Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giang Hồ Phong Ba

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Trong nửa tháng Vô Cực Tử bế quan khổ tu tại Mạn Đà Sơn Trang, trên giang hồ cũng bắt đầu nổi lên sóng gió. Trong những năm gần đây, nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên vẫn luôn tranh nhau truyền tụng một câu nói "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung", thế nhưng hiện nay hai người đều đang là đối tượng bị nhân sĩ võ lâm chỉ trích nặng nề.

Ngoại hiệu Nam Mộ Dung không phải ai khác mà chính là biểu ca Mộ Dung Phục của Vương Ngữ Yên, cũng chính là thiếu chủ của Mộ Dung Gia ở Giang Nam, nổi danh với tuyệt kỹ Đẩu Chuyển Tinh Di tá lực đả lực cực kỳ lợi hại, đòn công kích của đối phương càng mạnh thì uy lực của đòn phản chấn càng lớn. Thế nhưng gần đây trên giang hồ có rất nhiều người đều bị mất mạng bởi chính tuyệt kỹ thành danh của mình, có thể kể đến như Huyền Bi Đại Sư của Thiếu Lâm Tự, phó bang chủ Mã Đại Nguyên của Cái Bang, chưởng môn Kha Bách Tuế của Phục Ngưu Phái... và Mộ Dung Gia nổi danh với môn công phu lấy đạo của người mà trả cho người hiển nhiên chính là đối tượng bị tình nghi lớn nhất.

Nếu Mộ Dung Gia mà đắc tội với hai thế lực đỉnh tiêm của võ lâm Trung Nguyên là Cái Bang và Thiếu Lâm Tự thì đừng hòng có chốn dung thân trên giang hồ, vậy nên Mộ Dung Phục cũng chỉ có thể lập tức dẫn theo thuộc hạ thân tín là Đặng Bách Xuyên đi đến tổng đà của Cái Bang tại Lạc Dương ở địa giới Hà Nam để phân trần một phen. Thế nhưng bởi vì Mộ Dung Phục và Đặng Bách Xuyên đã không ước hẹn trước với Cái Bang nên cũng không thể gặp được thành viên chủ chốt của bọn họ, hai người không còn cách nào chỉ đành trực tiếp đến bái phỏng Thiếu Lâm Tự ở Thiếu Thất Sơn. Cũng không biết chuyện này cuối cùng được giải quyết như thế nào, nhưng Mộ Dung Phục từ đó đến nay vẫn bặt vô âm tín, không rõ tung tích.

Xếp ngang hàng với Mộ Dung Phục là bang chủ Kiều Phong của Cái Bang, bang hội nổi tiếng khắp Trung Nguyên với danh xưng thiên hạ đệ nhất bang, với số lượng bang chúng phân bố trải dài từ bắc chí nam lên đến vài chục vạn người, thanh thế cực kỳ to lớn. Nhờ vào võ công siêu quần bạt tụy cùng với bản tính anh hùng hiệp nghĩa, Kiều Phong được vô số nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên tôn sùng kính nể, thế nhưng bởi vì một chút vấn đề gần đây mà y đã rơi vào tình cảnh thế nhân khinh thường, chúng bạn xa lánh.

