Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạn Đà Sơn Trang

Tiểu thuyết gốc · 3000 chữ

Tâm sự của Vương Ngữ Yên chôn sâu trong đáy lòng, xưa nay chưa từng nói với ai, hiện tại lại gặp Vô Cực Tử là người nhã nhặn phóng khoáng, không hiểu sao lại tin tưởng đến thế, đem hết chuyện tâm tình ra thổ lộ. Thực ra chuyện Vương Ngữ Yên thầm mến Mộ Dung Phục thì A Châu và A Bích cùng với nữ tỳ trong nhà đều biết hết cả, chỉ có điều không dám nói ra mà thôi.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có giọng nói trong trẻo truyền đến:

- Yên Nhi, con đang làm gì vậy?

Cánh cửa từ từ mở ra, một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi mặc áo dài màu vàng nhạt chậm rãi bước vào. Người này ăn mặc từ y phục cho đến trang sức đều giống y hệt pho tượng ngọc thạch bên dưới Vô Lượng Ngọc Bích, có lẽ là do lớn tuổi hơn nên vẻ mặt dày dạn phong trần, nhưng tướng mạo cũng giống đến khoảng sáu phần, chính là mẫu thân của Vương Ngữ Yên, tên là Lý Thanh La, cũng chính là ác phụ họ Vương mà bốn người Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo, Mộc Uyển Thanh và Chung Linh muốn ám sát.

Lý Thanh La nhìn thấy nam nhân xa lạ trong phòng thì lập tức giật sững người, vội vàng kéo Vương Ngữ Yên ra sau lưng mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, gằn giọng quát:

- To gan! Bất kỳ tên đàn ông nào dám bén mảng đến gần Mạn Đà Sơn Trang đều sẽ bị chặt mất đôi chân, ngươi có biết không?

Vô Cực Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại có thể đến được Mạn Đà Sơn Trang mà chẳng tốn một chút công phu, bình tĩnh nói:

- Tại hạ Vô Cực Tử, trên đường lánh nạn tình cờ đi ngang qua quý trang, thực sự không có ý đường đột, xin phu nhân lượng thứ cho.

Vương Ngữ Yên đã biết tính khí nóng nảy của Lý Thanh La, vội vàng nói:

- Vô Cực công tử không phải là người xấu, xin mẫu thân đừng làm khó huynh ấy.

Lý Thanh La cau mày nhìn Vương Ngữ Yên, nghiêm nghị nói:

- Trên đời này hạng lưu manh nhiều vô số kể, con vẫn còn nhỏ, đừng để những lời đường mật của hắn đánh lừa.

Lý Thanh La không cho Vương Ngữ Yên cơ hội giải thích, liếc mắt nhìn Vô Cực Tử, lớn giọng quát:

- Người đâu, bắt hắn lại cho ta!

Lời nói vừa dứt, hai bà lão một béo một gầy lập tức từ bên ngoài chạy vào, không phải ai khác mà chính là hai người Bình bà bà và Thụy bà bà đã vây công Mộc Uyển Thanh lúc trước. Bình bà bà và Thụy bà bà không nói nhiều lời, trực tiếp đánh ra một chưởng mạnh mẽ, thế nhưng Vô Cực Tử cũng không hề nao núng, nhanh chóng thi triển Lăng Ba Vi Bộ xuất quỷ nhập thần tránh đi đòn công kích, sau đó lập tức thi triển Nhất Dương Chỉ điểm trúng huyệt đạo của địch thủ.

Bình bà bà và Thụy bà bà lúc này mới nhìn kỹ tướng mạo của Vô Cực Tử, sợ hãi nói:

- Ngươi... ngươi chính là người ngày hôm đó đã cứu tiểu tiện nhân kia!

Lý Thanh La nghi hoặc nhìn Vô Cực Tử, thắc mắc hỏi:

- Lăng Ba Vi Bộ? Nhất Dương Chỉ? Ngươi... rốt cuộc là ai?

