Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cấp Bậc Của Huấn Luyện Viên Cũng Không Được…

Phiên bản Dịch · 1339 chữ

Tuy hắn đã cố gắng khắc chế, nhưng vẫn rất khó giữ được cho bản thân mình hoàn toàn bình tĩnh.

"Mệt mỏi rồi, nên đi nghỉ ngơi thôi, nghỉ ngơi thôi." Hứa Thâm tự nói rồi xoay người nằm lên trên giường.

"Lại giả vờ như cậu không nhìn thấy tôi sao?" Thiếu nữ hì hì cười: "Nếu cậu thật sự không nhìn thấy tôi, thì ở nơi này có một mình cậu, cậu muốn nghỉ ngơi cứ việc nghỉ ngơi, vì sao còn phải thì thầm, lẩm bẩm như vậy?"

". . ."

Hứa Thâm không nói gì, hắn vừa cảm thấy mình đã phạm một sai lầm rồi.

Nhưng hắn vẫn cứng rắn giả vờ như cũ, chỉ cần không bị vạch trần, thì cứ đến cùng vẫn cứ là cứng rắn giả vờ thôi.

Suy cho cùng. . .nếu không giả vờ, dường như hắn cũng không chống lại được cô bé kia.

Lại nói, ở thời điểm đội trảm khư tìm tới "Ma ma", nhưng bọn họ lại không nhìn thấy cô bé này, chỉ có thể nói rằng. . . Đẳng cấp của cô bé này cao hơn C!

Rất nhanh, Hứa Thâm lại nhìn thấy đối phương cũng nằm trên giường, hơn nữa, còn nằm ngay bên cạnh gối đầu của hắn. . . Là chếch bên cạnh.

Khiến hắn có thể nhìn thấy thật rõ nét bên trong đôi mắt thuần túy trong vắt sạch sẽ của đối phương, có ẩn chứa nụ cười dịu dàng và trong trẻo, đúng rồi, ánh mắt đó đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Tựa như từ trên cơ thể bé nhỏ của cô ấy, đang tỏa ra hương thơm.

Một màn này cực kỳ hương diễm và hấp dẫn, nhưng Hứa Thâm lại biết, hắn tuyệt đối không được làm gì khiến bản thân mình lộ tẩy, nếu không… có lẽ giọng nói và nụ cười trước mắt, sẽ chuyển thành hình dáng với gương mặt thật dữ tợn chỉ trong nháy mắt. . .

Nhưng mà, cứ vẫn một mực bị thiếu nữ bên người nhìn chằm chằm như vậy, Hứa Thâm có cảm giác da đầu mình đang run lên, cả người không được tự nhiên.

Tại đáy lòng hắn càng có chút suy sụp…

Vì sao?

Hắn đã rời khỏi nhà rồi mà, vì sao cô ấy vẫn còn tìm tới hắn?

Trên đời này có nhiều người như vậy, vì sao cô bé kia cứ cố tình theo dõi hắn chứ...

"Đừng khẩn trương, cậu còn nhớ tên của tôi không? Tôi tên là Mai Phù nhé. . ." Thiếu nữ cười dài nói.

Đương nhiên là Hứa Thâm còn nhớ tên của cô ấy. Khi hắn mở to mắt lần đầu tiên, ngoại trừ nhìn thấy "Ma ma", hắn còn nhìn thấy Mai Phù đang ngồi trên ngăn tủ bên cạnh.

Đối phương mặc một bộ váy dài trắng như tuyết, toàn thân rực sáng như Thánh nữ ở trong khung cảnh tối tăm u ám ấy.

Nhưng mãi cho đến khi hắn nhìn thấy đối phương nhảy lên trên bàn cơm, đứng ở trước mặt "Ma ma" tỏ ra rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm vào hắn, hắn mới hiểu được, thiếu nữ trước mắt này cũng khác loại với mình. . .

"Cậu vẫn một mực giả vờ không nhìn thấy tôi sao? Kỳ thật tôi biết, cậu có thể thấy tôi. Đúng hay không? Đúng hay không nào. . . ?" Vẻ mặt thiếu nữ đầy ý cười, ghé sát vào bên tai Hứa Thâm, lời nói mềm mại kia cùng với hơi thở thổi ra từ khuôn miệng xinh xắn nọ, khiến cho Hứa Thâm có thể cảm nhận được, dường như trong lòng hắn hơi hơi rung động.

Hắn cảm giác nếu cứ tiếp tục nằm xuống như vậy, chắc chắn bản thân mình sẽ gặp chuyện không may, không khỏi lật ngược người lại.

Nhưng mà, rất nhanh Mai Phù lại vòng đến trước mặt hắn, nhìn qua rất giống bốn mắt đang nhìn nhau.

