Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

12 Tử Sĩ

Tiểu thuyết gốc · 3471 chữ

....................

Tầng 6, chỉ có một dãy hành lang dài, hai bên không có căn phòng nào cả, cuối hành lang là một cái cửa sổ sát đất, mặt kính đã vỡ nát, bên bệ cửa là một người ngồi quay lưng với ba người Huy, trên cổ có một cái vòng dây, sợi dây thì thòng xuống từ bên trên, nếu người này nhảy xuống, chắc chắn sẽ bị treo ở ngoài cửa sổ.

Huy nhìn bóng lưng của người này, bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác vừa lạ vừa quen, dường như đã từng cảm thấy loại cảm giác này một vài lần rồi, Huy đưa tay ngăn cản hai người A682 và A683, tự mình đi lên, đứng cách xa người ngồi bên cửa sổ một chút, người kia dường như cũng nhận ra sự hiện diện của Huy, quay đầu.

Một khuôn mặt của một người thanh niên, tuổi chừng hơn 20, trên khuôn mặt ấy hiện rõ sự mệt mỏi, thẫn thờ, quầng thâm dưới mắt đen kịt, tròng mắt mờ mịt, không có tiêu điểm, xương gò má nổi lên dưới lớp da thịt mỏng, khuôn mặt gầy gò và làn môi khô héo, người này nhìn Huy một cái, liền quay đầu về, nhìn xuống phía dưới chân.

“Hazz”. Huy thở dài, ngồi xổm xuống bên cạnh người thanh niên, ai mà ngờ được, nguồn căn của cái chung cư này lại từ một Tử Sĩ, 12 Tử Sĩ, Huy đã biết về bọn chúng, trong đó cậu từng gặp qua con quạ đi theo Anthony, Linh Miêu, gã Tử Sĩ này lại có chút khác biệt.

Quỷ Thắt Cổ...

Từ xưa đến nay, có không ít người lựa chọn tự sát bằng cách này, từ từ một khái niệm về một thứ dẫn dụ con người tự sát bằng cách treo cổ sinh ra, nỗi sợ hãi về thứ này càng ngày càng nhiều, từ từ sinh ra một thực thể ứng với khái niệm đó, 12 Tử Sĩ là 12 kẻ được sinh ra như thế.

Nhưng Quỷ Thắt Cổ không thực sự dẫn dụ con người tự sát, chỉ là cho những người muốn tự sát một cách kết liễu bản thân thôi, thực sự thì nó cũng không muốn như vậy, nhưng khi khái niệm đã cố định, thì nó không thể thay đổi.

- Giải, thoát, cho, tôi...

Làn môi khô khốc của người thanh niên mấp máy, giọng nói khàn từ cổ họng phát ra, Huy đưa tay đẩy lên sau lưng người thanh niên, cơ thể của anh ta rơi khỏi bệ cửa sổ, sợi dây trên cổ siết chặt, trên khuôn mặt khốn khổ hiện lên vẻ thoải mái cuối cùng, cơ thể tan biến thành bụi phấn, tan vào trong cơn gió.

“Cảm ơn”

Giọng nói nhỏ vang lên bên tai Huy, cậu cũng hơi bất ngờ khi phần cuối của nhiệm vụ lại dễ dàng đến thế, bịch bịch hai tiếng, kèm theo tiếng ho khan của A682 và A683, hai người họ há to miệng, cố gắng hút không khí vào trong miệng, bọn họ bị một sợi dây thừng từ đâu đó kéo lên trần nhà, trơ mắt nhìn Huy đẩy Quỷ Thắt Cổ xuống, giải thoát cho họ.

...

[Nhiệm vụ hoàn thành]

...

Bức tường, sàn nhà và trần nhà bỗng xuất hiện những vết rạn nứt, bảng thông báo của Ảnh Giới hiện lên, Huy liền lựa chọn rời khỏi đây, cơ thể bị một vũng nước đen kéo xuống, A682 và A683 cũng nhận được thông báo, vội vàng rời khỏi Khu Vực nhiệm vụ khẩn.