Vô Cực Tử trầm ngâm một chút, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Lý Thanh La, không nhịn được hỏi:

- Phu nhân có biết một người tên là Lý Thu Thủy không?

Vương Ngữ Yên rất lấy làm kỳ, vấn đề này trước đó Vô Cực Tử đã hỏi nàng rồi, chẳng lẽ người này có quan hệ gì đó với mẫu thân hay sao. Còn Lý Thanh La vừa nghe đến cái tên quen thuộc thì tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, trầm ngâm nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu, khóe mắt ươn ướt lặng lẽ chảy xuống một giọt lệ nóng.

Lý Thanh La cố gắng bình ổn tâm trạng, run run hỏi:

- Bà ấy... bà ấy vẫn khỏe chứ?

Vô Cực Tử nhìn thấy biểu hiện của Lý Thanh La như vậy, lại thêm dung mạo của hai mẹ con lại giống y hệt như Lý Thu Thủy thì cũng đoán được phần nào, không khỏi cảm thán duyên phận diệu kỳ, còn chưa tìm thấy tung tích của Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy thì lại tình cờ gặp được nữ nhi và tôn nữ của bọn họ, bèn cười khổ nói:

- Ta cũng chưa từng gặp mặt tam sư tỷ, cũng chỉ biết hiện tại tỷ ấy đang sống ở Tây Hạ thôi.

Vô Cực Tử nhanh chóng kể cho Lý Thanh La nghe những gì hắn biết về chuyện tình cảm của Lý Thu Thủy và Vô Nhai Tử, nhưng cũng tuyệt nhiên không hề nhắc một chữ nào về ân oán giữa Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân. Lý Thanh La nghe Vô Cực Tử kể lại thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, cũng không nghi ngờ đối phương đang lừa gạt mình, bởi vì lời nói thì có thể giả dối nhưng võ công thì tuyệt nhiên không thể giả mạo được. Thế nhưng dù sao chăng đi nữa thì Lý Thanh La cũng đã bị cha mẹ tàn nhẫn bỏ rơi từ khi còn nhỏ, vậy nên bà cũng có hận ý nhàn nhạt xen lẫn một chút tưởng niệm đối với bọn họ, vậy nên hiện tại bà không cho vị tiểu sư thúc từ trên trời rơi xuống này một chút sắc mặt tốt nào.

Lý Thanh La chợt nhớ ra chuyện gì đó, chần chừ một chút, hiếu kỳ hỏi:

- Tại sao ngươi lại biết được Nhất Dương Chỉ, đó chẳng phải là tuyệt kỹ bí truyền của Đoàn Gia ở Đại Lý hay sao?

Vô Cực Tử cũng không thể bại lộ bí mật của Hỗn Độn Kinh, chỉ có thể nhanh trí bịa ra một câu chuyện hợp lý, nhàn nhạt nói:

- Ta đã cải tiến Tiểu Vô Tướng Công một chút, đã đạt được hiệu quả ngoài mong đợi, sau này cũng nhờ vào cơ duyên xảo hợp mà thành công lĩnh ngộ được tuyệt kỹ Nhất Dương Chỉ của Đoàn Gia.

Lý Thanh La thấy Vô Vực Tử ra vẻ thần thần bí bí thì cũng không tiện truy hỏi, chỉ có thể bất mãn hừ lạnh một tiếng, chợt thấy đối phương nghiêm túc hẳn lên, trầm giọng hỏi:

- Ngươi có xích mích gì với Tu La Đao Tần Hồng Miên mà lại phái người truy sát nữ nhi của bà ấy?

Lý Thanh La không khỏi có chút sửng sốt, tức giận nói:

- Thì ra tiểu tiện nhân đó chính là nghiệt chủng của con hồ ly tinh họ Tần kia, ta nên nhận ra từ sớm mới phải.

Vô Cực Tử khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Nghiêm chỉnh một chút, nàng ấy chính là thê tử của ta!

