Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh Tâm Động Phách

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Hoàng Dược Sư khẽ thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn trời, lẩm bẩm nói:

- A Hành, trước đây do ta tham lam, muốn có được Cửu Âm Chân Kinh, khiến cho chúng ta phải xa nhau mãi mãi... Nàng nặng tình với ta như vậy, trong cõi u minh chỉ dẫn cho thiếu niên này đến hoàn thành tâm nguyện ta đang dang dở, sao không cho ta gặp mặt một lần? Đêm nào ta cũng thổi tiêu cho nàng, nàng có nghe không?

Mẫu thân của Hoàng Dung tên là Phùng Hành, người ngoài tự nhiên không biết. Mọi người nhìn thấy sắc mặt Hoàng Dược Sư khác lạ, trong mắt có ánh lệ, không biết đang nói gì, đều vô cùng kỳ quái.

Cừu Thiên Nhận khuôn mặt già nua chợt xanh chợt trắng, y vốn định bịa chuyện Hoàng Dược Sư bị giết để nhân lúc hỗn loạn trốn đi, nào ngờ Hoàng Dược Sư lại đến đây thật, đành phải lén lén lút lút quay người bỏ đi, thế nhưng lại bị Mai Siêu Phong phát giác ra, lật tay túm chặt lấy y ném mạnh xuống đất, gằn giọng quát:

- Ngươi ăn nói bậy bạ nguyền rủa ân sư, muốn chết thế nào?

Cái ném này kình lực rất mạnh, Cừu Thiên Nhận đau đớn rên rỉ, nửa ngày nói không ra lời. Hoàng Dung nhìn thấy trên người Cừu Thiên Nhận rơi ra một viên gạch, hiếu kỳ cầm lên bóp nhẹ một cái, viên gạch lập tức theo tay vỡ nát, chỉ dùng lực mạnh hơn một chút thì đã nát thành bột vụn.

Hoàng Dung lập tức bật cười khanh khách, khoái chí nói:

- Viên gạch này là làm bằng bột, thì ra vừa rồi Cừu lão tiền bối biểu diễn võ công thượng thừa một tay bóp gạch thành bột, ha ha!

Cừu Thiên Nhận mặt đỏ bừng lên, chỉ hận không chỗ để chui xuống, Hoàng Dung vươn tay kéo y đứng dậy, tay trái túm lấy ngực y, tay phải giật một túm râu của y, nghiêm giọng hỏi:

- Vừa rồi ngươi dùng tay chém đôi chén rượu ngay ngắn chỉnh tề là công phu gì?

Cừu Thiên Nhận ấp a ấp úng không nói nên lời, Vô Cực Tử mỉm cười nói:

- Chiếc nhẫn trên tay lão có đính một viên kim cương vô cùng cứng rắn, chỉ cần dùng sức nắm chặt cái chén, ép viên kim cương vào rồi lấy tay phải xoay tròn cái chén thì sẽ được thôi.

Hoàng Dung giật lấy chiếc nhẫn trên tay Cừu Thiên Nhận rồi làm theo lời của Vô Cực Tử, một vòng miệng chén quả nhiên theo tay rơi xuống, thì ra đã bị viên kim cương trên chiếc nhẫn rạch sâu một đường, chứ làm gì có nội công thâm hậu? Mọi người cũng đã hiểu rõ, không nhịn được liền bật tiếng cười vang.

Cừu Thiên Nhận xấu hổ xoay người bỏ chạy, Hoàng Dung phi thân vọt đến, giang hai tay ra hỏi:

- Ngươi đầu đội vò sắt, đi đứng thong thả, lại là công phu gì vậy?

Cừu Thiên Nhận luống cuống tay chân, gượng cười nói:

- Ðó là khinh công độc môn của ta. Ta đã lớn tuổi rồi, công phu đã kém xưa rất nhiều, nhưng khinh công thì vẫn chưa sa sút.

