Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Đại Tông Sư

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Vô Cực Tử thong thả bước đến trước mặt quái khách áo xanh, chắp tay nói:

- Bái kiến Hoàng đảo chủ!

Quái khách áo xanh khẽ hừ một tiếng, cười nhạt nói:

- Không dám, không dám!

Hoàng Dung cũng đi đến trước mặt quái khách áo xanh, nhìn thấy dung mạo của y thì cực kỳ hoảng hốt, bật tiếng khóc lớn kêu lên:

- Cha, mặt của cha... mặt của cha... Tại sao lại biến thành thế này?

Lục Thừa Phong nghe thấy Hoàng Dung gọi quái khách áo xanh là cha thì buồn vui lẫn lộn, quên mất hai chân tàn phế, bỗng nhiên đứng lên bước đến, nhưng cũng lập tức ngã xuống. Quái khách áo xanh tay trái ôm lấy Hoàng Dung, tay phải từ từ vuốt lên mặt một cái, thì ra trên mặt có mang một cái mặt nạ da người, chỉ thấy người này tướng mạo tao nhã, phong tư tuấn tú, ung dung tiêu sái, khí vũ hiên ngang, không phải ai khác mà chính là Hoàng Dược Sư, đảo chủ của Đào Hoa Đảo, có ngoại hiệu là Đông Tà.

Hoàng Dung mắt còn đẫm lệ, lập tức lớn tiếng reo mừng, nhào vào lòng Hoàng Dược Sư, ôm chặt cổ ông, vừa cười vừa nhảy nhót, vui vẻ nói:

- Cha, tại sao người lại đến đây? Vừa rồi lão già họ Cừu ăn nói bậy bạ, sao người không giáo huấn lão?

Hoàng Dược Sư sa sầm mặt, hừ lạnh nói:

- Tại sao ta đến đây sao? Là đến tìm con!

Hoàng Dung lập tức vỗ tay reo hò, mừng rỡ nói:

- Cha, người hoàn thành tâm nguyện rồi phải không? Vậy thì tốt quá!

Hoàng Dược Sư khẽ lắc đầu, thở dài nói:

- Hoàn thành cái gì? Vì đi tìm tiểu nha đầu con, còn kể gì tâm nguyện với không tâm nguyện.

Hoàng Dung rất là khó xử, nàng biết rằng phụ thân từng lấy được quyển hạ của Cửu Âm Chân Kinh, quyển thượng tuy không lấy được nhưng đã phát hạ tâm nguyện muốn dựa vào thông minh tài trí của mình, từ quyển hạ sáng chế ra cơ sở nội công của quyển thượng, nếu không luyện được võ công ghi chép trong kinh sẽ không rời khỏi Đào Hoa Đảo nửa bước, nào ngờ quyển hạ lại bị Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong trộm đi mất, quyển thượng cũng không thể viết ra, lần này vì mình bướng bỉnh mà lại làm hại ông phải trái lời thề, lập tức dịu dàng nói:

- Cha, từ nay trở đi con sẽ vĩnh viễn ngoan ngoãn, không bao giờ trái lời cha.

Hoàng Dược Sư nhìn thấy ái nữ khỏe mạnh, vốn đã rất mừng, lại nghe nàng nói như vậy, trong lòng rất là khoan khoái. Mai Siêu Phong và Lục Thừa Phong cũng song song quỳ rạp xuống đất, dáng vẻ cực kỳ cung kính.

Hoàng Dược Sư khẽ thở dài một tiếng nói:

- Thừa Phong, ngươi tốt lắm, đứng dậy đi. Năm ấy ta nóng nảy, đã trách lầm ngươi rồi.

Lục Thừa Phong nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói:

- Sư phụ, lão nhân gia người vẫn khỏe chứ?

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, bực mình nói:

- Cũng chưa bị người ta làm tức chết.

Hoàng Dung khẽ mỉm cười, lè lưỡi nói:

- Cha, không phải là người đang nói con đấy chứ?

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, hậm hực nói:

- Con cũng có phần!

