Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 11

Phiên bản Dịch · 986 chữ

Ở trường học ta có đủ thứ biệt danh, trừ quỷ nghèo kiết hủ lậu, quỷ nhặt ve chai, quỷ chán ghét nhưng may mà có ma ốm.

Thân thể ta vô cùng tốt, ta không dám sinh bệnh, đôi vợ chồng kia sẽ không cho ta đi khám.

Chị gái là người duy nhất đối tốt với ta, sẽ lặng lẽ đưa kẹo đường cho ta, sẽ cho tiền mua đồ.

Nàng nói nhất định sẽ giúp phải chạy trốn, chạy đi thật xa.

Nhưng chính nàng lại bị vây ở trong cái nhà kia, dùng cái c.h.ế.t để giải thoát.

44 do bệnh trầm cảm, mà Hoàng Nguyệt Kiều không chút do dự từ bỏ cứu nàng, bởi vì chi phí giải phẫu rất cao.

Vợ chồng hai người làm cho nàng một lễ tang cực đơn sơ, so với việc mất đi nữ nhi, bọn họ càng để ý sau tang lễ sẽ nhận được bao nhiêu tiền biếu.

11.

Người nhà họ Lục tới thăm ta, đem theo một đống lớn đồ bổ, đôi mắt Mẹ Lục vẫn hồng hồng, nhìn tiều tụy đi không ít.

Mẹ Lục khẩn trương mà nói:

“Noãn Noãn, con nói Châu Châu đi rồi con sẽ về Lục gia. Nàng, nàng hiện tại đã không còn ở Lục gia nữa. Con hết bệnh rồi thì ta tới đón con về nhà được không?”

Ta gật gật đầu.

Bà thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi ta:

“Con muốn ăn trái cây gì? Muốn ăn quả táo không? Mẹ cắt vỏ cho con nhé.”

Ngày ta về Lục gia.

Mẹ Lục cao hứng phấn chấn mà dẫn ta tham quan phòng riêng Lục gia chuẩn bị cho ta.

Trước khi về ta tưởng phòng sẽ theo kiểu công chúa màu hồng nhạt, tuy rằng không quá thích nhưng ít nhất ở Lục gia sẽ không có mùi mốc, trong phòng sẽ không bị rỉ nước do dột.

Nhưng hiện thực lại là kiểu thiết kế trắng đen đơn giản, còn có đồ vật của thú cưng.

Trên giường lớn có một con thú bông Doraemon to đùng, xung quanh là mèo máy bông cỡ nhỏ.

Khiến người ta kinh hỉ là trong phòng có một cái kệ thủy tinh, bên trong có rất nhiều mô hình Iron Man Ultraman Doraemon.

Mẹ Lục ở bên cạnh nói:

“Đứa bé Thẩm gia kia bảo con thích, cho nên ta và ba con bèn thiết kế như vậy.”

“Con thích không?”

Bà có chút chờ mong hỏi ta.

Ta gật đầu, chân thành nói cảm ơn.

Ngày đầu tiên về Lục gia, Cha Lục Mẹ Lục dẫn ta đi làm hộ khẩu.

Ta không muốn sửa tên, bọn họ liền chỉ đổi họ cho ta.

Lục Hướng Noãn.

Lục Minh Thành đối với ta vừa áy náy lại là tức giận, dứt khoát không them để ý tới ta.

Mà Lục Minh Vũ đã đi ngoại quốc công tác.

Cơm chiều, trên bàn cơm Cha Lục Mẹ Lục không ngừng gắp đồ ăn cho ta.

Ta có chút phản nghịch mà đút hết đồ ăn họ gắp cho Lai Lai, Lai Lai ăn tới no căng.

Ngày thứ hai về Lục gia, mẹ Lục dẫn theo ta đi dạo trung tâm thương mại.

Dọc theo đường đi mua không biết bao nhiêu quần áo cùng trang sức, chỉ hận không thể mua hết cả quầy cho ta.

Ta nhắn tin bảo Thẩm Thính Lan là đi dạo phố mệt quá, hắn trả lời, hỏi ta có muốn hắn tới cõng không.

Ta bảo cút.

Ngày thứ ba, Mẹ Lục dẫn ta đi may lễ phục, nói sẽ tổ chức cho ta một buổi yến hội.

Buổi tối, Lục Minh Vũ đã trở lại, cực kỳ thân thiết tặng quà cho ta.

Lúc ăn cơm chiều, Cha Lục Mẹ Lục vẫn như cũ gắp đồ ăn cho ta.

Điện thoại Lục Minh Thành vang lên, hắn khẽ liếc nhìn ta một cái.

Ta đoán là Lục Minh Châu gọi tới.

Quả nhiên, hắn ta bắt điện thoại không bao lâu, vẻ mặt phẫn nộ đứng lên.

“Cái gì? Sao bọn họ có thể đánh người! Ngươi chờ đó, anh ta sẽ tới đón ngươi!”

Mẹ Lục vừa nghe, sốt ruột hỏi:

“Minh Thành? Làm sao vậy?”

Lục Minh Thành tức giận:

“Mẹ, Châu Châu ở Hướng gia bị kia người nhà đánh!”

“Cái gì!”

Mẹ Lục hoảng sợ, vội nói:

“Sao con bé lại chạy đến Hướng gia? Chúng ta đây mau, mau đi đón nàng!”

Bà nói xong vừa tính đứng lên thì tầm mắt nhìn về phía ta, bèn dừng động tác lại.

Lục Minh Thành nghi hoặc mà kêu một tiếng, thấy Mẹ Lục nhìn ta, vốn dĩ đã phẫn nộ, hiện tại càng nhịn không được:

“Ngươi có cần y ác độcnhư vậ không? Muốn trả thù thì nhằm vào ta đây!”

“Lục Minh Thành, mày nói chuyện kiểu gì vậy!”

Cha Lục vẫn luôn không nói chuyện hô một tiếng.

Vẻ mặt Lục Minh Thành không tán đồng mà nhìn cha hắn:

“Ba, ba tính bỏ mặc Châu Châu à? Quan hệ huyết thống quan trọng như vậy sao?”

Nói xong hắn hung hăng liếc mắt ta một cái, bật dậy khiến ghế ngãn cũng chẳng thèm quay đầu lại mà chạy đi.

Lục Minh Vũ buông chiếc đũa, ôn thanh nói:

“Cảm xúc em hai như vậy lái xe không ổn định, con đi theo nó.”

Bốn phía yên tĩnh.

Mẹ Lục có chút khó xử mà gọi ta:

“Noãn Noãn……”

Ta kẹp tôm bà vừa gặp cho ta bỏ lại vào dĩa, buông đũa nói:

“Ta ăn no rồi, các người từ từ dùng bữa.”

Ta nâng bước lên lâu, cha Lục ở phía sau nói với ta:

“Cơm nước xong mà nằm trên giường không tốt, nhớ dẫn Lai Lai tản bộ tiêu thực.”

Bạn đang đọc Vô Biên Quang Cảnh Nhất Thời Tân của Hàn Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.