Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mắt Và Miệng

Tiểu thuyết gốc · 3265 chữ

....

Cạch...

Huy đè tay trên cò súng, nòng súng đã chỉ ngay hướng Thuận đang quay lưng lại với cậu, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào, Thuận không quay đầu lại nhìn Huy, mà rất thản nhiên đứng đó, hành động này của Huy hấp dẫn sự chú ý của A682 và A683.

- Bình tĩnh, bình tĩnh nào.

A682 cầm cổ tay của Huy, lắc đầu nhẹ, nói, Huy dần dần hạ thấp súng xuống, cậu cũng biết lúc này không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng Thuận lại biết được đoạn Ảnh ngữ đó, khiến Huy cực kì muốn ép hỏi mọi thứ từ miệng Thuận.

Không khí khẩn trương dần dần dịu xuống, cả nhóm bằng mặt không bằng lòng tiếp tục đi lên cầu thang lên tầng 6, khi đi được nửa đường, A682 dẫn đầu bỗng ngừng lại, Thuận không kịp phản ứng đụng ngực vào lưng A682.

- Làm sao vậy?

Nghịch đứng phía sau hỏi, A682 xoay người, trên hai tay cầm một khẩu súng, Serbu Super Shorty 12G, nhắm ngay Thuận đứng phía sau, mà Nghịch cũng bị họng súng của A683 chống lên cái cằm, sau gáy cũng bị Huy đè lên họng súng lạnh căm, không khí khẩn trương lần nữa bị kéo lên.

- Nhận ra rồi à?

Thuận giơ hai tay lên, bình tĩnh vô cùng nói, Nghịch cũng nở nụ cười nhạt, giơ hai tay lên, A682 ra hiệu cho A683 lấy đi vũ khí của Thuận, sở dĩ bọn họ chọn lúc này đồng thời ra tay, bởi vì ngay từ đầu, ba người Huy, A682 và A683 đã nghi ngờ hai người Thuận và Nghịch.

Bình thường thì khi làm nhiệm vụ đoàn đội, cả nhóm sẽ chia sẻ nhiệm vụ và thông tin với nhau, dù chỉ là một chút, cũng có thể đổi lấy sự tin tưởng với nhau và phối hợp tốt hơn, nhưng Thuận và Nghịch lại thúc giục họ làm nhiệm vụ mà bỏ qua giai đoạn chia sẻ nhiệm vụ.

Sói...

Một danh từ chỉ những kẻ tham gia nhiệm vụ đoàn đội nhưng lại có nhiệm vụ khác với những người khác, thường là phá hoại hoặc cản trở nhiệm vụ của những người khác, để hoàn thành nhiệm vụ mà Ảnh Giới đặt ra cho những kẻ này.

Trong một đám thợ săn, vẫn có thể lẫn vào đó một vài con sói gian xảo đội lốt người.

....

- Đúng là một đám đa nghi.

Thuận châm chọc nói, hắn ta bỗng nhiên cúi người, vụt một cái biến mất trước tầm mắt A682, mà khi hắn lần nữa xuất hiện lại, đã áp sát A682, trên tay đã cầm một thanh kiếm ngắn, A682 lập tức bật Cường Hóa Thể Chất, một tay che lại trước ngực, khi Thuận lướt qua sau lưng A682, khẩu súng trên tay A682 bị cắt làm đôi, sau đó là vết máu từ cổ tay, cẳng tay, lan tới trước ngực của A682, nếu như A682 không kịp đỡ lại trước ngực, vết thương có thể kéo đến trên bả vai trái.

Đùng...

Huy không do dự gì nổ súng với Nghịch, nhưng cơ thể của anh ta bỗng nhiên biến đổi, làn da biến thành màu xám trắng, viên đạn bắn lên gáy bật ra, bắn lên tia lửa, mà trên gáy anh ta chỉ có một vết lõm nhỏ, cả cơ thể anh ta giống như biến thành bê tông, ngăn cản được cả đạn.

- Chết...

Nghịch vươn tay, chụp lấy cổ của A683 đang ở gần hắn, giơ lên cao, A683 vùng vẫy hai chân, đạp lên người Nghịch nhưng lại chả có tác dụng gì, khi hắn vừa định dùng sức mạnh bẻ gãy cái cổ thon của A683, cánh tay của hắn bỗng mất cảm giác, mà A683 đã té ngã xuống đất, cái mông đập lên bê tông cứng ngắc, trên cổ vẫn còn cánh tay bằng bê tông của Nghịch, chỗ cẳng tay vẫn còn phun ra máu.