Lý Thanh La không tin nổi vào tai mình, giật mình thốt lên:

- Cái gì? Ngươi...

Vương Ngữ Yên biết được Vô Cực Tử đã có ý trung nhân rồi thì vô cùng sửng sốt, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút hụt hẫng như đã đánh mất thứ gì đó quan trọng. Thế nhưng Vương Ngữ Yên cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, dù sao thì Mộ Dung Phục mới chính là người mà nàng thầm thương trộm nhớ, người khác yêu ai, thích ai thì cũng đâu có liên quan gì đến nàng.

Lý Thanh La hừ lạnh một tiếng, bực tức nói:

- Mấy ngày hôm trước bọn hắn đến đây đại náo một phen, thế nhưng đã bị thuộc hạ của ta đón cho tan tác, thương thế cũng không nghiêm trọng.

Lý Thanh La ngừng lại một chút, khó chịu nói:

- Ngươi thuận tiện giúp ta chuyển lời cho hai con hồ ly tinh Tần Hồng Miên và Cam Bảo Bảo, sau này đừng đến làm phiền hai mẹ con ta, nếu không thì cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!

Vô Cực Tử không khỏi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh La, tò mò hỏi:

- Ngươi với Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần của Đại Lý có quan hệ gì?

Lý Thanh La nghe thấy cái tên quen thuộc thì trong lòng không khỏi có chút xao xuyến, thế nhưng chợt nhớ đến Vương Ngữ Yên đang ở bên cạnh, liền bình ổn lại tâm trạng, lạnh lùng nói:

- Đừng có nhắc đến cái tên đó trước mặt ta!

Vô Cực Tử nhìn thấy thái độ của Lý Thanh La như vậy thì cũng đoán được phần nào, xem ra bà cũng giống như Tần Hồng Miên và Cam Bảo Bảo, đều là tình nhân cũ của Đoàn Chính Thuần, có lẽ cũng vì vậy mà bọn họ mới xảy ra xích mích, ai cũng hận không thể giết chết đối phương cho hả giận. Nghĩ đến đây, Vô Cực Tử không khỏi có chút bái phục tình sử phong lưu phóng khoáng của Đoàn Chính Thuần, hồng nhan tri kỷ của ông không phải là những giai nhân tuyệt sắc thì cũng là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, thế nhưng đối với hành vi quất ngựa truy phong, không dám đảm đương trách nhiệm của vị nhạc phụ đại nhân này thì hắn cũng không dám gật bừa.

Vô Cực Tử chợt nghĩ đến chuyện gì đó, khẽ đưa tay chỉ về phía Vương Ngữ Yên, ngạc nhiên nói:

- Như vậy thì Ngữ Yên cũng chính là...

Vô Cực Tử còn chưa kịp nói hết câu, Lý Thanh La đã nghiêm mặt cắt ngang, giận dữ quát:

- Im miệng! Mau cút ra ngoài cho ta!

Vương Ngữ Yên cũng biết tính khí bá đạo của Lý Thanh La, nên vội vàng dẫn theo Vô Cực Tử đi ra bên ngoài, để lại một mình Lý Thanh La cô quạnh trong phòng. Lý Thanh La lẳng lặng nhìn hai người rời đi, sau đó lại ngơ ngẩn xuất thần nhìn những đóa hoa sơn trà rung rinh trong gió, tâm trạng từ từ lâm vào hồi tưởng xa xôi.

Vương Ngữ Yên dẫn theo Vô Cực Tử rảo bước giữa vườn hoa sơn trà rực rỡ sắc màu, vừa đi vừa nhẹ giọng nói:

- Tính khí mẹ ta chính là như vậy, chỉ cần một lời không hợp thì sẽ lập tức nổi giận, ngươi đừng để trong lòng nhé.