...........

...........

Một bên khác, Nhân đang ngồi trên xe buýt, trên đùi là Linh Miêu đang co mình lại nằm, cái đuôi ngoe nguẩy tới lui, Nhân đang trên đường đến trường đại học mà Tuyền đang học để gặp cô vì được hẹn cùng ăn trưa, Nhân sờ lên đầu Linh Miêu, cách đây không lâu, cậu vừa trả lại lục lạc và hai viên ngọc mắt mèo cho nó.

- Linh Miêu, mười hai Tử Sĩ bao gồm những ai?

Bỗng nhiên Nhân hỏi một câu hỏi khiến Linh Miêu giật mình, nó nhảy lên cái ghế trống bên cạnh Nhân, cơ thể biến thành hình người, kéo cái mũ lưỡi trai không biết từ đâu trên đầu xuống một chút, thấp giọng trả lời Nhân.

Mười hai Tử Sĩ bao gồm nó, Linh Miêu, Vong Oán, Thần Trùng, Quỷ Đói, Quỷ Thắt Cổ, Quỷ Chết Đuối, Vong Nát Thịt, Quỷ Phân Thây, Quỷ Đoạn Đầu, Chó Mũi Đỏ, Gà Ba Chân, Cú Gọi Hồn.

Tất cả đều là do những sợ hãi vô căn cứ, những lời đồn thổi không rõ ràng, theo năm tháng mà hình thành những khái niệm sống, sau đó được Tử Linh Vương thu thập, biến chúng thành 12 Tử Sĩ phục vụ bản thân.

- Mười hai Tử Sĩ đều là khái niệm sống, vậy tại sao mày lại có thể hình dạng con người?

Nhân liếc nhìn Linh Miêu đang thè lưỡi liếm mu bàn tay, nói, Linh Miêu dừng động tác này lại, dùng tay gãi má, nói.

- Sau khi Tử Linh Vương chết, những Tử Sĩ đường ai nấy đi, kẻ thì tiếp tục sống dưới hình dạng khái niệm, kẻ thì chọn săn lùng, ăn sạch những “chất dinh dưỡng” từ Ảnh Giới, ưu hóa, tạo ra thực thể sống dưới hình dạng con người, có kẻ thì từ bỏ tất cả, chuyển thế để được làm người, nhưng vẫn không chạy thoát khỏi khái niệm bám trên người.

Linh Miêu ngáp một cái, vuốt đôi mắt nhập nhèm nước mắt, Nhân có thể đoán ra Linh Miêu là loại thứ hai, nó săn lùng Quỷ, ăn bọn chúng để có thêm sức mạnh, để bản thân có nhân dạng, cậu chỉ là tùy tiện hỏi thôi, cũng không định tìm hiểu sâu về nó, trạm xe cậu định xuống đã tới, cửa xe buýt mở ra, vỗ cái ót của Linh Miêu, bảo nó đi theo mình, Linh Miêu bĩu môi, nhưng là vẫn đi theo Nhân xuống xe.

- Khịt, mùi thơm quá...

Linh Miêu bỗng ngước mặt lên, cái mũi nhíu nhíu, nói, nó liếc mắt nhìn sang một con hẻm nhỏ, bởi vì hai bên là nhà cao tầng, trong hẻm hơi thiếu ánh sáng, một cái bóng đen mờ mờ đang nhìn chằm chằm vào nó và Nhân, Linh Miêu cười toe toét, nó tìm thấy đồ ăn.

- Đi đi, nuôi không nổi mày.

Nhân cũng cảm nhận được, phất tay đuổi Linh Miêu đi, Linh Miêu từ hình người trở thành mèo, sử dụng Kết Giới, thoáng một cái biến mất, mà cái bóng mờ trong con hẻm cũng phát hiện bất thường, vội vàng chạy trốn vào trong hẻm tối, Nhân cũng không quay đầu lại, đi thẳng đến một quán nhỏ, ngồi vào một cái bàn trống, chờ Tuyền đến.

