Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 19

Phiên bản Dịch · 1832 chữ

VÔ BIÊN QUANG CẢNH NHẤT THỜI TÂN

Tác giả: Hàn Tô

Edit: Bổn Tâm Nhất Sơ

---

19.

Lại qua ba tháng nữa, Lục Minh Châu nhắn tin hẹn gặp ta.

Ví dụ địa chỉ biệt thự mà cha mẹ Lục chuẩn bị cho nàng, khoảng cách không tới 500 mét từ Lục gia tới đó.

Có thể thấy được căn nhà được bố trí vô cùng tỉ mĩ, mang phong cách Âu Mỹ chẳng khác nào lâu đài công chúa.

“Đây vốn là quà sinh nhật ba mẹ chuẩn bị cho ta, vốn dĩ đợi đến sinh nhật của ta sẽ chuyển tên sang. Không ngờ vì ngươi trở lại ta lại được nhận quà sớm.”

“Ờ.”

Ta vừa nhắn vừa ngáp.

Thẩm Thính Lan ở nước ngoài nên chúng ta bị lệch múi giờ, vì gọi cho hắn mà ta thường xuyên thức đêm, hiện tại đang vô cùng buồn ngủ.

Ta cạn lời nói tiếp:

“Muốn gì mau nói, ta phải đi về ngủ bù.”

Nàng sâu kín mà nhìn chằm chằm ta:

“Hướng Noãn, cuộc đời của ta, chung quy đã bị ngươi đoạt lấy.”

“Ta chiếm lấy cuộc đời của ngươi?”

Ta bật cười, người nhà của kẻ không biết xấu hổ quả nhiên đều không biết xấu hổ.

Lục Minh Châu tiếp tục nói:

“Ngươi đã nói gì đó với mẹ? Vì sao hiện tại bà đã thay đổi, đôi khi đối với ta rất tốt, nhưng có khi lại trốn tránh ta!”

“Mà ba thì chẳng quan tâm tới ta nữa, có tới cũng chỉ vì đi cùng mẹ. Từ khi nào mà anh cả cũng không giống như trước, vốn luôn quan tâm ta nay chỉ khi ta chủ động liên lạc mới la là trả lời.”

“Mà ngay cả nhị ca! Ngay cả nhị ca cũng thế! Gần đây hắn thần thần bí bí, trốn tránh ta, cũng không biết đang làm cái gì.”

“Ờ.”

Ta có lệ trả lời một câu.

Có lẽ nàng tưởng mắt ta đã mù, không nhìn ra được mẹ Lục và Lục Minh Thanh không hai thì ba ngày đều chạy sang đây.

Mà Lục Minh Vũ mua gì đều mua hai phần.

Lục Minh Vũ hình như khá là kiêng kị ta, sợ ta làm ầm lên nên hai món đồ không giống nhau.

Lục Minh Châu thấy ta không bị kích thích thì mở miệng nói tiếp.

“Không phải ngươi nên cảm thấy may mắn sao? Nếu không phải vì bị đánh tráo, ngươi cũng không gặp được Thẩm Thính Lan. Bất quá nghe nói Thẩm gia sớm đã có con dâu chọn sẵn, ngươi chỉ là món ăn vặt mà Thẩm Thính Lan muốn đổi vị thôi.”

“Vậy hả?”

Ta có lệ mà đáp lại, trào phúng nói:

“Ngươi cũng chỉ đang tự thiếp vàng lên mặt tôi, ta có thể gặp Thẩm Thính Lan hay không, liên quan gì tới ngươi? Thật ra hết thảy những gì ngươi có được hiện tại cũng đâu phải của ngươi, ngay cả cái tên Lục Minh Châu này.”

Ta nói một chút đã chạm tới tim đen của Lục Minh Châu, nàng bị ta chọc giận.

“Hướng Noãn, người thông minh trên thế giới này không chỉ có một người là ngươi!”

Cảm xúc bị chọc ngoày, Lục Minh Châu bắt đầu gào rống.

“Ngươi bị đổi không phải do ta cố ý. Là ngươi không có phúc khí ở lại Lục gia, là ngươi không cam lòng, như thế nào cũng phải tới phá hỏng cuộc sống vốn có của gia đình chúng ta, là ngươi phá hủy cuộc đời của ta!”