Hoàng Dung lè lè lưỡi, tươi cười nói:

- Cha, để con giới thiệu người, đây chính là Tiêu Lục Tiêu ca ca, ngoại hiệu Tiêu Dao Y Tiên.

Hoàng Dược Sư đảo mắt một lượt, gật đầu nói:

- Hậu sinh khả úy!

Vô Cực Tử cũng chỉ mỉm cười không đáp, Hoàng Dược Sư quay sang nhìn Hoàng Dung, nhẹ nhàng nói:

- Con còn cần lấy gì không? Chúng ta cũng về nhà thôi.

Hoàng Dung khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Chẳng có gì cần lấy cả, nhưng có cái này phải trả lại cho Lục sư huynh.

Hoàng Dung lấy trong bọc ra bao thuốc Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn đưa Lục Thừa Phong nói:

- Lục sư huynh, số dược hoàn này điều chế không dễ, trả lại cho ngươi.

Lục Thừa Phong xua tay không nhận, vội vàng nói:

- Đệ tử hôm nay được gặp ân sư, quả thật vô cùng mừng rỡ. Nếu như ân sư có thể nghỉ lại ở tệ trang thêm một lúc, thì đệ tử càng...

Hoàng Dược Sư không đáp, chỉ Lục Quán Anh hỏi:

- Hắn là nhi tử của ngươi sao?

Lục Thừa Phong cung kính gật đầu vâng dạ, Lục Quán Anh cũng không chờ phụ thân gọi, vội vàng bước lên kính cẩn dập đầu bốn cái nói:

- Tôn nhi khấu kiến sư tổ!

Hoàng Dược Sư cũng không cúi xuống đỡ Lục Quán Anh đứng dậy, lại vươn tay nắm lấy sau lưng y nhấc lên một cái, chưởng phải đã đập mạnh xuống vai y, Lục Thừa Phong cả kinh kêu lên:

- Ân sư, con chỉ có một nhi tử này...

Hoàng Dược Sư một chưởng ấy kình lực không nhẹ, nhưng Lục Quán Anh không hề bị tổn thương gì, sửng sốt đứng lên, chỉ thấy Hoàng Dược Sư hài lòng nói:

- Tốt lắm! Ngươi không truyền công phu cho hắn. Thằng nhóc này là đệ tử của Tiên Hà Phái, có phải không?

Lục Thừa Phong vô cùng sửng sốt, thở phào nhẹ nhõm nói:

- Ðệ tử không dám trái với quy củ sư môn, không được ân sư ưng thuận quyết không dám đem võ công dạy cho người khác. Anh Nhi chính là đệ tử của Khô Mộc Đại Sư của Tiên Hà Phái.

Hoàng Dược Sư cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói:

- Sở học của ngươi còn cao hơn Khô Mộc gấp trăm lần. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi tự mình dạy võ cho nhi tử đi, võ công của Tiên Hà Phái xách giày cho chúng ta cũng không xứng.

Lục Thừa Phong trong lòng đại hỉ, vội vàng quay sang nhìn nhi tử, cuống quýt nói:

- Mau tạ ân điển của tổ sư gia.

Lục Quán Anh lại đến dập đầu bốn cái trước mặt Hoàng Dược Sư, chỉ thấy ông lườm mình một cái, nghiêm mặt nói:

- Cái này cho ngươi!

Hoàng Dược Sư tay trái khẽ vung ra, hai trang giấy trắng một trước một sau bay về phía đối phương. Lục Quán Anh đứng cách Lục Thừa Phong hơn một trượng, hai tờ giấy mỏng nhè nhẹ bay đến như bị một trận gió nhẹ cuốn đi, mọi người ai cũng hết sức khâm phục.

Hoàng Dung vô cùng đắc ý, hạ giọng nói:

- Tiêu ca ca, công phu của cha ta như thế nào?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, tán thưởng nói:

- Không tệ, không hổ danh là nhất đại tông sư, tài hoa xuất chúng.