Không bao lâu sau, Tuyền đến chỗ Nhân đang ngồi, cả hai cùng gọi món ăn và ăn trưa, một chuyện bình thường giữa cả hai, sau khi ăn xong, Tuyền bảo mình còn có việc ở trường, chào tạm biệt Nhân, Nhân gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt cô.

...........

- Phù...

Huy thở phào nhẹ nhõm, thay quần áo mới, Leo vẫn ở trong hình dạng của cậu ngồi trên ghế sofa xem TV như mọi ngày, cảm nhận được Huy trở về, nó quay đầu lại nhìn cậu, nó bỗng nhíu mày, đưa tay gọi ra Miệng cầm ở trên tay, thấp giọng hỏi gì đó với Miệng.

- Mày gặp phải Mắt?

Leo nhìn Huy đã thay quần áo mới, đi từ phòng ngủ ra, gặn hỏi, Huy gật gật đầu, đi vào nhà bếp, lấy mì ăn liền từ trong tủ ra, cho nước nóng vào đó, đợi vài phút, bắt đầu ăn mà chẳng trả lời Leo.

- Tao đang hỏi mày đấy?

Leo từ phòng khách bước vào, bực bội đập tay lên bàn, quát, Huy ngẩng đầu nhìn nó, xụp một tiếng uống cạn nước canh, ném cái ly vào thùng rác, không quay đầu lại mà chỉ trả lời một tiếng “Ừ”, nhẹ nhàng như chẳng có chuyện gì xảy ra.

- Mày suýt thì bị nó giết đấy và tao cũng sẽ bị “xóa bỏ”, biết không?.

- Tao sẽ không chết được đâu.

Leo nắm cổ áo Huy, giật lại về phía nó, quát, Huy cười cười, gạt cái tay nó ra, trả lời, quay người đi ra phòng bếp, Leo nheo đôi mắt lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào bóng lưng Huy rời khỏi, thực ra, nó cũng không sợ Huy sẽ chết, cho dù Huy chết, nó cũng sẽ không sợ.

Ai cũng có ý định riêng của mình...

...............

...............

Buổi chiều, Huy đến trường vì hôm nay có tiết sinh hoạt của toàn bộ lớp 11, toàn bộ học sinh đều tập trung ở trong hội trường, Huy vừa đi vào thì gặp Nhân, Luân và Tính phất tay gọi cậu lại, bốn đứa tụ lại một góc, bắt đầu trò chuyện trời đất, không lâu sau, trên khán đài, hiệu trưởng bước lên trước bục, bắt đầu đọc diễn văn gì đó dài dòng mà chắc chẳng ai nghe hết được.

- Ba tháng nữa, sẽ có một bộ môn cho các em có theo học, đây là bộ môn chính thức từ các cấp chính quyền, những học sinh đều sẽ được kiểm tra sức khỏe, tố chất tâm lý toàn diện và chọn ra những học sinh ưu tú để học tập, đây là môn học bắt buộc, nếu các em không học, thì sẽ không thể lên lớp và sau đó là không thể tốt nghiệp.

Cuối cùng hiệu trưởng cũng đọc ra phần thông tin quan trọng nhất, trong hội trường rộn vang tiếng than vãn ai oán, ai cũng biết bình thường các môn học đã đủ áp lực rồi, bây giờ lại có thêm một môn học bắt buộc nữa, ai chịu nổi, Huy nghe rõ từng chữ một, kiểm tra sức khỏe và tố chất tâm lý, cậu có thể phỏng đoán ra, đây không phải môn học gì chính quy, sợ là huấn luyện cho những mầm non này biết đến sự đáng sợ của Ảnh Giới.

Đề phòng ngày nào đó, họ trở thành Vô Ảnh Giả, sau đó ngơ ngơ ngác ngác, chết ở trong Ảnh Giới.

