Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết Hôn Sinh Con… Chỉ Làm Hại Người Ta Thôi!!!

Phiên bản Dịch · 1386 chữ

Hứa Thâm vừa nhìn đã bắt chước làm theo, trong lòng đã có một loại cảm giác khác lạ. Đêm nay, dù tới khách sạn ăn cơm, hay ngắm cảnh phố xá ven đường, hoặc đi vào nhà đội trưởng Chu làm khách, đều mang lại cho hắn một loại cảm giác, cuộc sống trước kia của mình kém quá xa.

Đây là cuộc sống thượng lưu mà trước kia hắn vẫn luôn hướng tới sao?

Mấy người bọn họ thay dép lê vào cửa, Chu Dã cười nói: "Cứ ngồi tùy tiện đi, Vinh Vinh, mau gọi chú và chị."

Tào Phi phun nước bọt nói: "Vì sao cô ấy là chị, mà tôi không phải anh?"

Tô Sương ném qua một cái nhìn đầy xem thường: "Với loại gương mặt già nua kia của anh, không gọi anh là ông đã quá tốt rồi. Anh coi anh là Hứa Thâm ư?"

"Thôi, tôi không dám để cô bé gọi là ông đâu. . ." Tào Phi rụt cổ.

Chu Dã bị gã chọc tức, lập tức cười mắng: "Cút!"

Tô Sương cũng biết mình vừa nói sai rồi, có chút không biết nên nói gì, cuối cùng dứt khoát không tiếp tục để ý đến Tào Phi nữa, tiến lên sờ sờ đầu cô bé: "Hôm nay Vinh Vinh ở nhà có ngoan ngoãn hay không? Chị có mua kẹo cho em đó."

Nói xong, cô lập tức lấy ra một hộp kẹo từ chiếc túi da vẫn luôn mang theo bên mình.

Hứa Thâm và Tào Phi đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút khó xử, lúc trước khi đang đi trên đường Tô Sương đòi xuống xe, nói mình có việc, bọn họ còn cho rằng đối phương uống quá nhiều rượu, muốn đi tiểu ven đường, Tào Phi còn trêu chọc vài câu, không nghĩ tới cô ấy lại đi mua kẹo. . .

Ngược lại hai người bọn họ, tay không mà đến.

"Có nhớ Tô tỷ tỷ không nào? Lần trước chị cũng tới mang kẹo cho em đó." Chu Dã tươi cười đầy mặt.

"Tô tỷ tỷ. . ." Dường như cô bé có chút nghi hoặc, hiển nhiên không nhớ rõ, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào hộp kẹo trong tay Tô Sương.

Tô Sương cười cười, không làm khó xử cô bé, lập tức đưa hộp kẹo qua.

"Tô tỷ đã từng tới đây?" Hứa Thâm tò mò hỏi.

Tô Sương gật gật đầu: "Nơi chị ở cách đây không xa, ngẫu nhiên sẽ đến đây chơi cùng Vinh Vinh."

"Nói khoác, theo tôi thấy thì cô bé chẳng có chút ấn tượng nào về cô cả." Tào Phi hừ nhẹ nói, vạch trần điểm bất hợp lý trong lời nói của Tô Sương.

Sắc mặt Tô Sương khẽ biến, nhíu mày nói: "Có phải đêm nay anh đã ăn quá nhiều rồi không, sao không biết nói ít đi một chút?"

Tào Phi sửng sốt, không nghĩ tới gã chỉ thuận miệng nói một câu vui đùa, lại làm Tô Sương biến sắc mặt. Hơn nữa, hình như cô ấy nói rất nghiêm túc, gã đang muốn tìm đội trưởng tới phân xử chuyện này, lại nhìn thấy nụ cười trên mặt Chu Dã cũng có chút cứng ngắc. Tuy đối phương vẫn duy trì nụ cười trên môi nhưng đã cười có chút miễn cưỡng rồi.

Tim Tào Phi đập thình thịch. Tuy gã hơi bối rối nhưng là nhân viên trảm khư, trong lòng luôn giữ được tỉnh táo, lúc này gã đã ý thức được hình như bản thân đã sơ sót điều gì rồi.

Tô Sương nhìn vẻ mặt Chu Dã, không khỏi âm thầm lắc đầu, lại quay sang trắng mắt lườm Tào Phi một cái, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: "Đội trưởng, tôi đưa Vinh Vinh lên lầu chơi một lát.”

"Được." Chu Dã gật gật đầu, sau đó giao con gái cho Tô Sương.

Cô bé ôm kẹo, lại đưa tay cầm lấy tay Chu Dã: "Ba ba, con muốn ba ba."