Lục Thừa Phong đưa tay đón lấy hai trang giấy, trên giấy có viết đầy chữ, chỉ thấy Hoàng Dược Sư chậm rãi nói:

- Ngươi mỗi ngày dựa theo khẩu quyết luyện công vận khí, nếu nhanh thì sau vài năm có thể đi lại không cần chống gậy.

Lục Thừa Phong vừa đau xót vừa mừng rỡ, trăm mối cảm xúc trào dâng, chỉ thấy Hoàng Dược Sư tiếp tục nói:

- Ngươi hãy tìm ba sư huynh đệ về đây, đem khẩu quyết này dạy lại cho họ.

Hoàng Dược Sư sớm đã hối hận về việc năm xưa nóng giận quá đáng, phạt nặng bốn người đệ tử vô tội, mấy năm nay ông đã dốc lòng nghĩ ra bí quyết nội công chữa trị, chỉ là tính tình sính cường hiếu thắng, tuy trong lòng hối hận nhưng ngoài miệng lại không chịu nói ra, chỉ thấy Lục Thừa Phong kính cẩn nói:

- Hành tung của Khúc sư huynh và Phùng sư đệ thì đệ tử chưa nghe ngóng được, còn Võ sư đệ thì đã chết lâu rồi.

Hoàng Dược Sư trong lòng đau xót, hai ánh mắt sáng quắc chiếu thẳng vào Mai Siêu Phong, bà ta hai mắt đã mù nên không sao cả, chứ người khác ai cũng vô cùng hồi hộp, chỉ thấy Vô Cực Tử cất giọng nói:

- Cái đó... Khúc Linh Phong đang sống yên ổn ở Lâm An, Lục trang chủ cứ tìm đến Khúc Tam Tửu Quán tại Ngưu Gia Thôn thì sẽ gặp được.

Lục Thừa Phong vô cùng sửng sốt, vội vàng chắp tay cảm tạ, Hoàng Dược Sư vui mừng trong lòng, quay sang nhìn Mai Siêu Phong, lạnh lùng nói:

- Siêu Phong, ngươi làm đại ác, cũng gặp đại khổ. Vừa rồi lão già họ Cừu rủa ta chết, ngươi cũng còn khóc được mấy giọt nước mắt, còn muốn trả thù cho ta. Nể tình mấy giọt nước mắt ấy, ta để cho ngươi sống thêm vài năm.

Mai Siêu Phong không bao giờ ngờ rằng sư phụ lại tha mạng cho mình dễ dàng như thế, vô cùng vui mừng quỳ mọp xuống đất, chỉ thấy Hoàng Dược Sư vươn tay nhè nhẹ vỗ lên lưng bà ta ba chưởng, lạnh giọng nói:

- Độc dược trên người ngươi sau một năm mới phát tác. Trong một năm ấy có ba việc cho ngươi làm, ngươi làm xong thì đến Đào Hoa Đảo gặp ta, ta sẽ có cách chữa trị cho ngươi.

Mai Siêu Phong sắc mặt đại hỉ, chém đinh chặt sắt nói:

- Đệ tử dù có phải vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ hoàn thành đại sự ân sư giao phó.

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Ngươi biết ta sai ngươi đi làm chuyện gì không mà lại đáp ứng mau lẹ như vậy?

Mai Siêu Phong không dám nói gì, dập đầu liên tục, chỉ thấy Hoàng Dược Sư chầm chậm nói:

- Ngươi để mất Cửu Âm Chân Kinh thì phải tìm về, nếu người ta đã đọc qua rồi thì phải giết họ đi, một người đọc qua thì giết một người, trăm người đọc qua thì giết trăm người, nếu mới giết chín mươi chín người thì cũng đừng đến gặp ta. Đó là việc thứ nhất.

Mọi người lập tức lạnh buốt sống lưng, trong lòng thầm nghĩ: "Hoàng Dược Sư có ngoại hiệu là Đông Tà, tính nết việc làm quả nhiên cũng rất tà môn."

