Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Súng Phá Khư!!! Vũ Khí Cấm Kỵ!!!

Phiên bản Dịch · 1310 chữ

"Nói về chuyện tu luyện đi."

Chu Dã nhìn hai người, nói: "Tô Sương không cần tôi phải quan tâm tới, cái gì cô ấy cũng hiểu, bản thân cũng có tiền. Còn hai người các cậu, quá non nớt, chưa thấy nhiều mặt xã hội, mặc dù có tiền, nhưng lại không biết nên dùng như thế nào."

"Ơ. . ." Hứa Thâm cảm giác những lời đội trưởng vừa nói đã chọc đúng tim đen của hắn rồi.

Đúng vậy, hiện giờ hắn có tiền, nhưng dường như ngoại trừ tích cóp lại, hắn chẳng biết nên dùng nó vào đâu nữa.

Tới đại tửu điếm Mạc Na tiêu tiền ư? Quá xa xỉ rồi.

Hứa Thâm từng trải qua những ngày tháng sống kiếp vụ dân, bởi vậy hiện giờ, dù tiêu mấy chục đồng một lúc, hắn cũng sẽ cảm thấy đau lòng, càng đừng nói tới một lần tiêu mấy trăm tới hơn một ngàn đồng chỉ để ăn một bữa.

"Tiền, ngoại trừ có thể mua được một chút hàng tiêu dùng bình thường và hàng xa xỉ phẩm, nó còn có một tác dụng cực lớn với chúng ta." Chu Dã nói: "Có thể mua được Tịnh Khư Tề, binh khí tác chiến, còn có một vài món hàng hóa đặc thù."

"Đội trưởng, anh nói tới chợ đêm?" Hiển nhiên Tào Phi hiểu biết nhiều hơn Hứa Thâm một chút.

Chu Dã khẽ gật đầu: "Đúng vậy, ở chợ đêm chuyên môn bán một chút hàng hóa vi phạm lệnh cấm, nhưng loại hàng cấm này cũng chỉ là hàng cấm có tính tương đối thôi, hàng cấm chân chính sẽ không xuất hiện. Ví dụ như súng Phá Khư, món vũ khí trong truyền thuyết của hiệp hội Chưng Khí!"

“Ta hiểu rồi, quy tắc thôi mà, mọi người giữ kín không nói ra là được." Tào Phi cười cười.

Hứa Thâm tò mò hỏi: "Đội trưởng, súng Phá Khư là cái gì?"

"Một loại binh khí vô cùng đáng sợ!" Trong ánh mắt Chu Dã lộ ra vài phần ngưng trọng: "Có thể trực tiếp bắn chết khư thú. Đương nhiên, cũng có thể bắn chết nhân loại chúng ta, kể cả trảm khư giả. Uy lực của nó vô cùng đáng sợ, dù là khư thú cấp C cũng không chống đỡ được mấy phát bắn của súng Phá Khư! Mấu chốt nhất chính là, kể cả người bình thường cũng có thể sử dụng nó!"

Hứa Thâm kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trối: "Binh khí mạnh như vậy?"

Chuyện này quá khoa trương rồi.

Hắn biết rất rõ khư thú cấp C hung tàn như thế nào, nếu không săn giết được nó, một mình con khư thú này cũng đủ để biến mấy quảng trường bị chiếm đóng thành luyện ngục.

Mà khư thú như vậy, lại có thể giải quyết chỉ bằng mấy phát súng đơn giản?

Thế thì còn cần đám nhân viên trảm khư bọn họ làm cái gì?

"Đã sớm nghe nói tới loại binh khí cấm kỵ này, thật quá hung tàn. . ." Tào Phi thổn thức nói.

Chu Dã nhìn vẻ mặt Hứa Thâm, tựa như hiểu được ý tưởng của hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy mỉa mai, châm biếm: "Có phải cậu cảm thấy rất hoang đường hay không? Nhưng đúng là có binh khí như vậy, chẳng qua nó đã bị cấm rồi, ít nhất là chúng ta không tiếp xúc được. Nghe nói chỉ có quân bộ trong nội thành mới có thể trang bị, kể cả chợ đêm cũng không dám lưu thông!"

"Dù sao, những quý nhân và cao tộc kia, cũng không hi vọng khi bản thân đi trên đường, bỗng nhiên bị một tên du đãng mang súng bắn chết."

Hứa Thâm có chút á khẩu không trả lời được.