Hoàng Dung hai tay chống nạnh, tinh nghịch nói:

- Ái chà, ngươi vẫn còn già mồm nói bậy, rốt cuộc có chịu nói không hả?

Cừu Thiên Nhận sắc mặt chán chường, nhăn nhó nói:

- Cái vò sắt kia bên ngoài làm bằng sắt mỏng, miệng vò hàn kín, bên trên chỉ đổ ba phân nước thôi.

Hoàng Dung ha ha cười rộ, vào sảnh ngồi xuống, không đếm xỉa gì đến Cừu Thiên Nhận nữa, y đang định xoay người bỏ chạy thì đã bị Mai Siêu Phong túm lấy, nhàn nhạt nói:

- Ngươi định chạy đi đâu? Nộp mạng đi!

Cừu Thiên Nhận hoảng sợ hồn phi phách tán, sợ hãi đái luôn ra quần, chỉ thấy Hoàng Dược Sư nhẹ giọng nói:

- Siêu Phong, thả hắn ra đi.

Mai Siêu Phong gật đầu vâng dạ, Cừu Thiên Nhận vội vàng tạ ơn không giết, quay người cắm đầu bỏ chạy, Hoàng Dược Sư cũng không thèm để ý đến y, chậm rãi đi đến trước mặt Quách Tĩnh, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi tên Quách Tĩnh phải không?

Quách Tĩnh vội vàng bước lên vái lạy, cung kính nói:

- Ðệ tử là Quách Tĩnh, xin được ra mắt Hoàng lão tiền bối.

Hoàng Dược Sư nhìn chằm chằm vào Quách Tĩnh, thản nhiên nói:

- Ðệ tử của ta là Trần Huyền Phong đã bị ngươi giết phải không? Bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ đâu.

Quách Tĩnh nghe lời lẽ của đối phương có ý không hay, hoảng sợ nói:

- Lúc ấy đệ tử còn nhỏ tuổi không biết gì, lại bị Trần tiền bối bắt giữ, trong lúc hoảng sợ đã lỡ tay đả thương hắn.

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Trần Huyền Phong tuy là phản đồ của bản phái, nhưng ắt sẽ có người thanh lý môn hộ, môn nhân của Đào Hoa Đảo làm sao có thể để cho người ngoài sát hại? Ta không còn đệ tử, chỉ còn cách tự mình đứng ra tiếp ngươi vài chưởng.

Quách Tĩnh cả kinh vội vàng khom người nói:

- Ðệ tử gan to bằng trời cũng không dám so chiêu với tiền bối.

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, cười nhạt nói:

- Muốn so chiêu với ta sao? Tiểu tử ngươi còn chưa xứng! Ta chỉ đứng im bất động ở đây, ngươi cứ đem Hàng Long Thập Bát Chưởng học được từ lão ăn mày đánh vào người ta, chỉ cần ta hơi nhích người né tránh thì xem như ta thua.

Quách Tĩnh cung kính khom lưng, run giọng nói:

- Đệ tử không dám!

Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói:

- Không dám cũng phải dám!

Quách Tĩnh cũng không còn cách nào khác, đành phải cung kính chắp tay nói:

- Ðã có lệnh của tiền bối, đệ tử không dám không tuân.

Quách Tĩnh lập tức vận nội lực đánh ra Hàng Long Thập Bát Chưởng, đầu ngón tay hơi chạm vào vạt áo Hoàng Dược Sư thì bụng đối phương bất ngờ hóp vào, chỉ nghe cắc một tiếng, Quách Tĩnh cảm thấy cánh tay đau buốt, vội vàng nhảy ra vài thước, cánh tay đã không thể nhấc lên được. Giang Nam Thất Quái nhìn thấy Hoàng Dược Sư quả nhiên là không né tránh, thân hình cũng không động đậy, thế mà chỉ trong một chiêu lại đánh trật khớp cổ tay Quách Tĩnh, vừa khâm phục vừa lo lắng.