Từ nhỏ Lục Minh Châu được cưng chiều mà lớn lên, nàng là hòn ngọc quý trong tay Lục gia, viên ngọc ngậm ở trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ vỡ.

Từ nhỏ nàng ta đã tùy hứng, ỷ vào được sủng ái chỉ biết la lối khóc lóc.

Dù sao chỉ cần nàng làm nũng, mẹ và anh hai đều nghĩ mọi cách thỏa mãn nàng ta.

Mãi cho đến khi nàng nghe được vài lời đồn nhảm.

Lục Minh Châu nhìn chụp ảnh chung của cả nhà, mà gương mặt của nàng đối lập hoàn toàn với bốn thành viên còn lại.

Nàng luống cuống, vì vậy tự mình đi giám định.

Nàng không phải người nhà họ Lục! Thật sự không phải!

Từ lúc đó, nàng không bao giờ dám tùy hứng nữa, nơi nơi lấy lòng người nhà họ Lục, muốn cảm tình của họ với mình sâu sắc hơn.

Cha Lục Mẹ Lục đều khen nàng lớn lên hiểu chuyện, nàng liền hỏi Cha Lục Mẹ Lục:

“Ba mẹ sau này hai người có vứt bỏ ta không?”

Lúc ấy cả hai vuốt đầu nàng, trấn an:

“Nói nhảm cái gì đó, Châu Châu là bảo bối của ba mẹ, làm gì có chuyện đó.”

Sau lần đó, Cha Lục Mẹ Lục cho rằng nàng đã trải chuyện gì đó, vì vậy càng cưng chiều nàng hơn.

Lục Minh Châu tham luyến hết thảy mọi thứ của Lục gia, đây là nơi nàng lớn lên từ nhỏ.

Nàng khẩn cầu, đứa bé kia đừng xuất hiện.

Mãi đến khi Lục Minh Thành dẫn người tính sổ với quỷ nghèo nổi danh ở lớp hồng tự, dám hất đồ ăn lên người nàng kia. Khi ngũ quan hai người họ đặt kế nhau, nàng không khỏi luống cuống.

Vẫn xuất hiện rồi!

Ban đầu Lục Minh Châu chi 50 vạn, kêu người đuổi Hướng Noãn khỏi trường.

50 vạn không được nàng lại chi thêm tiền, mặc kệ dùng phương pháp gì cũng phải đuổi người ra khỏi thành phố này.

Khi đó nàng tưởng, cứ thế có thể đuổi Hướng Noãn đi rồi.

Nhưng nàng quá chán ghét nàng ta, nếu nàng ta trở về Lục gia, nàng ta sẽ đoạt hết sủng ái của nàng, lần đầu gặp mặt đã dám đổ canh lên người nàng rồi.

Hơn nữa nàng không muốn trở về Hướng gia!

Cùng lắm đến lúc đó nàng sẽ đền bù một ít tiền cho Hướng Noãn là được.

“Vì sao ngươi như keo dán chuột đuổi thế nào cũng không đi? Vì sao ta đuổi ngươi đi rồi, hai năm sau ngươi vẫn quay lại!”

Ta nhìn nàng, nhìn dáng vẻ y chang cha mẹ nuôi khi rống giận kia.

“Là ngươi tham lam.”

“Ta tham lam?”

Lục Minh Châu ha hả cười:

“Là người nhà họ Lục các ngươi vô tình. Là ngươi không cam lòng nghèo khổ. Ta làm nhiều như vậy, hèn mọn lấy lòng. Ta vọng tưởng một ngày nào đó dù ngươi trở lại, bọn họ cũng sẽ không vứt bỏ ta.”

“Rõ ràng họ đã sẽ không vứt bỏ ta, trước khi ngươi quay về, họ luôn miệng đảm bảo ta mãi là con gái của họ, họ vẫn sẽ đối với ta như trước kia.”

“Nhưng không có! Ngươi có biết ngươi đáng ghét cỡ nào không? Phá hủy một gia đình vốn đang hạnh phúc mỹ mãn. Còn không phải vì ngươi ghen ghét ta, muốn kéo ta xuống vũng bùn như ngươi sao.”