........

Tổng kết phần thưởng nhiệm vụ Chung Cư Máu :

Độ cống hiến :

Leo : 69%.

A682 : 9%

A683 : 8%.

Thuận : 7%.

Nghịch : 7%.

Phần thưởng : Tăng hai cấp, một trang bị cấp C, một kỹ năng cấp C.

Phần thưởng thêm : Một kỹ năng cấp B.

Đai Lưng Võ Sĩ Nhuốm Máu : Trang bị cấp C.

- Trang bị sẽ gia tăng 2 điểm Sức Mạnh, 1 điểm Thể Trạng.

- Hồn Võ Sĩ : Toàn bộ chỉ số tăng thêm 4 trong 5 phút.

Cắt Không Khí : Kỹ năng cấp C.

Yêu cầu : Sở hữu ít nhất một kỹ năng gia tăng tốc độ.

- Sau khi học tập, tốc độ bản thân tự tăng 5%.

- Kích hoạt, trong 1,5s, giảm 50% lực cản không khí, tốc độ bản thân tăng thêm 15%.

Oán Ngột : Kỹ năng cấp B.

Yêu cầu : Vô Ảnh Giả không thể sử dụng, chỉ có thể để sinh vật tâm linh cấp Quỷ trở lên thuộc quyền sở hữu của bản thân sử dụng.

- Sau khi học tập, âm khí, oán khí của kẻ học tập sẽ gia tăng gấp ba.

Đánh dấu : Chú Oán.

...................

Về nhà, Huy kiểm tra lại phần thưởng từ nhiệm vụ Chung Cư Máu, khá lắm, kỹ năng cấp B mình không dùng được, kỹ năng cấp B đầu tiên mà mình có được lại không thể để mình dùng, chắc chỉ có thể vứt cho Leo, bởi vì điều kiện phù hợp, Huy không thể đổi cho Ảnh Giới lấy một kỹ năng khác.

- Cho mày đấy.

Huy ném quyển sách nhỏ cho Leo, nó cầm lấy quyển sách, trên người nó bỗng bùng lên một làn gió lạnh quét qua khắp căn phòng, quyển sách trên tay nó biến mất, nó lắc lắc cái đầu, cảm nhận được sức mạnh chảy khắp cơ thể một lần nữa.

- Ừm, tao nhớ là nhiệm vụ Tiêu Diệt Thần Rừng của mày còn không nhiều thời gian lắm nhỉ?

- Ừ, chỉ còn hơn một tuần nữa thôi.

Huy gật đầu, xem bảng nhiệm vụ, trong vòng gần ba tuần này, cậu chỉ ra vào Ảnh Giới để làm nhiệm vụ hàng ngày, không thăm dò quá nhiều về rừng Bạc, hay Thần Rừng, làm các nhiệm vụ bị Ảnh Giới bắt buộc phải làm.

- Làm một vố lớn không? Tao sẽ giúp mày.

- Không, tao cần mày giữ nhà trong lúc tao đi vắng.

Huy phủi tay, lắc đầu nói, tắm rửa, thay quần áo mới sau một buổi tập gym, đi vào phòng ngủ, thả người ở trên giường, trút bỏ hết mọi mệt mỏi trên người, chìm vào giấc ngủ, giấc mơ hiện lên trong đầu, bóng tối vô tận, không có bất cứ thứ gì có thể nhìn trong tầm mắt, giơ tay cũng không thấy được năm ngón tay, dần dần, trước mặt Huy xuất hiện hình bóng của một thứ gì đó, ngay sau đó là tiếng thét kinh hoàng, khiến Huy choàng tỉnh lại, tắt đi đồng hồ báo thức.

Đã 6 giờ sáng.

- Phù phù, mình gặp ác mộng à?

