Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rừng Bạc Bạo Loạn

Tiểu thuyết gốc · 2526 chữ

...........

...........

Khi Quỷ Phân Thây và Quỷ Đoạn Đầu chỉ còn lại một hơi tàn, thì Nhân và Huy mới dừng lại, mặc dù khắc chế bọn nó, nhưng cũng không đủ hoàn toàn giết chết chúng, mà cũng không thể giết chết chúng, quá lợi cho chúng nó, Leo bỗng nhiên gợi ý, để Nhân biến thành Tử Linh Duệ, cưỡng ép hai bọn chúng ký vào hợp đồng, lấy Ảnh Giới chứng kiến, ép bọn chúng phục tùng.

- Được không?

- Hừ, nếu bọn chúng không chịu phục tùng, đưa bọn chúng cho tao, Miệng đang đói lắm.

Huy thắc mắc hỏi, Leo hừ một tiếng nói, Quỷ Phân Thây và Quỷ Đoạn Đầu bỗng cảm giác được mình như bị ném một cái hố sâu, hoặc nói đúng hơn là một cái miệng khổng lồ, đầu lưỡi đầy gai nhọn liếm láp cơ thể chúng, những cái răng nhọn sắc bén cạ vào nhau, vang lên ken két, khiến hai bọn chúng run lẩy bẩy.

Nhân nghe lời Huy, thử kêu gọi Ảnh Giới, không chắc là do bản thân cậu ấy là Tử Linh Duệ hay vì lí do khác, Ảnh Giới vậy mà hưởng ứng, bóng đêm lan tràn dưới chân Nhân, một bản hợp đồng bằng da ố vàng bay ra khỏi bóng tối, Quỷ Phân Thây và Quỷ Đoạn Đầu cúi thấp đầu, dùng ngón tay vẽ trên da vàng, để lại hai cái biểu tượng màu đen, một con dao sắc và một cái đầu lâu rơi khỏi cổ.

- Nhắc nhở bạn mày, trông chừng linh hồn kia kỹ một chút.

Leo thì thầm bên tai Huy, Huy hỏi nó vì sao lại thế thì nó lại không thèm trả lời, gần đây, nó khá hạn chế giao tiếp với cậu, Huy cũng chỉ đành thuật lại với Nhân, Linh Miêu lúc này vỗ ngực nói, không cần lo lắng, nó đảm bảo không thứ gì có thể giật lấy linh hồn từ tay nó.

Cái bóng đen sau lưng Dung hướng ánh mắt về phía Linh Miêu, khiến nó giật mình, cười trừ lẩm bẩm, “không phải tất cả”, cảm giác tồn tại vừa mới kiếm về trong chốc lát lại bị đè xuống, trong phòng bỗng tĩnh lặng xuống, thực sự thì bây giờ ai cũng không biết nói cái gì.

- Chị Tuyền, cứ thế này, ổn chứ?

Huy phá vỡ không khí im lặng, Nhân trầm mặc không nói gì, Dung nghiêng đầu lắng nghe cái bóng đen sau lưng thầm thì, sắc mặt dần dần thay đổi, cô hiểu được vì sao lúc nãy Huy lại nhắc nhở Nhân cẩn thận giữ gìn linh hồn Tuyền.

Thế giới này không còn âm tào địa ngục gì gì đó, chỉ có Ảnh Giới, nó thu nạp hết tất cả người chết, tạo thành một hệ sinh thái riêng, hoặc là trở thành đồ ăn cung cấp chất dinh dưỡng cho nó, mà Tuyền thì quá yếu ớt, rất dễ bị nhắm tới.

- Có cách nào để chị ấy an toàn không?

Nhân hỏi, cậu tuy là Tử Linh Duệ, nhưng không phải cái gì cậu cũng có hiểu biết, Huy im lặng, cậu cũng không thể trả lời câu hỏi này, Dung cũng vậy, cô đối với sinh vật tâm linh cũng không hiểu rõ lắm, lúc này Linh Miêu khúm núm ở một bên lại mở miệng nói.

- Chủ nhân, hay là ngài trở thành Vô Ảnh Giả, chuyển chức trở thành Tầm Linh sư, có thể cùng với sinh vật tâm linh đồng hành, cùng nhau phát triển, mà Ảnh Giới cũng sẽ không quản những sinh vật tâm linh đã thuộc quyền sở hữu cá nhân.