Cách đây không lâu, nội bộ Cái Bang xảy ra lục đục, đà chủ Toàn Quan Thanh của Đại Trí Phân Đà đã xúi giục bốn vị trưởng lão Tống Thanh Khê, Hề Sơn Hà, Trần Cô Nhạn và Ngô Trường Phong tạo phản để phế bỏ vị trí bang chủ của Kiều Phong, chỉ là kế hoạch tạo phản cuối cùng lại bị Kiều Phong sử dụng tài trí tuyệt diệu cường thế trấn áp. Tuy bốn vị trưởng lão Tống Hề Trần Ngô tạo phản nhưng Kiều Phong vẫn nể tình những cống hiến lớn lao trong quá khứ mà tha mạng cho bọn họ, không hổ là bậc anh hùng hào kiệt nghĩa khí ngút trời, thế nhưng đột nhiên quả phụ của Mã Đại Nguyên là Khang Mẫn lấy ra bức di thư của tiền bang chủ Uông Kiếm Thông, tiết lộ thân phận Kiều Phong chính là dòng dõi Khiết Đan mọi rợ, dụng tâm nham hiểm mưu đồ phá hoại giang sơn Đại Tống, một số cao nhân tiền bối trong võ lâm Trung Nguyên cũng đứng ra chứng thực chuyện này, có thể kể đến như trưởng lão lớn tuổi nhất của Cái Bang là Từ Xung Tiêu, hai vợ chồng Đàm công và Đàm bà ở Xung Tiêu Động trên Thái Hàng Sơn, Trí Quang Đại Sư của Chỉ Quán Tự... khiến cho Kiều Phong thân bại danh liệt.

Thực ra chuyện bản thân mang trong mình dòng máu của người Khiết Đan thì Kiều Phong trước đó cũng không hề hay biết gì, thế nhưng đến khi mọi chuyện vỡ lở thì mọi người cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, điều này khiến cho Kiều Phong nản lòng thoái chí, nên đã trực tiếp từ bỏ vị trí bang chủ đức cao vọng trọng của Cái Bang. Sau này nghe tin các thành viên chủ chốt của Cái Bang bị trúng gian kế của Nhất Phẩm Đường do Chinh Đông Đại Tướng Quân của Tây Hạ là Hách Liên Thiết Thụ lãnh đạo, Kiều Phong đã không ngần ngại nguy hiểm mà đi đến trợ giúp Cái Bang đẩy lùi địch nhân, mọi người ai cũng cảm kích ân tình nghĩa hiệp, thế nhưng bởi vì mâu thuẫn giữa người Hán và người Khiết Đan đã quá sâu đậm, nên cũng chẳng có người nào dám đứng ra bênh vực lẽ phải, cũng vì vậy mà nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên mỗi khi nhắc đến Bắc Kiều Phong uy danh một thời, thì cũng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, tiếc nuối thở dài.

Trong thời gian Vô Cực Tử dừng chân tại Mạn Đà Sơn Trang, A Châu và A Bích cũng thường xuyên ra ngoài hóng gió một chút, vậy nên Vương Ngữ Yên đã tình cờ biết được mối quan hệ của bọn họ. Ban đầu Vương Ngữ Yên cảm thấy có chút không vui vì hai nữ tỳ A Châu và A Bích đã hầu hạ Mộ Dung Phục nhiều năm như vậy, bây giờ trong lúc y đang gặp khó khăn thì lại không nói lời nào mà bỏ đi theo người khác, thế nhưng sau khi tiếp xúc lâu ngày thì Vương Ngữ Yên cũng nhận ra rằng A Châu và A Bích cũng không phải là hạng người ăn cháo đá bát, cạn tàu ráo máng như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể đổ lỗi cho bàn tay nghiệt ngã của số phận.

Vương Ngữ Yên biết được Vô Cực Tử đã xuất quan thì lập tức chạy đến, vui mừng nói:

- Thật là tốt quá, ngươi cuối cùng cũng chịu xuất quan rồi.

Vô Cực Tử nhìn thấy dáng vẻ của Vương Ngữ Yên như có điều muốn nói, không nhịn được hỏi:

- Sao vậy? Ngươi có tâm sự gì sao?

Vương Ngữ Yên khóe mắt ươn ướt, hậm hực nói:

- Biểu ca lên Thiếu Lâm Tự đã lâu lắm rồi mà đến nay không có bất kỳ tin tức nào, ta đến cầu xin mẹ nghĩ cách cứu biểu ca, thế nhưng bà ấy lại nhất quyết không chịu giúp đỡ. Biểu ca dù sao đi chăng nữa thì cũng là con cháu trong nhà, cho dù mẹ có xảy ra xích mích với cữu mẫu, thì cũng không nên giận lây sang biểu ca chứ!