"Chỉ là… nếu có binh khí như vậy, sẽ khiến chúng ta săn giết khư dễ dàng hơn, lại có thể giảm bớt thương vong. . ." Hứa Thâm không nhịn được thấp giọng nói.

Chu Dã nhẹ nhàng rít một hơi thuốc, rồi chậm rãi phun ra: "Đáng tiếc, mạng của chúng ta vốn không đáng tiền. . . Ít nhất ở trong mắt đám người ấy, là như vậy."

Hứa Thâm im lặng, hắn hiểu được lời này.

Lúc trước, hắn cảm thấy khi mình có tiền sẽ mua được phòng ở và thức ăn, nhưng đến hiện tại hắn lại phát hiện ra, tiền còn có thể mua được mạng.

Mà loại sinh mạng không đáng giá, sẽ không được coi là sinh mạng!

"Ngoại trừ loại hàng hóa cấm kỵ chân chính này, những loại khác đều có bán tại chợ đêm. Tịnh Khư Tề 5000 đồng một lọ, một chút trang bị tác chiến đặc thù, giá cả không đồng đều." Chu Dã bỏ qua đề tài về vũ khí cấm kỵ kia, tiếp tục nói với hai người.

. . Hứa Thâm nghĩ đến khoản tiền trong tay hắn, có thể mua được không ít bình.

Hiển nhiên, so sánh với mua phòng ở, mua Tịnh Khư Tề quan trọng hơn.

Dù sao lực lượng mới là thứ bảo đảm cho hết thảy, khi có lực lượng, ở nơi nào cũng là chốn an toàn!

"Chờ khi nào hai cậu dùng hết Tịnh Khư Tề rồi, lại muốn đi mua thêm, có thể tới tìm tôi, tôi đưa hai cậu tới chợ đêm mua đồ, coi như mở mang tầm mắt." Chu Dã cười cười.

Hứa Thâm và Tào Phi đều gật đầu.

Kế tiếp, ba người lại nói chuyện về chủ đề khác, chờ tới lúc bóng đêm sâu dần, Tô Sương xuống lầu, nói Vinh Vinh đã ngủ.

Chu Dã thấy vậy, gật gật đầu, sau đó tiễn ba người tới cửa.

"Những chuyện đêm nay chúng ta nói với nhau, coi như nghe ở đây thôi, đừng ra bên ngoài nhiều lời." Chu Dã dặn dò hai người Tào Phi và Hứa Thâm.

Hai người đều gật đầu

"Xe ở bên ngoài, mấy người tự mình quay về đi."

"Được."

Ba người nói lời từ biệt cùng Chu Dã, rồi trở lại xe. Tô Sương nói nhà của cô ở ngay gần đây, sẽ không trở về tòa lầu 17, đã nhanh nhẹn ngoắc một xe taxi đi rồi.

Trong xe chỉ còn Tào Phi và Hứa Thâm.

Hai người chỉ có mối quan hệ bình thường, Tào Phi ngồi ở phía trước lái xe, Hứa Thâm ngồi ở phía sau ngắm cảnh, dọc theo đường đi chẳng có chuyện gì để nói, không khí trong xe cực kỳ nặng nề.

Tào Phi mở ra âm nhạc trên xe, thấy Hứa Thâm không chủ động bắt chuyện với mình, lại nghĩ mình là đội viên lão luyện, càng không có khả năng đi nịnh bợ Hứa Thâm, bởi vậy cứ dứt khoát im lặng.

Suốt cả đường, hai người đều không nói chuyện.

Hứa Thâm cũng chẳng quá chú ý tới gã, hắn đang bận tiêu hóa những thông tin và cảm nhận được trong đêm nay, Mai Phù ngồi bên cạnh, cùng đi hắn.

Rất nhanh, bọn họ đã trở lại tòa lầu số 17 trong cục Khư Bí.

Hứa Thâm và Tào Phi đơn giản chào hỏi một câu rồi lên lầu .

Hứa Thâm trở lại phòng, ngồi trong chốc lát, lập tức lấy ra Tịnh Khư Tề đang cất trong tủ tường, tiêm vào.

Rất nhanh, cảm giác cực nóng tựa như mỹ thực dũng mãnh lan tràn, bao trùm khắp thân thể. Nếu nói quá trình thưởng thức mỹ thực mang tới cảm giác tương đối trực tiếp, thì lúc tiêm Tịnh Khư Tề rõ ràng là cảm giác nhã nhặn hơn một chút, nhưng tác dụng chậm chạp, kéo dài.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 253

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.