- Được thật sao?

Nhân kích động, mặc dù trở thành Vô Ảnh giả sẽ khiến cậu trở nên càng mạnh, nhưng vấn nạn là sẽ bị Ảnh Giới xem như công cụ, rất dễ bị nó đẩy vào chỗ chết, nhưng Nhân lúc này không nghĩ nhiều đến thế, chỉ cần có thể bảo vệ Tuyền, bất cứ chuyện gì cậu cũng dám làm.

Huy nhìn Nhân, trong lòng thở dài, Dung huých cùi chỏ vào hông của Huy, chớp chớp đôi mắt to nhìn cậu, Huy dường như hiểu ý, Dung nếu lúc nãy không đứng ra bảo vệ cậu và Nhân, thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi một trận ác chiến, cậu đưa tay lên xoa đầu cô, Dung thích ý nhắm mắt lại, khóe miệng giương lên, rất là thích cảm giác này.

- A hèm...

Nhân ho một tiếng, Huy lập tức rụt tay về, Dung giận dỗi chu cái miệng nhỏ lên, hai tay ôm ngực, Nhân gãi đầu, cúi đầu nói cảm ơn Dung, sau này nếu có việc gì cần, cậu sẽ cố hết sức giúp đỡ, Dung ừm một tiếng, đối với chuyện này dường như là không có gì quan trọng.

...................

Huy về nhà, Dung và cậu không đi cùng nhau, vì quá lộ liễu mình là kẻ từng xuất hiện bên cạnh cô và Nhân, cậu ngồi ở trên ghế, mở TV, nhưng lại không xem, mà mí mắt bỗng trở nên nặng nề, cơn buồn ngủ ập tới, Huy thiếp đi trên ghế, trong bóng tối vô tận, Huy dường như thấy một thứ gì đó to lớn chuyển động, nhưng không nhìn thấy rõ đó là gì.

- Tỉnh dậy đi !!!

Một giọng nói nhẹ nhàng gọi bên tai Huy khi cậu cố gắng nhìn rõ đó là gì, cậu giật mình tỉnh giấc, trong căn phòng không có một ai cả, nhưng giọng nói đó vẫn còn dư âm trong đầu cậu, giọng nói này cậu quá quen thuộc, hình ảnh của một cô bé thắt tóc bím ở hai bên, trên gương mặt lúc nào cũng là nụ cười tươi tắn ấm ấp.

Huy xoa hai mắt đang nhòe đi, nghỉ ngơi xong cậu lên đường đi đến phòng tập gym, hoàn thành những bài tập được thiết kế riêng cho mình, hai giờ sau, cậu kéo cơ thể đã gần như rệu rã về nhà, cho dù có kỹ năng Thuật Luyện Thể thì cũng không thể hoàn toàn không cảm giác được mệt mỏi.

......

[Nhận được nhiệm vụ mới]

Rừng Bạc Bạo Loạn

Mô tả : Trong rừng Bạc bỗng nhiên xuất hiện náo loạn, rất nhiều sinh vật từ đó chạy ra ngoài, gây nên hỗn loạn ở những khu vực bên ngoài.

Yêu cầu : Điều tra nguyên do.

Phần thưởng : 24 giờ đi lại trong Ảnh Giới.

Thất bại : Không.

......

Nhiệm vụ hàng ngày lại đến, lần này khác một chút, Huy nghỉ ngơi lấy lại sức, để Leo ở nhà, tự mình đi vào trong Ảnh Giới, nơi cậu bước chân ra là bìa của khu rừng Bạc, trên bầu trời có mây đen cuồn cuộn, loài chim từ trong rừng tán loạn bay lên không trung, một số loại động vật bình thường hốt hoảng chạy ra khỏi rừng, theo sau chúng không xa, là một con sói với hình thể to lớn, rõ ràng là một sinh vật huyền bí cấp D, nhưng trên mặt nó cũng mang theo vẻ sợ hãi, tốc độ nhanh hơn hẳn những động vật bình thường, vượt qua bọn chúng.