"Đợi lát nữa ba ba sẽ lên, để chị kể chuyện cho em nghe được không?" Tô Sương dịu dàng nói.

"Được được, em muốn nghe chuyện về ba ba." Tiểu cô nương liên tục gật đầu.

Tào Phi chờ Tô Sương và cô bé đi lên lầu, nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc với căn nhà này của Tô Sương, lại có chút nghi hoặc nói: "Đội trưởng, có phải nói sai điều gì rồi không. . ."

Chu Dã khẽ lắc đầu, lại rút ra một điếu thuốc lá, châm lên rồi tựa người vào sô pha, nói: "Trước kia lúc Vinh Vinh còn nhỏ, không cẩn thận đã bị quấn vào sự kiện khư thú, có chút kích thích, cho nên, trí nhớ của con bé không được tốt lắm."

Tào Phi lập tức hiểu được, ảo não nói: "Chu đội, thực xin lỗi, tôi thật sự không biết. . ."

Chu Dã lắc lắc đầu: "Không trách cậu. Chuyện này cũng không có gì."

Đến đây, gã nhẹ thở ra một vòng khói thuốc, rồi quay đầu nhìn lên cầu thang, trên mặt chợt xuất hiện vài phần dịu dàng hiếm thấy: "Nhưng Vinh Vinh là một đứa nhỏ biết nghe lời, tuy trí nhớ không tốt, chẳng nhớ được ai cả, nhưng lần nào cũng có thể nhớ rõ tôi. . ."

Hứa Thâm và Tào Phi nhìn dáng vẻ đầy yêu thương của hắn, đều có chút im lặng.

Cả hai người bọn họ chỉ còn một mình cô đơn, thân nhân đều mất đi trong sự kiện khư thú, hoặc là gặp chuyện ngoài ý muốn khác mà qua đời.

Vốn tưởng rằng đội trưởng vẫn còn may mắn, giữ gìn được một cô con gái, không nghĩ tới đầu óc cô bé lại có chút vấn đề.

Hứa Thâm nhớ đến những người ăn mặc hoa lệ quý phái kia mà hắn từng trông thấy tại khách sạn kia, trong lòng không khỏi suy nghĩ, những người đó có từng thống khổ như vậy hay không? Bọn họ. . . có từng chứng kiến hắc ám như vậy hay không?

Người phụ nữ kia vô cùng tinh ý, lập tức đặt chiếc gạt tàn lên bàn.

Chu Dã gẩy gẩy tàn thuốc, lại nói với hai người Hứa Thâm: "Hai người các cậu cũng không còn nhỏ tuổi nữa, có từng cân nhắc tới chuyện kết hôn sinh con hay không? Đừng giống Hà Minh, một ngày nào đó, người đi rồi, chẳng còn thứ gì để lại."

Tào Phi lắc đầu nói: "Đội trưởng, anh cũng biết về loại công tác của chúng ta mà. Dù sao tôi cũng không suy nghĩ tới chuyện như vậy, nếu muốn nói tới chuyện giải quyết nhu cầu sinh lý còn được, chứ kết hôn sinh con. . . Chỉ làm hại người ta thôi."

"Còn cậu thì sao?" Chu Dã nhìn về phía Hứa Thâm.

"Ách." Hứa Thâm có chút quẫn bách: "Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này."

Hiện giờ hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ là trở nên mạnh mẽ và sống sót, còn loại chuyện cưới vợ này, quá mức xa xỉ với hắn.

"Cậu cùng không còn nhỏ nữa đâu. Chắc tròn 18 rồi hả, vậy qua mấy tháng nữa là 19 rồi. Tầm tuổi này, những nhóc con trong nội thành kia, đều bắt đầu mang thai sinh con rồi." Chu Dã lắc đầu nói.

"Chuyện này. . ." Hứa Thâm có chút không phản bác được, nên không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Thôi, không nói chuyện này nữa, chờ về sau nếu các cậu có ý tưởng này, có thể tới tìm tôi, tôi sẽ giới thiệu cho hai cậu vài đối tượng đáng tin cậy ." Chu Dã nói.

Hứa Thâm và Tào Phi đều gật gật đầu, nhận phần ân tình này.

Hứa Thâm có cảm giác Chu đội rất giống một người ba ba, thay bọn họ suy nghĩ không ít chuyện. Hành động này cũng khiến hắn cảm nhận được vài phần ấm áp đã lâu không thấy.

Có lẽ tại thành Để tràn ngập sương mù này, chỉ còn lại mấy tiểu đội bọn họ, ôm đoàn sưởi ấm thôi.

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 254

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.