Vô Cực Tử mặt lạnh như tiền, nhìn chằm chằm vào Vương Ngữ Yên, sẵng giọng hỏi:

- Mẹ ngươi không chịu giúp đỡ, thế là ngươi muốn ta đi cứu hắn chứ gì?

Vương Ngữ Yên túm nhẹ vào cánh tay Vô Cực Tử mà đung đưa, nỉ non nói:

- Tiểu sư thúc tổ, võ công của ngươi cao cường như vậy, các vị cao tăng của Thiếu Lâm Tự làm sao có thể là đối thủ của ngươi được chứ? Làm ơn đi mà...

Vô Cực Tử nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ nói:

- Được rồi, được rồi, ta đáp ứng ngươi là được chứ gì. Ta bắt đầu có chút sợ ngươi rồi đấy.

Chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Vô Cực Tử nhanh chóng dẫn theo ba người Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích xuôi thuyền rời khỏi Mạn Đà Sơn Trang. Mặc dù có hiểu biết võ học thâm sâu nhưng Vương Ngữ Yên từ nhỏ đến lớn cũng chỉ quanh quẩn ở Mạn Đà Sơn Trang, chưa từng đi ra bên ngoài, vậy nên nàng hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nào. Cũng may là hiện tại Lý Thanh La đang có chút chuyện riêng cần phải ra ngoài xử lý, nếu không thì với tính khí nóng nảy của bà ấy, Vương Ngữ Yên đừng hòng rời khỏi Mạn Đà Sơn Trang nửa bước, chứ đừng nói gì đến chuyện lên Thiếu Lâm Tự tương trợ cho Mộ Dung Phục.

Chèo thuyền đến lúc trời xế tà, trên mặt hồ sương mù mỗi lúc một dày, đến khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống thì không khí xung quanh cũng trở nên có chút lành lạnh. Một lúc sau, trước mặt mọi người bất thình lình lóe lên một tia sáng chói lóa, một ngôi sao băng nhanh chóng xoẹt qua tạo nên một cái đuôi rất dài trên bầu trời, Vương Ngữ Yên trông thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức nhắm mắt lại, miệng rì rầm nói điều gì đó, có lẽ là nàng đang ước nguyện cho Mộ Dung Phục bình an vô sự.

A Bích nhìn thấy Vương Ngữ Yên có chút buồn bã, bèn an ủi nói:

- Mộ Dung công tử từ trước đến nay vẫn luôn gặp dữ hóa lành, cô nương hãy yên tâm đi.

A Châu vừa xuôi mái chèo vừa dịu dàng nói:

- Đúng vậy, Mộ Dung công tử võ công lợi hại như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Vương Ngữ Yên thở dài một hơi, ảo não nói:

- Thiếu Lâm Tự nổi tiếng đã mấy trăm năm, hy vọng các vị cao tăng thông tình đạt lý, chịu lắng nghe biểu ca giãi bày mọi chuyện. Ta chỉ sợ rằng biểu ca tâm cao khí ngạo rồi lại xung đột với chư tăng.

Vương Ngữ Yên ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói:

- Lần nào gặp sao đổi ngôi ta cũng ước nguyện, thế nhưng vẫn chưa thành công lần nào...

Người dân ở Giang Nam vẫn luôn tin rằng mỗi khi có sao đổi ngôi, người nào cầu nguyện được trọn lời thì việc ấy dù khó đến đâu cũng sẽ được toại nguyện, thế nhưng ánh sao thường chỉ xẹt ngang rồi tắt ngay, chỉ kịp nói ra mấy chữ, thành thử ra muôn ngàn năm nay đã có không biết bao nhiêu thiếu nữ ở Giang Nam ôm mộng trong lòng cũng vì đó mà thất vọng không thôi. Vương Ngữ Yên tuy có hiểu biết võ học thâm sâu, nhưng về mặt tình cảm nam nữ thì cũng đâu khác gì một thiếu nữ mới lớn.