Huy đi sâu vào rừng, đứng trên một cành cây cao, quan sát phía xa xa, một cột khối lớn đang bay lên không trung, có vẻ như là cháy rừng, nhưng Huy lại không cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt mặc dù đang ở dưới chiều gió, trong không khí cũng không có tro bụi tung bay.

Không xác định được, Huy chỉ đành từ từ tiếp cận chỗ kia, tìm hiểu nguyên do, càng tiến lại gần, Huy càng cảm thấy khó chịu, nơi đó có gì đó không muốn cậu tới gần, áp lực vô hình đè trên lồng ngực, khiến hô hấp của cậu trở nên khó khăn hơn.

- Đó là cái gì?

Đứng trên một cành cây, cách cái cột khói kia chỉ khoảng 20m, đó rõ ràng không phải là một cột khói, mà là một cái lốc xoáy khổng lồ, không khí mang theo những sợi cỏ và lá rụng bị hút vào trong lốc xoáy, nhưng nó khá yếu, không giống một cái lốc xoáy bình thường và nó đứng im ở đó không hề di chuyển.

- Tới đây....

Một giọng nói lạnh lùng như một mũi tên xuyên thẳng qua màng nhĩ của Huy, khiến đầu óc cậu ong ong, cơ thể chập choạng, từ từ tiến đến chỗ cái lốc xoáy, Huy cảm giác được, trong cái lốc xoáy đó có một đôi mắt mở to, lạnh lùng nhìn về phía cậu, Huy cố gắng giãy dụa nhưng cơ thể lại như một con rối, bị người giật dây đi về trước.

- Khẹc.

Từ chỗ xa, trên một cành cây, một con khỉ lông trắng cao khoảng 2m đứng đó, nó nhìn chằm chằm về phía Huy, nó quơ cây gậy gỗ trong tay, dường như đang cân nhắc cái gì đó, khi Huy cách cái lốc xoáy khoảng 5m, từ trong lốc xoáy vươn ra một cánh tay to lớn, lông trắng vằn đen, năm ngón tay mang theo móng vuốt sắc vồ về phía Huy.

- Yêu Khẩu.

Huy vội vàng sử dụng Yêu Khẩu, cái miệng lớn vươn ra, cắn lên bàn tay to đó khiến nó dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó, cả cái miệng rách toạc, Yêu Khẩu trong giây lát bị sức mạnh khổng lồ xé toạc, cánh tay kia tiếp tục vồ tới, Huy không còn cách nào khác, hô lớn.

- Avarak dequon beluke.

Ầm ầm...

Huy không thể nhớ ra cái gì khác ngoài bóng tối bỗng nhiên chụp tới trước mắt, cơ thể dường như rơi vào trong hồ nước sâu, mất trọng lượng và tiếp tục chìm xuống, nhưng rất nhanh thôi, cậu đã được ai đó vớt ra ngoài, Huy mở to mắt, hình ảnh trước mắt nhòe và mờ rất nhiều, nhưng dần dần, hình ảnh rõ ràng lại, Huy kinh ngạc nhìn người trước mặt, một cô bé chừng 7 tuổi, cột tóc hai bím, đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu.

Trúc, đứa trẻ cùng lúc được viện trưởng cô nhi viện nhận nuôi với Huy, nên cả hai rất thân thiết, Huy kinh ngạc nhìn cơ thể bị thu nhỏ lại của mình, nhìn về phía mà cậu vừa mới bị lôi ra, một cái bể phao đầy nước, nhưng nó quá cạn cho một đứa trẻ 7 tuổi có thể chìm nghỉm.

- Huy, tự nhiên bị gì vậy?

Trúc lay vai Huy, hỏi, Huy khó hiểu, cậu cũng không biết, nhưng cái tình hình hiện tại, cậu càng khó hiểu hơn, đây là cậu trở về quá khứ, hay chỉ là nhìn lại quá khứ bằng góc nhìn của bản thân, bởi vì mọi thứ thực sự quá chân thực, khiến cậu có cảm giác, hiện tại mới là thật, còn những việc cậu trải qua lúc nãy chỉ là giả tưởng.

- Đi thay đồ đi, để các quản lý thấy thì không hay đâu.

