Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Tiền Thật Không Dễ…

Phiên bản Dịch · 1352 chữ

Đừng bảo là cô. . . Hứa Thâm nhìn dáng vẻ vui sướng chạy tới của Mai Phù, trong lòng thầm căng thẳng.

Chẳng lẽ trong hội Truy Quang này có mỹ thực của cô?

Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Thâm thầm hốt hoảng, hắn không dám ở lâu, vội vàng kêu xe taxi rời đi, quay về cục Khư Bí.

Không bao lâu sau khi Hứa Thâm rời khỏi, bên trong hội Truy Quang truyền đến một tiếng rít gào đầy tức giận của một vị cao tầng nào đó. Số là một con khư thú cấp D mà gã chăn nuôi trong hội, bỗng nhiên chết đi!

Hơn nữa thân hình bị tàn phá thê thảm, còn mất đi không ít nội tạng!

Tin tức này đã kinh động cả hội Truy Quang, khiến bọn họ lập tức tiến hành điều tra khắp cả tòa lầu, nhưng cũng không tìm được người có hành tung khả nghi.

Tại tầng thứ sáu, tòa lầu số 17.

Hứa Thâm tiếp tục vung kiếm huấn luyện trong phòng, và đồng thời trong lúc luyện kiếm, hắn cũng đang rèn luyện cách điều khiển khư lực của mình.

Từ sau khi hắn biết được điểm mấu chốt để đạt tới hình thái thứ hai là điều khiển khư lực, đối với chuyện này, Hứa Thâm trở nên coi trọng hơn rất nhiều. Ngay trong lúc hắn luyện kiếm, cũng đang thời thời khắc khắc tưởng tượng thấy, mỹ thực của "Ma ma" bao trùm lên thân thể, chảy xuôi trong da thịt, mạch máu.

Thậm chí hắn còn tưởng tượng thấy mỹ thực đi dọc theo bàn tay, văng tung toé lên kiếm Trảm Khư...

Khiến cho Hứa Thâm ngạc nhiên chính là, khi hắn tưởng tượng như vậy, tốc độ vung chém kiếm Trảm Khư của hắn, lại có chút tăng lên rõ ràng, hơn nữa, hình như nhát kiếm càng trở nên sắc bén hơn!

"Khư lực có thể kéo dài đến bên ngoài cơ thể. . ." Hứa Thâm tự nói, loại thử nghiệm này khiến cho hắn có chút ngạc nhiên.

Nhưng khi hắn thử nắm bắt lấy nó, rồi kéo dài khư lực ra, lại phát hiện mặc cho hắn tưởng tượng như thế nào, ở trong cảm nhận của hắn, tuy "Mỹ thực" có bắn tung toé ra ngoài, nhưng vẫn không hề bám vào bất cứ đồ vật gì khác.

"Là bởi vì trong kiếm Trảm Khư có Khư Thạch sao. . ."

Cuối cùng Hứa Thâm cho ra kết quả thử nghiệm chính là nguyên nhân chất liệu, chỉ Khư Thạch mới có thể truyền khư lực.

Mặc kệ như thế nào, cũng coi như hắn đã nắm giữ phương thức dùng kiếm Trảm Khư chính xác, thẩm thấu khư lực vào, có thể sử dụng kiếm phong càng thêm lợi hại!

Kế tiếp, Hứa Thâm lại thử nghiệm cách khống chế khư lực càng thêm tinh tế.

Về phần thử nghiệm thẩm thấu khư lực tiến vào trái tim. . . tạm thời Hứa Thâm còn không dám, dù sao chuyện này cũng rất nguy hiểm, chỉ cần khống chế không tốt, sẽ làm trái tim bạo liệt, tự sát.

Sau khi Hứa Thâm tu luyện mệt mỏi, hắn tự tiêm cho chính mình một mũi Tịnh Khư Tề. Cảm giác ấm áp chảy xuôi trong cơ thể.

Ngắn ngủi năm ngày đi qua, Hứa Thâm đã tiêm vào mũi Tịnh Khư Tề thứ ba.

Hắn cảm giác lượng mỹ thực tích góp được trong cơ thể đã trở nên nồng hậu hơn, nó lắc lư bên trong tràng vị, tùy theo mỗi cử động sẽ xuất ra một chút.

"Chờ đến khi đạt tới cảm giác 'Ăn no', hẳn cũng là lúc ta tiếp cận điểm cực hạn của hình thái thứ nhất. . ." Trong lòng Hứa Thâm thoáng suy tư, hắn cũng không biết chờ đến khi bản thân tiêm xong chín mũi Tịnh Khư Tề còn lại, trong cơ thể có xuất hiện loại cảm giác này hay không.