- Hà....

Huy nới lỏng mặt nạ, thở ra một hơi, trên bàn tay trái có vết máu nhỏ xuống sàn nhà, trên tay phải là dao găm bạc vẫn còn nhuốm máu, trong chốc lát đó, cậu đã chuẩn bị sẵn kích hoạt thuộc tính của Dao Găm Bạc và Khuyên Tai Hồng Ngọc, 17 điểm sức mạnh, 16 điểm thể trạng, đủ khả năng cắt ra một khối bê tông nhỏ bằng độ sắc của Dao Găm Bạc.

Xoạc...

Huy dùng Đồng Hành cùng Gió, bỗng nhiên lách qua một bên, Thuận từ vị trí lúc nãy của Huy xoẹt qua, lưỡi kiếm cắt xé không khí vang lên âm thanh như lốp xe ma sát mặt đường nhựa, hắn mở to mắt kinh ngạc nhìn Huy, hắn kéo lại trọng tâm cơ thể, bật người lên, hai chân đạp vào tường, bật ra một vị trí xa hơn, đổi mục tiêu công kích, là A682 vẫn đang chật vật đứng lên.

Phịch...

Thuận vừa đặt chân xuống đất, một tiếng vang nhỏ bỗng phát ra sau lưng, cảm giác được nguy hiểm chạy dọc sống lưng, hắn đâm thanh kiếm vào bức tường bên cạnh, dùng lực nâng cả cơ thể lên không trung, cả người lộn một vòng, hai chân đạp trên chuôi kiếm, một viên cầu nhỏ mờ nhạt xoẹt qua vị trí hắn vừa đứng, bắn vào vị trí dưới chân A682, đục ra một cái lỗ thủng cỡ ngón tay.

Huy nheo mắt, Đạn Nguyên Tố có cấp quá thấp, âm thanh lại khá lớn, khoảng cách công kích lại gần, quá dễ đề phòng, nhưng cũng đủ để làm kẻ địch phân tâm, A682 đã đứng lên, mở ra Khiên Bạc, giơ lên Khiên Bạc xông xuống về phía Thuận, nhưng Thuận đã rút kiếm ra, xoạt một cái biến mất, về bên Nghịch đang nhặt cánh tay bị đứt lên, để vào vị trí cũ, chỗ vết thương khép lại như cũ, như là không có gì xảy ra.

A683 cũng đã thoát khỏi tầm công kích của Nghịch, chạy về phía A682, phút chốc, cả nhóm năm người bỗng chia thành ba phe phái, A682 và A683 đứng phía trên, Huy ở giữa, Thuận và Nghịch ở dưới, không phải bởi vì A682 và A683 cũng coi Huy là kẻ thù, mà là trong tình huống này, không ai có thể để họ tin tưởng được ngoài người cùng tổ chức của mình.

- Hehe, đánh nhau cũng đâu có ích lợi gì đâu, không bằng đường ai nấy đi, tự mình hoàn thành nhiệm vụ.

Thuận từ lúc nào cầm về katana và thanh kiếm ngắn bị A683 lấy đi, cười cười nói, Nghịch im lặng không nói gì, làn da rút đi màu xám nhạt, cơ thể trở lại như người bình thường, A682 và A683 im lặng, Huy đánh giá hai người Thuận và Nghịch, sơ bộ có thể đoán ra kỹ năng mà họ có, Huy nghiêng đầu nhìn Thuận, hỏi.

- Nếu không đây?

- Không? Mày hẳn phải biết đoạn Ảnh Ngữ đó là gì nhỉ? Trên người mày có cái mùi của thứ đó, mà tao cũng có đây.

Thuận nhe răng, ánh mắt hung dữ trả lời Huy, Huy trái tim hơi co lại, nhưng cũng bình thường lại ngay, cậu không thể bỏ qua cho Thuận và Nghịch, một là vì nhiệm vụ, hai là vì bọn chúng biết đến đoạn Ảnh Ngữ đó, bọn chúng biết về Tai Họa.

- Là vậy à? Vậy chơi tới bến đi.