Trúc thúc giục Huy, trong cô nhi viện, có một ban gọi là quản lý, họ sẽ quản lý các cô nhi trong viện, bao gồm ăn, uống, ngủ, nghỉ, vệ sinh cá nhân, sức khỏe, tâm lý, nói chung là rất nghiêm ngặt, nếu để họ thấy khác thường gì thì sẽ bị phạt.

- Ừm đi thôi.

Huy không có cách nào, chỉ đành theo ký ức đi đến chỗ thay quần áo, đổi một bộ quần áo khác, cũng may không bị ban quản lý phát hiện, sau đó cả hai cùng đi ra sân chơi, Huy nhìn những đứa trẻ khác đang chơi đùa trong sân, hình ảnh vui tươi này cùng với đêm mưa thảm thiết đó, dường như không có chút nào liên quan với nhau, nhưng khi đem cả hai so sánh lại với nhau, thì cả hai bỗng chồng hợp vào nhau.

Giọt mưa rơi ở trên mặt Huy, nước mưa chảy thành dòng ở dưới chân, lẫn theo trong nước mưa và bùn đất là dung dịch màu đỏ, tay cụt và chân đứt rơi vãi đầy ở trên đất, một con chuột to lớn ngồi ở giữa sân chơi, nó cầm lên những đứa trẻ, bỏ vào cái miệng đầy răng của nó, hai hàm răng khép lại với nhau, máu tươi bắn tung tóe, tứ chi thừa ra bên ngoài rơi xuống đất, khóe miệng của nó chảy ra vết máu, như là một người ăn một cái bánh hamburger bị vương vết tương cà.

Chuột Tinh đưa mắt về phía Huy, nó nhếch miệng lên cười cười, Huy nắm chặt hai nắm đấm lại, móng tay ghim vào da thịt, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, nhưng bỗng nhiên, hai bàn tay trắng trẻo bỗng che lại mắt của Huy, bóng tối bao trùm trước mắt, khi Huy vùng vẫy mở mắt ra, cậu đã đứng trước tấm gương trong nhà tắm, cơ thể vẫn là tuổi 17, không hề có chút khác thường nào.

- Ngủ đi nào...

Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, Huy mơ mơ màng màng đổ gục xuống, ngủ mất, Leo nghe thấy tiếng động đi vào, nhìn Huy nằm ở dưới đất, bên cạnh cậu ta có một làn khói trắng đang dần dần tan biến, Leo nheo mắt, kéo lấy Huy nằm dưới đất vào phòng ngủ, quăng Huy ở trên giường.

......

Nhà của Dung...

Dung ngồi trên xích đu, mân mê Thực Yêu Kính trong tay, cái bóng đen ngồi phịch xuống trước mặt cô, hai tay khoanh lại trước ngực, nó đang khá khó chịu với chuyện Dung ra mặt bảo vệ Nhân và Huy, Dung dường như cũng hiểu được, cô tán Thực Yêu Kính đi, nhìn vào cái bóng đen.

- Quý cô, chuyện ngày hôm nay cô không được tái diễn thêm một lần nào nữa, “...” không phải thế lực của riêng cô.

- Được rồi, nhưng mà chỉ là chưa thôi, Bel.

Cái bóng đen nói chậm từng chữ một, một vài từ vẫn là không thể nghe thấy, Dung chỉ cười nhạt, gật gật đầu, trả lời cái bóng đen tên Bel, hoặc chỉ là biệt danh mà Dung đặt cho nó, Bel hừ một tiếng, ngoảnh mặt đi, mở ra cánh cửa rực lửa, chui vào trong đó, trước khi đi, nó còn nói một câu : “Hi vọng cô nhanh lên”.

- Ừm, sớm thôi.

Dung ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, tự nhủ, khó mà hiểu được mới cách đây không lâu, cái bóng đen tên Bel, được Dung gán cái mác là Ác Quỷ, không phải thứ tốt lành gì đó, bây giờ lại xuống nước đến thế, chỉ dám tỏ chút thái độ với cô, dường như rất mong chờ Dung làm cái gì đó cho nó.

.............

P/S : Hehe, gần đây deadline dí quá nên không rảnh viết truyện, xin lỗi nhiều.

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leonguyenx810
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.