Vô Cực Tử cười khẽ một tiếng, thong thả nói:

- Không sao, không sao. Dù sao thì ta cũng là bậc trưởng bối, sẽ không chấp nhặt với bà ấy làm gì.

Vương Ngữ Yên bật cười khanh khách, mỉm cười nói:

- Ngươi cũng quá không biết xấu hổ đi.

Vô Cực Tử vẻ mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì, ngữ khí có chút vô lại nói:

- Việc gì phải xấu hổ chứ, ngươi cũng phải gọi ta một tiếng "sư thúc tổ" đấy!

Vương Ngữ Yên không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, giả bộ cung kính nói:

- Đã vậy thì điệt nữ xin bái kiến tiểu sư thúc tổ.

Vô Cực Tử không chút khách khí đưa tay xoa đầu Vương Ngữ Yên, ôn nhu nói:

- Ngoan lắm, ngoan lắm!

Vương Ngữ Yên bị hành động đột ngột của Vô Cực Tử làm cho trở tay không kịp, đây là lần đầu tiên trong đời nàng tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy, lập tức đỏ mặt lùi lại mấy bước. Vô Cực Tử biết Vương Ngữ Yên ngại ngùng xấu hổ, cũng không trêu chọc nàng nữa, đưa mắt nhìn quanh thì thấy cách đó không xa có một cánh cửa bằng đá, bên cạnh có khắc bốn chữ "Lang Hoàn Ngọc Động".

Vô Cực Tử chỉ tay về phía cánh cửa bằng đá, kinh ngạc hỏi:

- Đây là?

Vương Ngữ Yên cũng không giấu diếm, thành thật nói:

- Trong Lang Hoàn Ngọc Động tàng trữ vô số võ công tuyệt học trong thiên hạ, ngoại nhân không được phép tiến vào.

Vương Ngữ Yên ngừng lại một chút, líu ríu nói:

- Thế nhưng ngươi cũng không tính là ngoại nhân, đi vào nghiên cứu một chút thì cũng không sao.

Vô Cực Tử chậm rãi đi theo Vương Ngữ Yên tiến vào Lang Hoàn Ngọc Động, bên trong bày đầy giá sách bằng gỗ, hoàn cảnh cũng giống như Lang Hoàn Phúc Địa ở trong sơn động bên dưới Vô Lượng Ngọc Bích, chỉ có điều trên kệ sách lại chất đầy kinh thư võ học, chứ không phải là những kệ sách trống trơn như trong Lang Hoàn Phúc Địa. Thì ra khi Lý Thanh La gả vào làm dâu của Vương Gia thì Lý Thu Thủy đã đem toàn bộ võ công tuyệt học mà bà và Vô Nhai Tử đã thu thập được tặng cho nữ nhi làm của hồi môn, Vương Ngữ Yên từ nhỏ đã được tiếp xúc với những môn công phu này, tuy rằng không biết võ công, nhưng vẫn có thể thấu hiểu nhiều loại tuyệt học trong thiên hạ.

Võ công được tàng trữ trong Lang Hoàn Ngọc Động nhiều vô số kể, thế nhưng võ học kỳ thư đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hoàn Mỹ thì cũng chỉ có một mình Tiểu Vô Tướng Công mà Lý Thu Thủy truyền lại, còn lại những môn võ công khác thì tối đa cũng chỉ đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm. Lần này Vô Cực Tử phải hao tốn thời gian gần một năm tu luyện trong Vô Cực Châu, cũng chính là khoảng nửa năm ở thế giới bên ngoài, thì mới có thể hoàn toàn lĩnh ngộ những môn tuyệt kỹ ở trong Lang Hoàn Ngọc Động, có thể kể đến như Khô Vinh Thiền Công đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Thượng Phẩm, Quy Tức Công, Thiên Lý Truyền Âm, Long Trảo Thủ, Thiên Trúc Phật Chỉ, Niêm Hoa Cầm Nã Thủ... đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Trung Phẩm, La Hán Quyền, Vi Đà Chưởng... đạt đến cấp bậc Trúc Cơ Hạ Phẩm. Ngoại trừ Khô Vinh Thiền Công cao thâm huyền ảo chỉ mới tu luyện đến Đại Thành thì Vô Cực Tử đều đã tu luyện những môn võ công tuyệt học khác đến Đỉnh Phong, bao gồm cả hai môn tuyệt kỹ vô cùng lợi hại là Sinh Tử Phù và Hỏa Diễm Đao mà hắn học được lúc trước.