Huy gào lớn, Yêu Khẩu mở cái miệng rộng nó ra, Huy cho cả cánh tay của mình vào trong miệng nó, Yêu Khẩu cắn đứt cánh tay của Huy, nuốt xuống, lập tức, cái bóng đen không mặt miệng lớn trồi lên sau lưng Huy, Lĩnh Vực của nó lập tức bao trùm toàn bộ cầu thang bộ, ngăn cách tầng 5 và tầng 6 ra, nhưng chỉ bao trùm Huy, Thuận và Nghịch vào trong, A682 và A683 bị nó bỏ qua.

- Đây là cái quái gì?

Thuận sợ hãi thốt lên nhìn cái bóng đen, Lĩnh Vực của Quỷ hắn ta biết, nhưng rõ ràng cái thứ trước mặt này không giống Quỷ, mà trước đó, hắn cũng đã thăm dò ra Chức Nghiệp của Huy, rõ ràng là Thợ Săn Thú, khi cậu thu thập một sợi dây thừng làm chiến lợi phẩm, chứ không phải Người Nuôi Quỷ.

- Nghịch, mở hết công suất đi, cho tao một chút thời gian.

Thuận lùi về sau, ra lệnh cho Nghịch, Nghịch gật đầu, hai tay xé áo, lộ ra từng bắp thịt đẹp đẽ và đầy sức mạnh, làn da của hắn đổi màu, từ màu đen xám, lại chuyển thành màu xám nhạt, sau đó là một nâu đỏ, mà mỗi lần chuyển màu, cơ thể Nghịch lại phồng to lên, 1m9 biến thành 2m3, như là người khổng lồ, không thấp hơn cái bóng đen không mặt bao nhiêu.

Rống...

Cái bóng đen không mặt gào lớn, bốn chân đạp lên cầu thang, cầu thang chéo hướng lên bỗng biến thành bằng phẳng như đất bằng, mặc dù hơi gồ ghề, Nghịch lảo đảo vì địa hình bỗng nhiên thay đổi, khi hắn lấy lại thăng bằng, cái bóng đen không mặt đã như một con trâu chọi xông tới, đụng vào hắn, Nghịch cảm giác được một sức mạnh khổng lồ đụng lên người, như một chiếc xe tải chạy nhanh va chạm, cho dù cơ thể đã bị bọc lại bằng thép, bê tông, và đất đá, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản hết sức mạnh đó tràn khắp người.

Rầm...

Nghịch như một trái bóng bị đá bay, đập lên tường, hãm sâu vào trong đó, trước ngực, lớp đất đá dày bao bọc cơ thể vỡ nát, bên trong là lớp bê tông cũng chẳng khá hơn, lớp thép cũng nứt rạn, Nghịch ho khan, khóe miệng có vết máu chảy xuống.

- Thuận, nhanh lên, thằng này là quái vật.

“Avarak”

“dequon”

“baluke”

Thuận ở một bên khác gặng từng chữ từ trong miệng ra một cách cố hết sức, từ mắt trái của hắn, dòng nước màu đen như mặt chảy ra, từ từ, con ngươi từ hốc mắt cũng rơi ra, dòng nước màu đen như được giải thoát, bắn mạnh ra như cái thùng nước đóng chặt bị thủng một lỗ, một vũng nước đen lớn lan ra, con ngươi trôi nổi giữa vũng nước, sau đó vũng nước thu lại, gây dựng ra đường nét hình người, cao lêu khêu, trên mặt chỉ có duy nhất một con mắt.

- Mắt...

Cái bóng đen không mặt dùng tay trước đập bay Nghịch qua một bên, Nghịch trước mặt cái bóng đen như là trái bóng, bị nó đá qua đá lại, ba lớp bảo vệ đã vỡ nát hoàn toàn, trên cơ thể là những vết rách đáng sợ, máu tươi từ đó chảy ra, thậm chí là mảnh xương vỡ cũng đâm ra ngoài vết rách, trắng khếu, cái bóng đen bỗng nhìn về cái hình người một mắt, cái miệng rộng lẩm bẩm nói.

Cái hình người một mắt xoay tròn tròng mắt, nhìn về phía cái bóng đen không mặt, nó vậy mà không hành động gì, đứng im tại đó, khiến Thuận khó mà tin được, nên biết hắn bình thường thả ra thứ này, nó sẽ điên cuồng giết chóc, cho đến khi thỏa mãn mới thôi, đây là đặc tính của Tai Họa, những mảnh của cỗ máy giết hại.

