Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 17-18

Phiên bản Dịch · 1166 chữ

VÔ BIÊN QUANG CẢNH NHẤT THỜI TÂN

Tác giả: Hàn Tô

Edit: Bổn Tâm Nhất Sơ

---

17.

Ngay từ đầu ta đã có ý đồ, cái ta cần không phải Lục gia ấm áp hạnh phúc.

Thân phận tiểu thư Lục gia đáng giá hơn nhiều so với một cặp ba mẹ không ra gì kia.

Thẩm Thính Lan là thiếu gia nhà họ Thẩm, hắn có thể nói không để bụng chuyện môn đăng hộ đối, nhưng ta thì không.

Gả vào hào môn làm cô bé lọ lem? Ta không thích.

Thẩm Thính Lan dẫn ta đi và ta tự đi không giống nhau.

Hắn phá vỡ mây đen chiếu sáng thế giới của ta là đủ.

Thời thơ ấu dẫn ta đi trèo đèo lội suối, giúp ta trả thù mấy tên khi dễ ta.

Lần đầu tiên đến công viên giải trí, lần đầu tiên uống trà sữa, lần đầu tiên xem điện ảnh, lần đầu tiên ăn sinh nhật……

Hắn cho ta thấy quá nhiều thứ.

Từ trước ta cảm thấy thế giới này thực nhàm chán, sau mới phát hiện, trời xanh mây trắng, ánh trăng ngôi sao, mặt trời mọc mặt trời lặn, núi non sông ngòi nguyên lai đều phá lệ xinh đẹp.

Cho nên ta không ngừng nỗ lực tới gần Thẩm Thính Lan, muốn ở cùng một chỗ với hắns.

Cha Lục muốn nghe chuyện xưa của ta và Thẩm Thính Lan, ta lại không muốn lãng phí nước miếng, càng không muốn chia sẻ hồi ức của ta và Thẩm Thính Lan cho người khác.

Nếu không phải không có năng lực, ta thật muốn học đám bệnh kiều trong tiểu thuyết xích hắn lại bên cạnh ta.

Cho nên khi Thẩm Thính Lan tra được thân thế của ta, ta liền nổi lên tâm tư.

Thiên kim Lục gia, mục tiêu năng nằm trong năng lực của ta, cũng là cách nhanh nhất giúp ta đoạt được tiền tài và quyền thế.

Ít nhất tiền trong thẻ hiện tại đã tang tới mức chóng mặc, hiệu quả không tồi.

Nếu Lục Minh Châu không trêu chọc ta, ta sẽ vì hòa thuận với Lục gia mà không so đo hay đối chọi gay gắt, càng không cố chấp đuổi nàng đi.

Ta không ngu đến mức tranh sự sủng ái với những người đã bên nhau sớm chiều 17 năm.

Cái ta muốn chính là sự của người nhà họ Lục, mỗi khi bọn họ thấy được sự thống khổ mà bài xích tới điên cuồng của ta, lại nhớ tới sự tốt đẹp 17 năm qua Lục Minh Châu đã hưởng, sự áy náy này sẽ như tằm ăn, dần dần mài mòn sạch cảm tình của họ với Lục Minh Châu.

Cũng thỏa mãn ham muốn trả thù của, khiến bọn họ và ta cùng nhau thống khổ tâm lý.

Tâm, sớm đã bệnh hoạn.

Cha Lục sợ mẹ Lục thương tâm nên gạt bà chuyện ta bị ngược đãi, ta lại giúp bà nhìn thấy sự ngược đãi đó một cách trực quan hơn hết.

Ngày đó ta kinh ngạc với việc Lục Minh Châu bị đánh, không phải bởi vì nàng bị đánh thật thảm.

Sau khi nhận ra ta không phải con gái họ năm 12 tuổi tới nay, họ động thử chưa từng nương tay, chỉ là biết cách đánh vào chỗ có thể giấu được thôi.

Không biết Lục Minh Châu đã làm cái gì lại khiến bọn họ không quan tâm mà lưu lại vết thương rõ ràng như vậy.

18.