Hoàng Dược Sư nhìn chằm chằm vào Quách Tĩnh, lớn giọng quát:

- Ngươi cũng nếm thử một chưởng của ta, để xem Hàng Long Thập Bát Chưởng của lão ăn mày lợi hại hay là Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng của ta lợi hại!

Lời nói vừa dứt, chưởng phong lập tức rít lên ào ào, Giang Nam Thất Quái biết rằng một chưởng này mà đánh xuống thì Quách Tĩnh không chết cũng trọng thương, vội vàng xông vào đón đỡ. Hoàng Dược Sư cũng không thèm để mấy người bọn họ vào mắt, chưởng lực mãnh liệt tiếp tục tiến công, Lục Thừa Phong muốn lên tiếng khuyên can, nhưng sợ sư uy lại không dám nói, Giang Nam Thất Quái cùng với Quách Tĩnh trực tiếp lãnh trọn một chưởng của Hoàng Dược Sư, cả đám điên cuồng thổ huyết văng ra mấy trượng.

Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lên tiếng ngăn cản, cười gượng nói:

- Cái đó... Hắc Phong Song Sát và Giang Nam Thất Hiệp tuy có ân oán sâu sắc, nhưng đôi bên đều có người thân bất hạnh qua đời. Theo ngu kiến của tại hạ thì oan gia nên giải không nên kết, mọi người dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý...

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Muốn lo chuyện bao đồng thì phải có thực lực mới được!

Hoàng Dược Sư đang định xuất chiêu thì Hoàng Dung đã vội vàng cản lại, cuống quýt nói:

- Cha không được tổn thương Tiêu ca ca!

Hoàng Dược Sư nhìn thấy ái nữ như vậy thì lại càng căm tức hơn, trực tiếp thi triển Lan Hoa Phất Huyệt Thủ điểm trúng huyệt đạo của nàng, Hoàng Dung khóc lóc thảm thiết nói:

- Cha giết huynh ấy đi, con vĩnh viễn không gặp lại cha nữa đâu!

Hoàng Dược Sư không thèm để ý, lập tức vung ra chưởng pháp uy lực cường đại, Hoàng Dung trong lòng quá đỗi thương tâm, Vô Cực Tử sớm đã mất hết nội lực, làm sao có thể chống lại chưởng lực uy mãnh của phụ thân cho được? Mắt thấy tình lang sắp sửa mất mạng, Hoàng Dung cũng chỉ có thể đau lòng gào thét bi thảm, thương tâm quá độ trực tiếp tuyệt vọng ngất đi.

Hoàng Dược Sư trong lòng thương xót nữ nhi, chưởng lực đã yếu đi vài phần nhưng vẫn không kịp thu lại, thế nhưng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, Vô Cực Tử trực tiếp đưa tay hóa giải chưởng lực cường đại của đối phương. Thực ra Vô Cực Tử sớm đã phục hồi di chứng từ lần chữa trị trước đó, chỉ là hắn vẫn lưu luyến Hoàng Dung ôn nhu chăm sóc nên mới giả vờ như vẫn trọng thương chưa khỏi, không ngờ rằng hiện tại lại khiến cho nàng đau lòng như vậy, trong lòng cảm thấy áy náy cùng với cảm động vô cùng.

Hoàng Dược Sư không ngờ rằng đối phương không những thiên tư thông minh, chỉ dựa vào quyển hạ của Cửu Âm Chân Kinh liền có thể lĩnh ngộ ra quyển thượng, võ công lại cũng cực kỳ xuất chúng, không hề thua kém mấy lão già sớm đã thành danh trên giang hồ. Hoàng Dược Sư lập tức khơi dậy hứng thú trong lòng, ra chiêu càng uy mãnh hơn, thủ pháp vô cùng tinh diệu thanh thoát, thế nhưng tất cả chiêu thức đều bị Vô Cực Tử linh hoạt hóa giải.