Vô Cực Tử nhìn thấy Vương Ngữ Yên đối với Mộ Dung Phục thâm tình như vậy, trong lòng không khỏi nhớ đến Mộc Uyển Thanh mạnh mẽ đanh đá, rồi lại bất giác nhớ đến Chung Linh hồn nhiên nhí nhảnh, đã lâu không gặp, cũng không biết các nàng hiện tại có khỏe không nữa. Vô Cực Tử tự nhủ trong lòng đợi sau khi trở về từ Thiếu Lâm Tự thì sẽ lập tức quay lại Vạn Kiếp Cốc để cho vơi bớt nỗi niềm tương tư suốt bao lâu nay.

Sau khi cập bến ở Tô Châu, Vô Cực Tử nhanh chóng thuê một cỗ xe ngựa lên đường đi về hướng tây bắc. Suốt dọc đường đi nhờ có tài ca hát của A Bích mà mọi người cũng không cảm thấy nhàm chán gì, sau khoảng ba ngày đi đường vất vả thì xe ngựa cũng đến được Trịnh Châu, một thành thị có lịch sử văn hóa vô cùng phong phú từ hàng ngàn năm trước, nằm ở phía nam của Hoàng Hà, tiếp giáp với Lạc Dương về phía tây, thuộc địa giới Hà Nam. Bởi vì nằm ở giao lộ của một số tuyến đường thương mại lớn nên Trịnh Châu nghiễm nhiên trở thành một trong những trung tâm thương mại và vận tải trọng yếu của Đại Tống, dân cư vô cùng đông đúc.

Sau gần nửa ngày đi đường, đoàn người rất nhanh liền đi đến khu vực phụ cận của Tung Sơn, một trong năm ngọn núi linh thiêng thuộc Ngũ Nhạc, được xem là đệ nhất danh sơn của Trung Nguyên, trong "Thi Kinh" của Khổng Tử có câu "Tung cao duy nhạc, Tuấn Cực vu thiên" để tôn vinh vẻ đẹp hùng vĩ tráng lệ của nơi này. Một ngọn núi nhỏ thuộc Tung Sơn có tên là Thiếu Thất Sơn chính là nơi tọa lạc của Thiếu Lâm Tự, chính là thánh địa võ lâm cũng như cái nôi võ học của Trung Nguyên, đã từ lâu trong giang hồ vẫn luôn lưu truyền câu nói "Thiên hạ công phu xuất Thiếu Lâm" chính là lời đánh giá sâu sắc nhất với những môn võ công tuyệt học của môn phái này.

Trong Thiếu Lâm Tự có vô số điện đường, đông một tòa tây một tòa, rải rác khắp các sườn núi của Thiếu Thất Sơn thoạt trông vô cùng kỳ vĩ. Vô Cực Tử thong thả dẫn theo ba người Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích chậm rãi rảo bước trên những cung đường uốn lượn của Thiếu Thất Sơn, bốn người rất nhanh liền đi đến bên ngoài Thiếu Lâm Tự cổ kính trang nghiêm.

Một vị hòa thượng gác cổng có pháp danh là Chỉ Thanh nhìn thấy mấy người Vô Cực Tử đang từ từ bước đến, vội vàng tiến lên ngăn trở, chắp tay nói:

- A Di Đà Phật! Nữ nhân không thể tiến vào Thiếu Lâm Tự, xin ba vị nữ thí chủ thông cảm.

A Bích vội vàng lấy ra một thỏi bạc đút lót cho Chỉ Thanh, thành khẩn nói:

- Vị tiểu sư phụ này, chúng tôi là bằng hữu của thiếu chủ Mộ Dung Phục của Mộ Dung Gia tại Giang Nam. Nghe nói Mộ Dung công tử đang làm khách ở quý tự nên chúng tôi mới mạo muội đến làm phiền, kính mong tiểu sư phụ châm chước cho.