Khô Vinh Thiền Công là môn công pháp được sáng tạo dựa trên đạo lý "tứ khô tứ vinh" của Phật Môn, tứ khô tượng trưng cho thực tướng tức là vô thường, vô lạc, vô ngã, vô tịnh, tứ vinh tượng trưng cho bản tướng tức là thường, lạc, ngã, tịnh. Khô Vinh Đại Sư của Thiên Long Tự chỉ với Khô Vinh Thiền Công bác đại tinh thâm đã có thể nhẹ nhõm hóa giải một chiêu Hỏa Diễm Đao uy lực cường đại của Cưu Ma Trí.

Quy Tức Công là môn tuyệt kỹ có thể dễ dàng thu liễm khí tức và ẩn giấu tu vi của tu sĩ. Bên cạnh đó, người tu luyện còn có thể che giấu hơi thở để giả chết đánh lừa đối thủ, sau đó xuất kỳ bất ý ra tay đánh lén vô cùng hiệu quả.

Thiên Lý Truyền Âm là môn âm công cực kỳ lợi hại, người tu luyện có thể đứng cách xa vài dặm mà vẫn có thể nói cho người khác nghe như đang gần trong gang tấc. Môn công phu vô cùng nổi tiếng trong giang hồ, nhưng cũng chỉ những người có nội lực cao thâm mới có thể phát huy một cách hoàn hảo.

Long Trảo Thủ là tuyệt kỹ cầm nã pháp của Thiếu Lâm Tự, bao gồm tất cả ba mươi sáu thức, yếu quyết là nhanh nhẹn độc địa, vậy nên dù là võ công Phật Môn thì môn công phu cũng có phần hung hiểm. Niêm Hoa Cầm Nã Thủ là thủ pháp cực kỳ xảo diệu của Thiếu Lâm Tự, lúc ra tay nhìn rất ung dung nhàn nhã, khác hẳn những lối cầm nã thông thường. Thiên Trúc Phật Chỉ là tuyệt kỹ điểm huyệt của Thiếu Lâm Tự, khi thi triển sẽ điểm vào huyệt Toàn Cơ của đối thủ. Còn Vi Đà Chưởng và La Hán Quyền thì đều là võ công căn bản của Thiếu Lâm Tự, đệ tử vừa mới bái sư nhập môn đều sẽ được học hai môn tuyệt kỹ này.

Điều đáng chú ý là triết lý võ học của Đạo Môn và Phật Môn có phần xung khắc với nhau, trong khi Đạo Môn chú trọng tu luyện nội công, tập trung phát triển từ trong ra ngoài, Phật Môn lại chú trọng tu luyện ngoại công, tập trung phát triển từ ngoài vào trong, vậy nên võ giả tu luyện công pháp Đạo Môn nếu muốn tu luyện công pháp Phật Môn thì sẽ gặp khó khăn gấp bội. Nhưng Vô Cực Tử nhờ vào Hỗn Độn Kinh huyền ảo thâm sâu mà có thể hoàn mỹ dung hòa hai loại trường phái võ công đối lập nhau, cũng nhờ đó mà hắn có thể nội ngoại đồng tu, cương nhu kết hợp, nội lực trong người cũng nhanh chóng đả thông Đới Mạch, sắp sửa bước vào cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ.

Bạn đang đọc Vô Cực Huyền Thoại sáng tác bởi Wu-Ji
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wu-Ji
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.