Hoàng Dược Sư chiến ý hừng hực, biến chiêu ảo diệu, trực tiếp vung cây ngọc tiêu trên tay nhẹ nhàng thi triển Ngọc Tiêu Kiếm Pháp biến ảo khôn lường. Ngọc Tiêu Kiếm Pháp chính là bộ kiếm pháp tối cao của Đào Hoa Đảo, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm, từ các chiêu thức của ngọc tiêu mà phát triển thành kiếm pháp, lấy mục tiêu chủ yếu công kích huyệt đạo của đối thủ. Chiêu thức tiêu sái tự nhiên, phong thái ung dung thanh thoát như đang múa kiếm, nhưng thật ra nội lực đã dồn hết vào trong vũ khí, có thể xuất kỳ bất ý bộc phát khiến cho đối thủ trở tay không kịp.

Đối với thế công dũng mãnh của Hoàng Dược Sư, Vô Cực Tử cũng không né tránh, tuy Ngọc Tiêu Kiếm Pháp thâm ảo huyền diệu, nhưng không phải là không có cách phá giải. Chỉ thấy Vô Cực Tử đưa tay ra thi triển Càn Khôn Chuyển Di Thủ thiên biến vạn hóa, từng chiêu từng chiêu phức tạp không sao tả được, đánh vào chỗ hiểm yếu của kiếm pháp, từ đó tìm cách đột phá hóa giải chiêu thức tinh diệu của đối phương.

Hoàng Dược Sư giật nảy mình, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu tử này thân mang kỳ học, xem ra không thể coi thường!"

Võ công của Vô Cực Tử bác đại tinh thâm, tinh diệu huyền ảo, vượt ngoài dự đoán của Hoàng Dược Sư, xem ra bản thân đã đánh giá thấp thiếu niên trước mặt. Hoàng Dược Sư ngón tay khẽ bật, một viên đá nhỏ mang theo kình lực cực đại xé gió bay ra, đây chính là tuyệt kỹ Đạn Chỉ Thần Công, tuyệt học tâm đắc nhất của ông, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ. Loại công phu này sử dụng nội lực tích tụ vào lòng bàn tay, sau đó dùng những viên đá bắn ra mang theo nội lực vô song, năm xưa Hoàng Dược Sư đã sử dụng môn chỉ pháp này giao đấu với Nhất Dương Chỉ của Đoàn Trí Hưng bất phân thắng bại, đủ để biết được uy lực của môn tuyệt kỹ này mạnh mẽ ra sao.

Vô Cực Tử không dám khinh suất, vội vàng biến thủ thành chỉ, vận hành nội lực trong người đánh ra Âm Dương Quy Nhất Chỉ, chiêu thức phát ra trực tiếp đánh trúng vào chỉ lực cường đại của Hoàng Dược Sư, hai luồng nội lực không ngừng triệt tiêu lẫn nhau, hai người giao đấu một hồi vẫn bất phân thắng bại. Thực ra Vô Cực Tử muốn đánh thắng Hoàng Dược Sư cũng không khó, dù sao thì tu vi của đối phương cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ, tuy có thể nói là siêu việt bất phàm nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của hắn. Thế nhưng dù sao thì Hoàng Dược Sư cũng chính là phụ thân của Hoàng Dung, lại xứng danh tông sư một phái, nếu như thất bại thảm hại trước mặt bao nhiêu người thế này thì cũng không hay cho lắm, vậy nên Vô Cực Tử cũng chỉ dùng lực vừa phải, đơn thuần tỷ thí chiêu thức chứ không dựa vào nội lực hùng hậu để thủ thắng, tuy vẫn chiếm thế thượng phong nhưng trong lúc nhất thời cũng chưa thể dứt điểm được.