Hoàng Dược Sư ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:

- Bốn sư huynh đệ Khúc, Lục, Võ, Phùng đều bị ngươi liên lụy, ngươi đi tìm Linh Phong, Mặc Phong về đây, sau đó lại đi hỏi thăm tìm người nhà của Thiên Phong đưa cả đến Quy Vân Trang. Đó là việc thứ hai.

Mai Siêu Phong gật đầu vâng dạ, Hoàng Dược Sư ngẩng đầu nhìn trời, thong thả nói:

- Cửu Âm Chân Kinh là các ngươi tự ý lấy đi, công phu trong kinh ta không phân phó các ngươi luyện tập, thế nhưng các ngươi tự luyện, chắc ngươi cũng biết nên làm thế nào... Ðó là việc thứ ba.

Mai Siêu Phong nhất thời không hiểu rõ ý sư phụ, cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu mới chợt bừng tỉnh, run giọng nói:

- Khi nào làm xong hai việc đầu tiên, đệ tử sẽ hủy hết công phu đã học trên Cửu Âm Chân Kinh.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, chậm rãi lấy ra một thứ giống như da người, ngập ngừng nói:

- Cái đó... Lúc trước tại hạ nhận được thứ này, hôm nay cuối cùng cũng gặp được Mai đạo hữu để trả lại. Thật là có lỗi, thật là có lỗi!

Mai Siêu Phong nhận lấy đồ vật, lập tức nhận ra đây chính là tấm da của Trần Huyền Phong, ở trên có ghi chép phần hạ của Cửu Âm Chân Kinh mà hai người đã lấy trộm, nổi giận nói:

- Lúc trước ở trên đại mạc ngươi tha mạng cho ta, hóa ra là muốn mưu đồ kinh thư của ta, thảo nào sau đó lại không thấy đâu cả, thì ra chính là ngươi đã trộm mất. Ngươi đã truyền thụ cho bao nhiêu người rồi? Nói mau!

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, áy náy nói:

- Mai đạo hữu, chuyện này... chỉ một mình ta biết thôi!

Năm xưa ở trên đại mạc, quả thật là Vô Cực Tử chỉ đơn thuần là muốn nể mặt Khúc Linh Phong mà tha mạng cho Mai Siêu Phong, ai ngờ rằng Chung Linh nhìn thấy bà ta tính tình khó ưa, không nhịn được liền giở trò trộm cắp. Bản lĩnh Thâu Đạo của Chung Linh sớm đã xuất thần nhập hóa, Vô Cực Tử mãi đến sau này mới biết được, đến khi đó thì đã muộn mất rồi, Mai Siêu Phong sớm đã rời đi từ lâu, đến tận hôm nay mới có cơ hội gặp lại hoàn trả đồ vật, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.

Trong thời gian này, Vô Cực Tử đương nhiên sẽ không bỏ phí kinh thư một chỗ, hắn sớm đã tu luyện phần hạ của Cửu Âm Chân Kinh đến Đỉnh Phong, sau đó cũng dựa vào ngộ tính siêu việt của mình mà lĩnh ngộ ra phần thượng của Cửu Âm Chân Kinh, tinh hoa võ học vô cùng huyền diệu. Vô Cực Tử cũng thành công dung hợp Cửu Âm Chân Kinh vào trong võ công của mình, tuyệt học vốn có ngày càng tinh diệu huyền ảo.

Cửu Âm Chân Kinh là võ công tuyệt học đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ, đẳng cấp cũng tương tự như Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công, sớm đã vượt qua phạm trù hiểu biết thông thường. Quyển thượng ghi chép các phương pháp tu luyện nội công và một số bí thuật như Dịch Cân Đoán Cốt Thiên, Thu Cân Súc Cốt Thiên, Liệu Thương Thiên, Di Hồn Đại Pháp, Bắc Đẩu Đại Pháp, Giải Huyệt Đại Pháp, Bế Khí Đại Pháp..., quyển hạ bao gồm các chiêu thức khắc địch chế thắng, bảo vệ bản thân như Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, Bạch Mãng Tiên Pháp, Tồi Tâm Chưởng, Đại Phục Ma Quyền, Thủ Huy Ngũ Quyền, Loa Toàn Cửu Ảnh, Xà Hành Ly Phiên, Hoành Không Na Di..., tất cả đều đã đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm.