- Giết nó, tao ra lệnh cho mày.

Thuận giắt cuống họng gào lên, cái hình người một mắt vẫn đứng im, không thèm quan tâm đến mệnh lệnh của Thuận, Thuận tức điên, xách katana xông tới chỗ cái hình người, xoạc một tiếng, biến mất khỏi tầm mắt mọi người, mũi kiếm đâm tới cái hình người một mắt.

Người một mắt hơi nghiêng đầu, nhìn hành động điên rồ này của Thuận vào mắt, nó đưa tay ra, động tác rất bình thường, như là một người tùy tiện vung tay khi đang tản bộ, nhưng một giây sau đó, Thuận đang nhào tới bỗng nhiên đứng im, như là thời gian bị ngưng đọng, sau đó cơ thể hắn đứt rời, cơ thể tách thành nhiều khối nhỏ, vuông vức một cách hoàn hảo, độ lớn chắc chỉ khoản 1x1 cm, rơi xuống đất như một bộ xếp hình lego bị đạp đổ, máu tươi chảy thành vũng lớn, mà con mắt còn lại của Thuận thì không bị ảnh hưởng, bị một loại sức mạnh nào đó kéo đi, lăn đến trước người cái hình người một mắt, bị nó nhặt lên, lắp ở trên mặt, cùng con mắt còn lại trên mặt thành một đôi mắt bình thường.

- Từ bỏ...

Nghịch thấy tình hình không ổn, lập tức lấy ra một tấm vé, hô lớn, ngay sau đó, cơ thể hắn chìm vào trong một vũng nước đen, biến mất trong Lĩnh Vực của cái bóng đen không mặt, có vẻ như hắn vừa mới sử dụng một tấm Thẻ Bỏ Qua nhiệm vụ.

“Chậc”, Huy tiếc nuối chậc lưỡi, đã làm đến thế rồi mà còn để một tên chạy thoát, không thể tra hỏi thông tin từ miệng bọn chúng, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể hướng sự quan tâm của mình về phía cái Tai Họa, Mắt mà Thuận xấu số đã triệu hồi ra, có vẻ như Yêu Khẩu, à không, Miệng và nó quen biết.

..............

Cách không lâu về trước, sau lần nhiệm vụ Hôn Lễ Trong Đêm, Leo và Huy ngồi chung trên ghế sofa, Leo ôm cái bóng đen không mặt trên bụng, vuốt ve nó như một con cún cưng, Huy nhìn vào cái bóng đen, lại nhìn bàn tay trái của mình, xương và các dây thần kinh đã hồi phục một cách nhanh chóng, chỉ có lớp da ngoài là chưa.

- Yêu Khẩu, nó không phải chỉ là một năng lực bình thường phải không?

Huy hỏi ra thắc mắc của mình, Leo xua tay tán đi cái bóng đen không mặt, đưa tay lấy cái điều khiển TV, mở ra kênh tin tức nó thường xem mà không trả lời câu hỏi của Huy, Huy kiên nhẫn chờ đợi, rốt cuộc Leo cũng mở miệng.

- Ừ, Yêu Khẩu không phải một năng lực, nó là Tai Họa, tên là Miệng.

- Tai Họa? Rốt cuộc thì Tai Họa là gì?

Huy sửng sốt, bất chợt cậu ra nghi vấn về vấn đề mà bấy lâu nay cậu vẫn giữ kín trong lòng, Leo cười nhạt, nó bỗng đổi kênh trên TV sang kênh thế giới động vật, trên màn ảnh là vùng thảo nguyên rộng lớn, đám sư tử đang đi săn con mồi của chúng.

- Nhìn đi, mày thấy thế giới thực và Ảnh Giới, có giống với xã hội văn minh và vùng hoang dã không?

Leo mở miệng nói, Huy nhìn lên TV, con sư tử đầu đàn đã cắn vào chân của linh dương, sau đó cả bầy sư tử cùng nhào lên cắn xé con mồi xấu số, phân chia những miếng thịt ngon lành và tươi sống, cũng như trong Ảnh Giới, những thứ trong đó không ngại săn lùng, giết chóc lẫn nhau, hay những con người sống trong đó cũng trở thành con mồi.

- Vậy thì liên quan gì đến Tai Họa?