Ta nhìn Lục Minh Châu phát điên, bộ dáng kiếm đồ muốn chọi người thì bỗng nhiên cười:

“Ghen ghét ngươi? Đúng là đã từng.”

Rốt cuộc đến bây giờ, ta cũng không quên không được bộ dáng lần đầu tiên gặp Lục Minh Châu hôm đó, áo váy đủng đỉnh, mắt môi người cong con như trăng tròn.

Tốt đẹp cỡ nào.

“Nếu không phải thân sinh thì sao lúc Lục Minh Châu ngươi phát cuồng….”

Ta gặn kêu tên nàng:

“Trông y đúc cha mẹ ruột của ngươi vậy.”

Lục Minh Châu sửng sốt, nghĩ đến hôm ở Hướng gia, đứa con trai út nhà đá vừa đá vừa nắm tóc khiến nàng ta không nhịn được mà đẩy ngã nó.

Lúc đó, nàng bị người được gọi là mẹ ruột cho một cái bạt tay, đẩy nàng ngã tới mức đụng đầu vào ngăn tủ.

Lục Minh Châu theo bản năng tính đánh trả nhưng vô lực mà phản kháng, khiến nàng bị đánh thật thảm.

Trong lúc tuyệt vọng, nàng bỗng nghĩ, nếu nàng bị đánh thảm hại hơn một chút, mẹ Lục nhất định sẽ không ngồi xem mà mặc kệ, đến lúc đó nàng hẳn có thể trở lại Lục gia.

Mẹ Lục quả nhiên đau lòng, nói là mặc kệ Hướng Noãn có đáp ứng hay không đều phải dẫn nàng về Lục gia.

Nhưng anh cả lại không tới.

Cha Lục cùng Mẹ Lục tới thì cũng nhìn nàng một cách thăm dò, cứ như muốn nhìn vào những suy nghĩ thật của nàng.

Không ngờ, chuyện nàng về Lục gia lần nữa lại bị Hướng Noãn náo loạn mà thất bại.

“Lục Minh Châu, từ lúc bắt đầu ta đã muốn triệt triệt để để đuổi ngươi khỏi Lục gia rồi.”

Ta cười mỉm:

“Chính là cái loại dù là sổ hộ khẩu cũng không được để tên ngươi đó.”

Cảm giác áy náy không thể triệt tiêu hoàn toàn cảm tình của Lục gia với Lục Minh Châu.

Huống chi ở trong lòng Mẹ Lục, ta so với Lục Minh Châu càng thêm ngỗ nghịch ý bà, sao bằng con gái nuôi bên người từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng mẹ Lục sẽ vì thảm trạng của ta mà liên tưởng tới cảnh cha mẹ Lục Minh Châu hành hạ ta, từ đó bài xích Lục Minh Châu, nhưng bà lại vì Lục Minh Châu ngoan ngoãn mà nhịn không được quan tâm nàng ta.

Ta vẫn đang nghĩ là thế nào mới có thể hoàn toàn đuổi nàng ta đi.

Nhưng mà may quá, đang gà mù vớ được cá chết a.

“Ngươi có ý gì?”

Lục Minh Châu có chút sửng sốt.

Ta mở màn hình di động lên:

“Con người của ta á hả, có thói quen tốt là gặp được người hoặc việc đặc biệt nhất định sẽ lưu giữ lại.”

Trong lúc ta nói chuyện, màn hình ghi âm tiếp tục nhảy lên từng giây.

Đồng tử Lục Minh Châu mở ra, nàng xông lên muốn cướp di động của ta, ta lại dễ như trở bàn tay mà bắt được tay nàng, ở nàng bên tai cười nói:

“Ngươi nói, là ta không có phúc khí ở lại Lục gia?”

Ta đẩy nàng ta ngã lên ghế sô pha, sắc mặt nàng ta bất thiện nhìn chằm chằm ta.

“Hiện tại xem ra, sau này người không được ở nữa là ngươi rồi. Phúc khí của ta vẫn còn dài lắm.”

Ta lắc lắc di độn:

“Cảm ơn món quà này của ngươi.”

Ta lập tức xoay người rời đi, lại không chú ý tới biểu tình càng ngày càng không thích hợp của Lục Minh Châu ở phía sau lưng mình.

Bạn đang đọc Vô Biên Quang Cảnh Nhất Thời Tân của Hàn Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.