Hoàng Dược Sư khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Như vậy thì dễ xử lý, chỉ cần giết ngươi là xong!

Hoàng Dung cả kinh vội vàng đứng chắn trước mặt Vô Cực Tử, kiên quyết nói:

- Cha, người không được làm hại Tiêu ca ca.

Hoàng Dược Sư vốn nghĩ ái nữ lưu lạc giang hồ nhất định sẽ phải tiều tụy khổ sở, nào ngờ đến khi gặp lại thì nàng càng xinh đẹp hơn trước, lại thấy nàng tỏ vẻ thân thiết với Vô Cực Tử, chuyện gì cũng lo lắng cho hắn tựa hồ còn hơn cả phụ thân, trong lòng rất là ghen tức, nghiêm giọng nói:

- Dung Nhi, con mau tránh ra cho ta!

Mai Siêu Phong cũng gật đầu phụ họa, hung dữ nói:

- Tiểu sư muội, mau tránh ra đi. Đừng làm sư phụ buồn lòng!

Hoàng Dung khẽ hừ một tiếng, dậm chân nói:

- Mai sư tỷ, rõ ràng là Tiêu ca ca có ý tốt nên mới trả lại kinh thư cho ngươi, nếu không thì ngươi còn lâu mới tìm lại được. Thế mà ngươi lại lấy oán báo ân, đây đâu phải là phong cách hành sự của Đào Hoa Đảo chúng ta?

Vô Cực Tử không khỏi có chút bối rối, dù sao chuyện này cũng là hắn có lỗi trước, bỗng nhiên trong đầu nảy ra ý tưởng, vội vàng lấy ra một quyển trục làm bằng da thú, thành thật nói:

- Đây chính là phần thượng của Cửu Âm Chân Kinh tại hạ đã lĩnh ngộ ra dựa vào kinh thư lấy được, muốn đưa cho Hoàng đảo chủ để hóa giải tranh chấp lần này.

Hoàng Dung vô cùng sửng sốt, buột miệng hỏi:

- Tiêu ca ca, chuyện này... chuyện này đều là thật sao? Ngươi đã lĩnh ngộ ra được phần thượng của Cửu Âm Chân Kinh ư? Chuyện này... ngay cả phụ thân cũng...

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, chân thành nói:

- Thiên chân vạn xác!

Hoàng Dược Sư vốn rất cảm kích Vô Cực Tử đã thông tri tin tức của Khúc Linh Phong, thế nhưng nhìn thấy ái nữ thân thiết với hắn như vậy thì lại cảm thấy khó chịu trong lòng, cũng không tin rằng một người trẻ tuổi như vậy có thể lĩnh ngộ được Cửu Âm Chân Kinh, tâm nguyện mà bấy lâu ông vẫn đau đáu trong lòng, bèn cười lạnh nói:

- Nói khoác không biết ngượng!

Vô Cực Tử nhìn thẳng vào mắt Hoàng Dược Sư, trực tiếp nói:

- Nếu như Hoàng đảo chủ không tin, có thể nhìn xem một chút thì sẽ rõ ngay.

Hoàng Dược Sư khẽ nhíu mày, nhìn thấy thái độ của Vô Cực Tử cũng không giống đang nói dối, lập tức đưa mắt vào quyển trục da thú, trầm ngâm một hồi rồi kinh ngạc thốt lên:

- Không... không thể nào! Ngươi... ngươi...

Hoàng Dược Sư sắc mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, một người trẻ tuổi như vậy lại có thể thực hiện được tâm nguyện mà ông vẫn luôn khắc khoải trong lòng... Mọi người thấy vậy thì vô cùng khâm phục bản lĩnh của Vô Cực Tử, Hoàng Dung cũng hạnh phúc ôm chầm lấy hắn, trong lòng cực kỳ vui sướng.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.