Trong tiệc tối, trong ánh mắt của mọi người ta bước lên sân khấu, Cha Lục Mẹ Lục giới thiệu ta cho từng người.

Bọn họ chúc mừng, tầm mắt như có như không đáp xuống vết bỏng ở bả vai của ta.

Mà cha mẹ Thẩm Thính Lan cũng tới.

Trong lén lút, Mẹ Thẩm lại tặng cho ta một cái vòng tay, khen ta lớn lên xinh đẹp, là một đứa nhỏ tốt, nhưng không đề cập gì tới Thẩm Thính Lan.

Lục Minh Châu cũng tới, nàng vẫn chưa bị gạch tên khỏi hộ khẩu Lục gia.

Trên danh nghĩa mà nói, nàng vẫn là tiểu thư Lục gia.

Trong tiệc tối nay, nàng trở thành đề tài bàn luận của không ít người.

Nhìn thái độ cha Lục đối với ta, người lôi kéo làm quen với nàng cũng ít hơn.

Thấy bộ váy màu vàng nàng mặc, ta cười như không cười mà nhìn về phía mẹ Lục.

Cha Lục đối ta phá lệ để bụng, giới thiệu một vòng rốt cuộc cũng chấm dứt, Lục Minh Vũ tới mời ta khiêu vũ.

“Vai chính, hẳn nên ra mặt nhảy một điệu chứ?”

Ta lắc đầu.

Điệu nhảy đầu tiên của ta, ta muốn để lại cho Thẩm Thính Lan, chỉ là hắn đã ở nước ngoài.

Lục Minh Vũ nhún vai, không biết khi nào, hắn đã học được động tác.

Ta nhìn hắn, hỏi:

“Lục đại thiếu như thế nào có thói quen bắt chước rồi?”

Lúc trước không có phát hiện, thời gian lâu rồi ta mới phát hiện, ngữ khí khi nói chuyện của Lục Minh Vũ khá giống Thẩm Thính Lan.

Tính tình hắn ổn trọng ôn hòa, dùng ngữ khí hoạt bát có hơi không hợp.

“Dùng phương thức của nhà họ Lục không tiếp cận được ngươi, vậy đổi một loại phương thức ngươi quen thuộc đi.”

Lục Minh Vũ cười nói.

Ta lắc đầu:

“Không cần thiết phải phí công.”

Lục Minh Vũ bỗng nhiên thay đổi biểu tình, nhìn chằm chằm phía sau ta, khiến ta không khỏi nghi hoặc, một giọng nam gọi ta:

“Lục tiểu thư, không biết có thể bồi soái ca ta nhảy một điệu không?”

Chẳng cần nghe được nhiều hơn, thanh âm quen thuộc này vẫn khiến ý thức trong long ta nhảy lên như điên.

Ta quay đầu lại nhìn hắn, hỏi:

“Không phải ngươi nói ở nước ngoài không về được sao?”

Thẩm Thính Lan cười:

“Ta đã đồng ý sẽ không vắng mặt trong bất kỳ thời khắc quan trọng của ngươi, ta cần phải tuân thủ hứa hẹn. Huống hồ ta không trở lại, ai sẽ ở bên tiểu ma nữ, nhảy điệu đầu tiên của nàng?”

“Nhảy với soái ca?”

“Nơi này trừ ta, còn soái ca nào khác à?”

Ta đang tính đáp lại thì Lục Minh Vũ ở bên cạnh u oán liếc mắt nhìn ta một cái, xen mồm nói:

“Ta a.”

“Ngươi không có việc gì thì lăn sang một bên!”

Ta và Thẩm Thính Lan cùng lúc đáp lời, ăn ý không thể tưởng tượng.

Thẩm Thính Lan cười, kéo ta tiến vào sàn nhảy, cùng ta nhảy điệu vũ đầu tiên của thiếu nữ.

Nơi khóe mắt, ta thấy được cảnh Lục Minh Châu tới kéo tay mẹ Lục nhưng bị bà đẩy ra.

Bạn đang đọc Vô Biên Quang Cảnh Nhất Thời Tân của Hàn Tô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.