Huy thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, tự hỏi, rõ ràng chính cậu cũng không hề nhớ về giấc mơ quái lạ đó, đứng dậy bước xuống giường, nhìn chính mình trong gương, dưới mắt là quầng thâm màu đen, hơi cạn màu, nhưng cũng đủ để thấy rõ, nhưng rõ ràng gần đây cậu không hề thức khuya, ngủ rất đủ giấc kia mà.

Không nghĩ ra lý do, Huy cũng chẳng muốn nghĩ nữa, mặc quần áo thể thao, bắt đầu bài tập thường ngày, không lâu sau, Huy ngồi xe buýt trở về nhà, hôm nay không có tiết học buổi sáng, cho nên cũng không vội đến trường, mà tìm một hàng đồ ăn sáng, cho mình một phần ăn đơn giản.

“Em ơi đừng khóc....”

Huy lấy điện thoại ra, bên trên là số liên lạc của Nhân, Huy vội vàng nghe máy, bên kia đầu dây là tiếng thở gấp gáp của Nhân, giọng nói thiếu kiên nhẫn và vội vàng của Nhân truyền đến bên tai Huy, sắc mặt của Huy dần dần thay đổi, xảy ra chuyện.

..........

Tối hôm qua, sau khi Nhân nắm cổ Linh Miêu về nhà, Linh Miêu nhảy xuống đất, cơ thể cao lên, trở thành hình dạng con người, nó ngửa cái cổ nhỏ nhắn lên, ngửi ngửi trên người Nhân, mặc dù là mèo, nhưng mũi nó lại thính hơn cả Chó Mũi Đỏ, nó ngửi ra một cái mùi kỳ lạ, vừa lạ vừa quen.

- Chủ nhân, ngài hôm nay đi gặp ai vậy?

- Ừm, người quen.

Linh Miêu nhìn Nhân cao hơn nó một cái đầu, hỏi, Nhân cười trừ, gãi sau ót, nói, Linh Miêu vuốt vuốt cái cằm, cúi đầu suy nghĩ, cái mùi này, không phải từ một người bình thường, mà mang theo lượng âm khí rất cao, chí ít đến từ một con Quỷ trở lên, hơn nữa chỉ là bị lây dính, không phải từ chính chủ, cũng vì thế nó cảm thấy cái mùi này khá quen.

Hình như là từ Tử Sĩ.

............

Buổi tối, Tuyền cầm theo một cái giỏ, bên trong có nhu yếu phẩm cho tuần này, mở cửa của một căn phòng trong một dãy phòng, bên trong không có đèn, tối om như mực, Tuyền bối rối theo bản năng mò tìm công tắc đèn, bật tới bật lui, nhưng không có chút tác dụng gì, trong nhà vẫn tối om.

- Điện lực làm ăn kiểu gì vậy, rõ ràng mỗi tháng đều đóng tiền đầy đủ kia mà.

Tuyền bực bội mở điện thoại lên, mở đèn flash của điện thoại ra soi đường, cánh cửa sau lưng Tuyền từ từ khép lại, một bóng người nấp phía sau cửa, đưa tay đẩy gọng kính mắt trên mặt lên, dưới tròng kính trong suốt, một đôi mắt vằn vện tơ máu đang mở to hết cỡ, trên tay phải, một con dao làm bếp kiểu Nhật lấp lánh ánh sáng lạnh.

- Anh Tuấn đâu rồi nhỉ?

Tuyền mò mẫm đi vào nhà bếp, để giỏ đồ lên bàn ăn, tự lẩm bẩm, mà không để ý, khi điện thoại đặt ở trên bàn, ánh đèn flash mở rộng hơn ra phía sau, hiện rõ khuôn mặt đáng sợ của người mà cô đang nhắc tới, hắn nhìn chằm chằm vào Tuyền, tròng mắt đảo tới đảo lui, như đang tìm kiếm một vị trí nào đó trên cơ thể Tuyền.

Vù...

- Hả??? Ahhhhhhh....