Hiện giờ vẫn chưa tới thời điểm trong cục chỉ định nhiệm vụ trảm khư lần tiếp theo, dù sao lần trước, bọn họ vừa giải quyết xong một sự kiện khư cấp D cỡ lớn, sắp tới nếu có sự kiện khư cấp D, cũng sẽ được phân phối cho đội ngũ khác.

Lúc nửa đêm, Hứa Thâm đang ngủ, bỗng nhiên dụng cụ truyền tin ở đầu giường vang lên.

Hắn hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra, là dụng cụ truyền tin của hội Truy Quang. Hắn vội vàng bật dậy, tiếp nhận.

"Vĩnh Dạ lãnh sự, còn nhớ tôi không? Có một chỗ sự kiện khư thú cần cậu lập tức đến tận nơi xử lý, trong hội đã bố trí sẵn một chiếc xe chờ cậu ở bên ngoài cục Khư Bí rồi. Xin cậu tới nơi trong vòng một giờ đồng hồ nữa."

Bên trong dụng cụ truyền tin truyền tới giọng nói mềm mại của một người con gái.

Cơn buồn ngủ của Hứa Thâm lập tức tan biến, hắn kinh ngạc nói: "Cô là Đại Lỵ Lỵ?"

"Vì sao cả cậu cũng học xấu rồi." Lỵ Lỵ ngơ ngác, rồi có chút tức giận nói.

Trong đầu Hứa Thâm hiện ra một chút hình ảnh, hắn hơi bối rối, khẽ ho nhẹ một tiếng, quả nhiên, sau khi mở mắt, hắn đã nhìn thấy quá nhiều thứ không cần thiết rồi. . .

"Hiện giờ tôi có thể xuất phát chưa?"

"Càng nhanh càng tốt."

Hứa Thâm chỉ có thể xoay người xuống giường, vội vàng mặc quần áo.

Lúc này, Mai Phù đang nằm cuộn mình trong một góc giường, ngay sát vách tường, chợt xoa xoa con mắt, tỉnh lại nói: "Đã trễ thế này cậu còn đi đâu chứ?"

Hứa Thâm đang muốn trả lời theo bản năng, nhưng lời nói đến bên miệng lại nhanh chóng nuốt xuống. Hắn ở cùng một chỗ với Mai Phù qúa lâu, hiện giờ đã sắp coi cô ấy trở thành chân nhân của mình rồi.

Mai Phù ngáp một cái, trên người cô mặc một bộ váy liền áo mỏng manh màu trắng, bóng dáng tinh tế trong bóng đêm, lại có chút mảnh mai, cô lơ lửng bay tới bên người Hứa Thâm.

Hứa Thâm mặc quần áo xong, lập tức trở tay khóa lại cửa phòng, Mai Phù chẳng thèm quan tâm, nhẹ nhàng bay xuyên qua cửa đi ra.

Hứa Thâm đi xuống lầu, nắm quần áo thật chặt, hắn có cảm giác bên ngoài hơi lạnh, quả nhiên tiền không dễ kiếm như vậy, chắc lúc này chỉ mới một, hai giờ sáng thôi?

Hắn ra bên ngoài cục Khư Bí, nhìn về phía cuối con đường, quả nhiên có một chiếc xe đang đỗ ở đó, đèn xe sáng trưng.

Hắn vội vàng đi qua, lập tức có một người đang ngồi trên ghế lái, nhanh nhẹn bước xuống. Đối phương là một thanh niên đầu đinh, nhìn qua có chút ngang tàng, nhưng biểu hiện lúc này lại cực kỳ thận trọng: "Ngài chính là lãnh sự? Tôi… tôi tới đón ngài."

"Anh là?"

"A, tôi chỉ là một tiểu lâu la trong hội thôi." Thanh niên vội vàng nói.

Sắc mặt Hứa Thâm quái dị, còn có người tự xưng như vậy?

"Xin mời lãnh sự đại nhân." Thanh niên nọ vội vàng mở cửa xe cho Hứa Thâm.

Hứa Thâm ngồi xuống, Mai Phù cũng đi theo, cô xuyên qua chiếc xe rồi nhẹ nhàng tiến vào, ngồi ở bên người Hứa Thâm, nhưng khi uốn người, cánh tay vươn cao một chút, lại dễ dàng xuyên qua đỉnh xe.

Buồn ngủ như vậy, sao không quay về ngủ thêm đi. . . không hiểu sao trong lòng Hứa Thâm lại có vài phần thương tiếc.

Nhưng rất nhanh hắn đã vội vàng ném bỏ loại cảm giác không sao hiểu nổi này đi.

Bảo hắn thương tiếc khư?

Tựa như đó là triệu chứng của bệnh tâm thần rồi!

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 257

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.