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn, kiểu gì cũng sẽ nhớ nhà, nhớ tới nơi có thể chở che bao bọc mỗi khi hắn lo lắng sợ hãi.

- Tiểu Thành, có phải là bị bắt nạt hay không, giọng của ngươi hôm nay có chút không bình thường?

Mẹ Lâu Thành nhạy cảm hỏi.

Lâu thành hốc mắt đỏ lên, gượng cười nói:

- Không có, chỉ là con có chút nhớ nhà thôi.

- Nhớ nhà? Trước đó vào ngày lễ hỏi ngươi có về thăm nhà hay không, ngươi lại nói nam tử hán đại trượng phu phải tự lập, cuối cùng không về.

Mẹ Lâu thành lấy giọng điệu thân thuộc cười nói với hắn:

- Nói đi thực ra có phải thiếu tiền tiêu vặt hay không?

Cảm giác lo lắng của Lâu Thành dần dần tan đi, hắn nói:

- Thật mà, con nhớ mẹ cùng cha, nhớ những món ăn thường ngày thịt bằm nhồi cà, lươn xào lăn đoạn, canh cà chua trứng, nhớ tới bồn rau mà con trồng trên ban công...

Nếu hắn chết đi giống như con cá trắm đen kia, thì thật sự đáng buồn đáng tiếc a.

Mẹ Lâu Thành im lặng nghe hắn, giọng mang một chút xúc động nói:

- Ta và cha ngươi cũng thế.

- Hừ, tiểu tử thúi này định chọc mẹ ngươi khóc lên hả?

Lâu thành nhịn không được cười, tinh thần bình tĩnh một chút noi:

- Con đâu dám, mà cha có ở nhà không?

Vào năm Lâu Thành học lớp ba, xí nghiệp nơi cha hắn làm việc lâm vào khó khăn, là nhân viên kỹ thuật trụ cột của xí nghiệp ông ta cũng chỉ có thể lãnh mức lương cơ bản, toàn bộ phí sinh hoạt đều phụ thuộc vào quầy bán hàng của mẹ hắn, kiếm chút tiền lời cuộc sống rất là vất vả. Đến những năm trung học cơ sở, cha hắn quyết tâm ra ngoài làm công, nhưng tính tình ông thẳng thắn luôn có xích mích với ông chủ, không bao lâu lại đổi chổ làm, trời nam biển bắc, trong nhà toàn bộ đều do mẹ hắn cực khổ gách vác, những ngày tháng đó hắn không thể nào quên được.

Mãi đến lúc hắn học phổ thông, tính tình cao ngạo thẳng thắn của cha hắn cũng bị những sương gió cực khổ của xã hội mài mòn, ông quay về ổn định làm kỹ thuật viên trưởng trong xí nghiệp gần nhà, vì vậy gia cảnh nhà hắn từ từ chuyển biến tốt hơn, nhưng mẹ hắn cũng không quen nhàn nhã vậy mà xin vào làm việc bán thời gian ở một hợp tác xã, cùng làm chung với các bác gái trong thôn.

- Cha ngươi ngươi còn không biết? Vừa ăn cơm xong là ông ấy đi đánh vài ván cờ tướng rồi."

Mẹ Lâu thành tức giận nói, nhưng bà quan tâm tới tình trạng của hắn hơn. Nắm lấy cơ hội liền hỏi từng ly từng tí tới việc học tập cùng sinh hoạt của hắn, chương trình học có khó không? Giáo viên giảng bài dễ hiểu không? Bạn chung phòng có tốt không? Có quen cách sinh hoạt ở đó chưa? Có bị bắt nạt hay không?

Thường ngày những vấn đề này hắn không kiên nhẫn trả lời, chỉ thuận miệng nói vài câu cho có rồi bỏ qua, nhưng hôm nay, tâm tình của hắn trầm ổn suy nghĩ về những chuyện ngày xưa, nên hắn nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của mẹ hắn.

Nhờ Lâu thành trả lời tường tận nên mẹ hắn càng nói nhiều hơn nói đến chuyện nhà, từ nhà ông bà ngoại đến tận nhà dì út, từ những người họ hàng không đáng tin của cha hắn đến hàng xóm xung quanh nhà ai xảy ra chuyện nhà ai náo loạn.

Lâu Thành im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng thêm vào một câu, khóe môi bất giác mỉm cười.

Tán gẫu xong, mẹ Lâu Thành xúc động quyết định tháng này cho hắn thêm tám trăm đồng, để hắn có thể mau chóng thích nghi với cuộc sống xa nhà.

"Không tưởng tượng được, gọi về nhà mà mình lại có thêm thu hoạch như vậy..." Lâu thành dở khóc dở cười, nhờ cuộc nói chuyện này nên tâm lý của hắn đã khá ổn định lại .

Đến lúc này còn không có chuyện gì xảy ra, xem ra nội đan thật sự không có nguy hiểm gì, chỉ cần cẩn thận theo dõi cơ thể, xuất hiện dấu hiệu lạ liền báo lên chính phủ, hẳn là sẽ không có vấn đề gì...

Buồn phiền nhạt dần, vui sướng dâng lên, Lâu Thành xoa xoa bụng, nhịn không được mơ tưởng nhiều chuyện tốt sẽ đến với hắn.

“Có nội đan ít nhất ta mình cũng đủ thể lực để rèn luyên cơ thể, chịu khó một chút là có thể đạt được nghiệp dư ngũ phẩm, Nghiêm Triết Kha sẽ nhìn mình với ánh mắt khác, nói không chừng trước khi tốt nghiệp đại học có thể đạt đến chuyên nghiệp cửu phẩm, tương lai càng ngày càng rông mở a!

Mà nếu như nội đan có sức mạnh thần kỳ vượt qua sự tưởng tượng... có khi nào... chính bản thân mình có thể giống như ước mơ lúc còn nhỏ, tiến vào thế giới võ đạo chân chính, cũng là một cường giả “cao cao tại thượng” cùng thách đấu tranh chức chưởng môn hoặc cầm đầu các thế lực lớn, giành lấy một trong năm danh hiệu đứng đầu cả nước?”

“Ác, động tác sờ bụng của mình như thế này, nếu bị tiểu Minh nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị hỏi: Có phải ngươi mang thai hay không?"

Suy nghĩ đủ chuyện tốt, Lâu Thành cảm thấy cuộc sống đã có nhiều động lực hơn, đúng lúc này, ổ khóa cửa chuyển động, vài người tiến vào kèm theo âm thanh ồn ào.

Lâu Thành biết ba vị "cuồng học" cùng phòng hắn đã trở về.

Bạn đang đọc Võ Đạo Tông Sư (Bản Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YoDkraken
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.