Mọi người nhìn thấy một màn trước mắt ai cũng chấn kinh vạn phần, được quan sát hai vị tông sư võ học giao đấu với nhau chính là cơ duyên không nhỏ, nếu có thể nhờ đó mà lĩnh ngộ được một chút tinh hoa võ học thì không còn gì tốt hơn. Hoàng Dung lúc này cũng đã từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Vô Cực Tử bình yên vô sự thì vô cùng vui mừng, thế nhưng nghĩ đến chuyện hắn giả vờ trọng thương mấy ngày hôm nay thì lại hậm hực không vui, nàng đưa mắt chăm chú quan sát trận chiến kinh tâm động phách trước mặt, tâm trạng vô cùng sốt ruột, một người là phụ thân hết mực cưng chiều, một người là tình lang khắc cốt ghi tâm, bất kỳ người nào bị thương thì nàng cũng cực kỳ đau lòng.

Hoàng Dược Sư lúc này có thể nói là cực kỳ hưng phấn, đã lâu rồi ông không được gặp đối thủ mạnh mẽ như vậy, đối phương tuy còn trẻ tuổi nhưng thực lực đã không thua kém gì mấy lão già thành danh lâu năm trên giang hồ, cảm ngộ Võ Đạo cũng đạt được thành tựu không nhỏ, chính là một đối thủ rất đáng kính trọng. Hai người giao đấu một hồi vẫn bất phân thắng bại, toàn bộ tuyệt kỹ độc môn áp đáy hòm đều đã dùng ra hết, quyết định sử dụng một chiêu để phân định thắng bại, chỉ thấy Hoàng Dược Sư kề ngọc tiêu vào môi thổi lên réo rắt mấy tiếng, khúc điệu êm ái du dương từ từ biến thành vô cùng nhu mỹ, mọi người ai cũng tự lượng sức mình, đều lấy bông bịt tai mình lại.

Bích Hải Triều Sinh Khúc là một bài tiêu khúc đắc ý của Hoàng Dược Sư, đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm, có ma lực rất lớn hấp dẫn người nghe. Khúc tiêu này mô phỏng biển cả mênh mông, vạn dặm phẳng lì, xa xa sóng biển từ từ tiến đến, càng gần càng mau, sau cùng thì cuồn cuộn dâng lên, sóng trắng như núi nối nhau, trong làn sóng thì cá nhảy kình bơi, trên mặt biển thì gió thổi âu bay, lại thêm yêu ma quỷ mị, thoắt thì núi băng trôi đến, thoắt thì biển nóng như sôi, biến ảo khôn lường, sau khi triều lui thì mặt nước phẳng lặng như gương, dưới đáy biển lại là những dòng chảy ngầm rất xiết, tuy không có tiếng động lại hàm chứa hung hiểm, càng khiến người nghe bất giác rơi vào chỗ mai phục, lại càng không thể đề phòng.

Nguyên bản tâm cảnh của Vô Cực Tử cực kỳ vững chắc, cho dù rơi vào tuyệt cảnh cũng không hề gì, chỉ là thanh âm mê hoặc của bài tiêu khúc lại khiến cho hắn nhớ đến các vị thê tử của mình, đặc biệt là A Bích, nàng vốn tinh thông Nhạc Đạo, gặp được Bích Hải Triều Sinh Khúc huyền diệu như vậy thì ắt hẳn sẽ rất vui mừng. Chúng nữ bế quan khổ tu trong Vô Cực Châu đã lâu, Vô Cực Tử nhớ nhung khôn xiết, trong lúc bất tri bất giác đã chìm đắm vào trong xúc cảm mãnh liệt, nghĩ đến khoảng thời gian tiêu dao khoái hoạt, ân ân ái ái trước đây cùng với hồng nhan tri kỷ, trong lòng cảm thấy xao xuyến không thôi. Chỉ thấy nhoáng lên một cái, Vô Cực Châu bên trong đan điền khẽ động, phát ra một luồng niệm lực thanh tỉnh linh hồn, ảo cảnh trước mắt nhanh chóng tan biến vào trong hư vô, Vô Cực Tử cũng trực tiếp phun ra một ngụm tiên huyết, Hoàng Dược Sư quả nhiên không hổ danh là tông sư võ học, đã bao lâu rồi Vô Cực Tử không bị tổn thương thế này?

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.