Chỉ Thanh lập tức trả lại thỏi bạc cho A Bích, nhẹ nhàng lắc đầu, quả quyết nói:

- A Di Đà Phật! Quy củ của Thiếu Lâm Tự không thể phá hư, xin chư vị thí chủ thông cảm.

Vô Cực Tử còn đang băn khoăn chưa biết nên xử lý thế nào, đột nhiên nhìn thấy A Châu khẽ nháy mắt ra hiệu với mình, hắn liền nhanh trí hiểu ra, lập tức giả bộ bất đắc dĩ nói:

- Thế thì thật là đáng tiếc, nếu đã như vậy thì chúng tôi cũng không làm phiền tiểu sư phụ nữa.

Vương Ngữ Yên không khỏi nhíu mày, vội vàng nói:

- Thế nhưng mà...

Vô Cực Tử cũng không mở miệng giải thích, lập tức dẫn theo ba người Vương Ngữ Yên, A Châu và A Bích rời khỏi Thiếu Lâm Tự. Bốn người đi thẳng một mạch xuống chân núi, sau đó lại tìm một góc khuất không người chú ý, tranh thủ nghỉ ngơi một lát.

Vương Ngữ Yên có chút khó hiểu nhìn Vô Cực Tử, thắc mắc hỏi:

- Thiếu Lâm Tự cũng chỉ nghiêm cấm nữ nhân tiến vào chứ đâu có cấm cản nam nhân, tại sao ngươi không trực tiếp đi vào hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện? Dù sao thì Thiếu Lâm Tự cũng là thiên hạ đệ nhất môn phái, quy củ nghiêm khắc như vậy, bọn ta chịu thiệt thòi một chút thì cũng có sao đâu?

Vô Cực Tử thong thả lắc đầu, sau đó lại đảo mắt nhìn về phía A Châu, mỉm cười nói:

- Không cần thiết phải như vậy, dù sao thì ta cũng đã có vũ khí bí mật rồi.

Vương Ngữ Yên lập tức quay sang nhìn A Châu, nghi vấn hỏi:

- Vũ khí bí mật gì cơ?

A Châu khẽ vươn vai ngồi nhổm dậy, phụng phịu nói:

- Cái gì mà nữ nhân không được phép tiến vào Thiếu Lâm Tự? Bây giờ chúng ta cứ cải trang thành nam nhân tiến vào trong chùa, sau đó lại để lộ ra chân tướng cho bọn họ coi, để xem mấy tên hòa thượng kia có tức vỡ bụng không?

A Bích bật cười khoái chí, thích thú nói:

- Đúng vậy, sao muội lại quên mất chuyện này cơ chứ, đến lúc đó thì sẽ vui lắm đây.

A Châu vốn thạo việc dịch dung khéo léo mau lẹ, trên đời không ai bì kịp, sau này lại được chú trọng bồi dưỡng nên bản lĩnh hóa trang của nàng hiện tại có thể nói là xuất thần nhập hóa, biến ảo diệu kỳ. Chỉ thấy A Châu nhanh chóng khoác tăng bào màu vàng lên cho Vô Cực Tử, sau đó lại cẩn thận tỉ mỉ trát bột mì lên mặt hắn rồi sửa cho khuôn mặt mập thêm một chút, trông chẳng khác gì một vị cao tăng áo vải giày rơm, vẻ mặt vui tươi hòa ái như minh châu bảo ngọc tự phát hào quang, khiến cho người ta không khỏi sinh lòng kính cẩn. Sau khi hóa trang cho mọi người xong xuôi, A Châu cũng nhanh chóng dùng bàn chân gỗ đệm dưới gót chân để nâng cao người lên, sau đó lại lấy bông đệm vào vai, vào bụng cho tầm vóc cao lớn hơn rồi dùng bột trộn hồ đắp cho khuôn mặt mập thêm một chút, trông cứ như một vị hán tử lực lưỡng, mặt mày vô cùng hung dữ.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.