Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 9-10

Phiên bản Dịch · 1011 chữ

9.

Lai Lai dùng đầu lưỡi liếm ta mặt, cuối cùng ta cũng dừng khóc.

Ta chạy tới bồn rửa mặt, nước lạnh nháy mắt chạm vào da thịt, trong long cũng dần bình tĩnh lại.

Vẫn là còn trẻ, cảm xúc một khi phóng thích liền khó áp chế lại.

Chẳng phải có câu gần mực thì đen à, bị đám người kia hành hạ lâu như vậy, ta cũng tránh không được mà học được cách tàn nhẫn.

Mà khi nhắc tới Hướng gia, phần hận ý này lại càng phá lệ rõ rang.

Suy nghĩ xong, ta dứt khoát dùng nước lạnh xối từ dầu tới chân, lại ngoài ý muốn mà bị sốt, bệnh tới như núi lở, trước kia ta chưa từng dễ bệnh như vậy, sao bây giờ lại yếu đi rồi!

Ta hít hít cái mũi bị nghẹt, cố thở bằng miệng nhưng cổ họng khô khốc lại phát đau.

Thẩm Thính Lan ngồi trên đầu giường, rót nước cho ta xong lại dán miếng hạ sôts rồi cho ta uống uống.

Hắn vốn muốn dẫn ta đi bệnh viện nhưng ta không chịu.

Hắn bảo kêu bác sĩ tới ta cũng nháo không chịu xem.

Chẳng khác này một đứa trẻ hư viện cớ gây rối, khiến người ta cực kỳ buồn chán.

Ta nhìn sắc mặt không tốt của hắn, thanh thanh giọng, chịu đựng đau mà nói:

“Này, đồ yêu tinh! Trước kia ta không dễ sinh bệnh như vậy, nhất định là ngươi hút bớt tinh khí của ta!”

Nói xong mấy câu, giọng mũi của ta còn khàn khàn, yết hầu càng đau.

Cũng may Thẩm Thính Lan cười, mi mắt cong cong tiến lên trêu ghẹo ta:

“Ngươi nói xem, ta hút tinh khí của ngươi như thế nào?”

Ta chớp chớp mắt, vốn dĩ bị sốt phát nóng tới đau đầu, nay chẳng hiểu sau toàn thân càng thêm nóng.

Ta chỉ đành đánh lạc hướng:

“Cách ta xa một chút, coi chừng lây bệnh cho ngươi.”

Thẩm Thính Lan lại là duỗi tay nhéo nhéo lỗ tai ta, càn rỡ nói:

“Thẹn thùng cái gì? Lỗ tai hồng đến độ sắp chảy m.á.u rồi.”

“Ta đang bị sốt mà!”

Tức giận nói xong, ta kéo chăn qua che đầu lại.

Thẩm Thính Lan kéo chăn ta ra, chọc đầu của ta:

“Dùng chăn che lại đầu, không sợ bị ngộp a!”

Ta chuẩn bị cãi lại thì hắn đã thay ta kéo kín chăn, ôn nhu nói:

“Được rồi, không chọc ngươi nữa, nghỉ ngơi tốt bệnh mới có thể mau khỏi.”

Nói xong, hắn mở ngăn tủ bên giường ra, hỏi:

“hôm nay Noãn Noãn của chúng ta muốn nghe truyện cổ tích gì a?”

Ta sinh bệnh không thoải mái, thời điểm hắn dỗ ngủ sẽ đọc truyện cổ tích cho ta.

Ta nghĩ nghĩ, hít hít cái mũi:

“Cây đậu thần!”

“Thật lâu thật lâu trước kia……”

Thẩm Thính Lan thuần thục mà mở sách ra, thanh êm tai âm đọc lên một hồi chuyện xưa, mang theo hiệu quả thôi miên cực hạn.

Mơ mơ màng màng, ta cảm nhận được cái mũi có chút ngứa, nghe được một câu cười mắng:

“Hùng hài tử.”

Âm thanh mở cửa, tiếng bước chân, ta nghe được hắn nói đưa ta đi viện.

Kỳ thật ta muốn mở miệng nói không đi, nhưng không mở mắt ra được, buồn ngủ quá buồn ngủ quá, chỉ có thể theo bản năng bắt lấy quần áo Thẩm Thính Lan.

Ta chán ghét bệnh viện.

Chị gái chính là ở nơi đó bị Hoàng Nguyệt Kiều ghét bỏ chi phí giải phẫu quá đắt mà không cho trị liệu, cứ thể mất đi.

Nước mắt của ta không tự giác mà chảy xuống, ta nghe được Thẩm Thính Lan cầu xin:

“Noãn Noãn, chúng ta đi bệnh viện, được không?”

Có Thẩm Thính Lan ở bên, có lẽ hắn sẽ không để ta giống chị gái.

10.

Ta ngủ rất sâu, đứt quãng mơ thấy những chuyện cũ.

Trước năm năm tuổi, ta bị đánh tới mất nửa cái mạng.

Khi đó vẫn còn ở trong thôn.

Khi tán gẫu, đám phụ nữ sẽ nói về ta, bảo ta không giống cha nuôi, không lẽ mẹ nuôi đội nón xanh cho ông!

Lời nói truyền tới tai cha nuôi, ánh mắt ông nhìn ta càng ngày càng lạnh.

Rốt cuộc có một ngày, ông ném một bảng báo cáo giám định cho Hoàng Nguyệt Kiều, đánh Hoàng Nguyệt Kiều chỉ còn một hơi, bắt lấy ta muốn bóp cổ ta.

Ta hít thở không thông lại vô lực phản kháng, tử vong chỉ cách ta một bước không xa.

Chị gái vội cứu ta từ tay ông ta, mà em trai khi ấy hai tuổi bị dọa khóc ta, ông bèn vội bỏ đi dỗ nó.

Hoàng Nguyệt Kiều cũng đi làm giám định, cuối cùng bị đánh người, chỉ còn một mình ta.

Bọn họ tính toán muốn vứt ta đo, nhưng ta chạy đi tìm thôn trưởng.

Rồi tới khi học tiểu học, họ tính cho ta ở nhà, nhưng đây là việc bắt buộc, không đi không được.

Từ thôn đến tiểu học trên trấn rất xa, ta tuổi còn nhỏ phải đi hơn một giờ mỗi ngày.

Trường học vì an toàn của học sinh, yêu cầu phụ huynh đóng tiền cho xe đưa rước.

Bọn họ tiếc tiền, ta chỉ có thể duy trì như vậy.

Giáo viên tội ta, bảo ta qua nhà nàng đến cuối tuần về nhưng hai vợ chồng kia không chịu, không có ta, trong nhà bớt đi một cu li.

Có người có long tốt thấy ta bị bạo hành nên báo với cảnh sát, nhưng ta còn nhỏ, họ lại là người giám hộ, cuối cùng không giải quyết được gì.

Từ lần đó, mỗi lần đánh ta, sau đó họ sẽ bắt ta nghĩ học, giáo viên có hỏi chỉ bảo ta sinh bệnh.

Bạn đang đọc Vô Biên Quang Cảnh Nhất Thời Tân của Hàn Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.