Tiếng gió vang lên bên tai, Tuyền bỗng cảm nhận được sau lưng bỗng mát lạnh, sau đó là nóng rát và cuối cùng là cơn đau mà cô chưa từng cảm nhận được trước đây chạy xộc lên não, cô gào lên, ngã quỵ xuống phía trước, khi cô quay đầu lại, nhìn rõ ràng khuôn mặt của người bạn trai yêu quý của mình, đang giơ cao lưỡi dao lên bên miệng, dùng lưỡi liếm những vết màu đỏ dính trên lưỡi dao.

Tuyền kinh hoàng đưa tay ra sau lưng, trên bàn tay đã nhuốm đầy thứ màu đỏ âm ấm, dưới ánh đèn flash lờ mờ, cơn đau như thấm vào từng tế bào cũng đủ để Tuyền biết đó là máu của mình, mà mình thì ở trong tình huống như thế nào.

- Ngón tay, bàn tay, khuỷu tay, bả vai, ngón chân, bàn chân, cẳng chân, bắp đùi, từ trái sang phải....

Tuấn lầm bầm, Tuyền cố kéo cơ thể đứng lên, tay trái che ở sau lưng, tay phải sờ soạng cầm lên cái ly thủy tinh trên bàn, ném mạnh về phía Tuấn, nhưng Tuấn không thèm để ý, chiếc ly đập lên mặt hắn, khiến mặt hắn nghiêng qua một bên, chiếc ly rơi ở trên đất, vỡ nát thành từng mảnh vụn sắc, Tuấn bước lên chúng, những mảnh vụn đâm vào bàn chân, máu tươi chảy dài ở trên sàn nhà, mỗi bước chân đều để lại một bàn chân máu, nhưng Tuấn dường như không cảm thấy gì, vẫn là tiến về phía Tuyền đã lùi ra ngoài cửa sau.

Tuyền vặn tay nắm cửa, rất may là không khóa, cô lập tức đẩy cửa ra, chạy ra ngoài, dãy phòng trọ vừa mới 5 phút trước còn sáng đèn bây giờ lại tối om, Tuyền chỉ có thể dựa vào ánh sáng của mặt trăng yếu ớt để dò đường, bỏ chạy khỏi tên bạn trai điên của mình, Tuyền vọt ra khỏi cánh cổng của khu nhà trọ, đến trên con hẻm, phía sau cô, Tuấn vẫn đuổi theo sau cô, khoảng cách không xa cũng không gần.

Vù...

Lại là tiếng gió xé vang lên, Tuyền cảm nhận được cánh tay trái của mình bỗng mất cảm giác, sau đó là tiếng của một vật gì đó rơi trên đất, Tuyền còn chưa kịp cất tiếng gào lên đau đớn, thì cánh tay phải cũng mất đi tri giác, hai cánh tay trắng trẻo và thon thả rơi ở trên đất.

Tuyền loạng choạng vì mất trọng tâm, cơn đau như con thú dữ cắn xé tâm trí cô, sự sợ hãi khiến hai chân cô mềm nhũn, Tuấn từ từ đi đến, con dao nhỏ từng giọt máu xuống nền đất, âm thanh nhỏ bé đó lại như đánh thẳng vào trong lồng ngực Tuyền, bản năng thúc giục cô chạy trốn, mặc kệ mọi thứ, cô lao về phía trước, nơi xa lộ phía trước chắc chắn có người, chỉ cần ra khỏi con hẻm này, sẽ có người cứu cô.

Tuấn đứng nhìn bóng lưng của Tuyền chạy ra khỏi con hẻm, sau đó là ánh sáng trắng mạnh bao trùm Tuyền, trên gương mặt Tuyền hiện lên sự vui mừng, nhưng sau đó là âm thanh chói tai vang lên, lốp xe nhựa và mặt đường ma sát với nhau tạo ra những vệt đen dài nhuốm lên màu đỏ, đèn đường lúc sáng lúc tối sau khi bị va chạm, trong đôi mắt mang theo sự tuyệt vọng cuối cùng.

..................

Còn tiếp

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.