". . ."

Hứa Thâm không nói gì, hắn lại lập tức xoay người, nhưng dường như cứ làm như vậy hoài, có chút quái dị thì phải?

Hắn dứt khoát nhắm mắt lại, vẫn thấy đối phương đang nhìn chăm chú vào mình, nhưng hắn lại không dám chăm chú nhìn đối phương, kể cả đang nhắm mắt lại và dùng loại cảm giác "Thấy" này, hắn cũng không dám lén lút nhìn trộm đôi mắt của đối phương.

Hứa Thâm nằm một lát, lại xoay người bò lên, lấy quần áo của mình ở trong ngăn tủ, sau đó đến phòng tắm, muốn đi tắm rửa.

Nhưng ngay khi Hứa Thâm đóng cửa phòng tắm ở phía sau lại, hắn bỗng phát hiện ra Mai Phù cũng xuyên thấu qua cánh cửa nhà tắm để nhẹ nhàng tiến vào rồi.

". . ."

Hứa Thâm có cảm giác da đầu hắn đang giật điên cuồng đến mức muốn nổ tung ra, hiện giờ hắn có nên đi ra ngoài hay không?

Hắn thầm than một tiếng, chắc là không thể rồi, hắn chỉ có thể cứng rắn cởi bỏ mớ quần áo trên người xuống và giữ nguyên vẻ mặt như thường, bắt đầu tắm rửa thôi.

"Thân thể đã khỏe mạnh hơn rất nhiều nha. . ." Mai Phù cười khẽ, che miệng lại nhưng vẫn mở to đôi mắt trong veo của mình, tò mò đánh giá khắp nơi trên người Hứa Thâm, thậm chí còn vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng vào lồng ngực của hắn.

Nhưng hai bên vẫn chưa thật sự có thể đụng vào nhau, và ngón tay cô ấy như hư ảo, xuyên qua thân thể hắn.

Này vẻ ngoài của cô là con gái đó. . .Cô không biết cái gì gọi là thẹn thùng, tránh né đi sao. . . trong lòng Hứa Thâm đầy chua xót, nhưng vẫn cố gắng kiên trì tắm rửa thật vội vàng cho xong.

Hứa Thâm trở lại phòng, nằm xuống.

Mai Phù cũng đi theo nằm ở bên cạnh Hứa Thâm, tựa như một miếng kẹo da trâu, dính thẳng lên người hắn.

Hứa Thâm không có cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng, hắn khống chế lực chú ý của chính mình, chuyển dời nó qua chuyện khác.

. . .

. . .

Đảo mắt một cái đã đến sáng ngày hôm sau, Hứa Thâm vừa tỉnh dậy, đã nhìn thấy Mai Phù đang cuộn mình như một chú mèo nhỏ nằm bên cạnh ổ chăn của hắn, ngủ say sưa.

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, rọi lên phần da thịt trắng nõn của cô, hàng lông mi kia thật dài, gương mặt tinh xảo xinh đẹp như thiên sứ, khiến người ta không đành lòng đi quấy rầy.

Bỗng nhiên, thân thể của thiếu nữ ấy rung rung rất nhỏ, bất chợt cô chậm rãi mở to mắt, nhìn về phía Hứa Thâm, nở nụ cười, và lười biếng duỗi vòng eo.

Mặt Hứa Thâm không chút thay đổi, hắn đứng dậy thay quần áo ra khỏi phòng.

Phía sau, Mai Phù cũng bay khỏi cửa, đi theo bên người hắn.

"Cậu muốn đi đâu, có chỗ nào chơi vui không?" Mai Phù lộ ra vẻ mặt tò mò.

Đương nhiên là Hứa Thâm sẽ không đáp lời. Không bao lâu sau, hai người bọn họ đi tới sân huấn luyện.

Mai Phù đứng ở bên cạnh Hứa Thâm, nhìn Đông ngó Tây liên tục, trên vẻ mặt đầy nét tò mò.

Rất nhanh sau đó, huấn luyện viên đầu trọc đã đến, ông ấy bắt đầu dạy mọi người một chút kĩ xảo nhỏ và kiến thức về việc trảm khư, tiếp theo lại là quãng thời huấn luyện như thường lệ.

Hứa Thâm nhìn huấn luyện viên đầu trọc chẳng hề phát hiện ra Mai Phù đang lơ lửng bên người hắn, cũng không khỏi bất đắc dĩ, không biết nên nói gì, xem ra cấp bậc huấn luyện viên cũng không được. . .

Bạn đang đọc Vĩnh Dạ Thần Hành của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TachTraThanhXuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 312

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.