- Tai Họa, trên mặt chữ, đó là thứ thảm họa mà sinh vật nào cũng không không lường được, bão tố, sóng thần, động đất, hỏa hoạn,.v.v. thì cho dù mày ở đâu, là sinh vật gì, đối mặt với nó, mày có cơ hội nào không?

.........

Mắt giơ hai tay ra, nắm lấy không khí vô hình vô chất, kéo một cái, Huy bỗng cảm nhận được từ bản năng, cảm giác sợ hãi sục sôi khắp huyết quản, sự sợ hãi của mỗi sinh vật khi tiếp xúc với cái chết, từ bốn phương tám hướng, như có một tấm lưới vô hình bị thu lại, bao vây lấy Huy và Miệng không chừa một kẻ hở, mà kết quả của Huy, sẽ không khá hơn Thuận là mấy.

Rốngggg

Miệng gào rú, bốn chân dậm xuống đất, bốn bức tường đá mọc lên từ dưới đất, sau đó là bức thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm,.... ở mọi hướng, bao lấy bên ngoài, tăng thêm độ dày của những bức tường đá khác, rắc rắc rắc, âm thanh của đá bị thứ gì đó nghiền vụn vang lên liên tiếp từ mọi hướng, rất nhanh, bốn bức tường đá cuối cùng hiện lên vết rách chằng chịt, những vết rách vuông vức và đồng đều nhau, 1x1cm, lít nha lít nhít.

Nhưng mà cái cảm giác sợ hãi đó cũng biến mất, khi bức tường cuối cùng đổ sập xuống như bộ xếp hình, thì tấm lưới vô hình kia cũng không tiến thêm nữa, dường như nó đã đến giới hạn mà nó có thể chạm đến, Mắt cũng buông hai tay xuống, hai tròng mắt xoay tròn, suy nghĩ cái gì đó.

Miệng cũng đứng im, cả hai mới một giây trước ngươi sống ta chết, thì bây giờ lại im lặng lạ thường, Mắt sau khi suy nghĩ xong, bỗng nhiên kéo ra không khí, mở ra một cánh cửa, chui vào trong đó, biến mất khỏi tầm mắt của Huy, Miệng thấy Mắt rời khỏi, cơ thể bắt đầu tan chảy, Lĩnh Vực của nó cũng từ từ biến mất.

Nó đã đến giới hạn của mình, Huy biết điều đó, nhưng nó vẫn cố đứng đó, tỏ vẻ ra mình không có việc gì, khiến Mắt phải chủ động rời khỏi Khu Vực nhiệm vụ, hai bên đánh nhau cũng không có ích lợi gì, dù sao thì Miệng chỉ là được Huy tạm thời triệu hồi, còn Mắt là hoàn toàn giải phóng, khác biệt giữa hai bên quá lớn, may thay Mắt không nhận ra điều này.

A682 và A683 vẫn còn ở bên ngoài, A683 đang dùng kỹ năng trị liệu cho A683, khi Huy xuất hiện lại, bọn họ nhìn quanh, không còn bóng dáng của Thuận và Nghịch, chỉ có một đống vật thể không xác định nằm ở trên đất, trên cơ bản có thể nhìn ra, đó là một người, nhưng không biết đó là Thuận hay Nghịch.

- Xong chưa? Thời gian nhiệm vụ còn ít lắm rồi!

Huy quay đầu lại nhìn hai người, A683 giật mình, hai tay hơi run một cái, cố gắng trị liệu cho A682 nhanh hơn, họ biết sự đáng sợ của Thuận và Nghịch lúc nãy, nhưng chỉ mới bao lâu, Huy đã giải quyết xong bọn chúng, đủ thấy sự đáng sợ của Huy lớn tới dường nào.

A682 trầm ngâm, bắt đầu tính toán việc báo cáo lên tổng bộ để lập danh sách tổ D mới, Leo, kẻ này quá nguy hiểm, mà lại không xác định thuộc tổ chức nào, mức độ nguy hiểm càng cao một bậc, nếu như là phần tử khủng bố, gây hại cho Tổ Quốc, thì Ảnh Bộ phải nhanh chóng truy nã, diệt trừ, nhưng phải là sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã, trước mắt, Huy cũng chưa có ác ý gì với hai người họ.

................

Còn tiếp

Bạn đang đọc Vô Ảnh Giả sáng tác bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thư_Sơn_Áp_Lực_Đại
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.