Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Lâu

Tiểu thuyết gốc · 3364 chữ

Chương 3:

Long từ từ mở mắt, cảm thấy khó chịu, hắn cố đứng dậy mà nhận ra, bản thân đã bị trói nằm một góc. Căn phòng nhốt hắn là kín đến nỗi hắn không nhìn thấy nổi chân của mình. Hắn lúc này chỉ có thế ngồi đợi, vì hắn không biết bản thân nếu là hét ầm ĩ thì có bị ăn đòn hay không. Chẳng bao lâu sau, cánh cửa mở ra, người trung niên cũng bước vào. Chỉ thấy tên đó đứng trước mặt Long nói vài câu nhưng hắn hoàn toàn không hiểu gì. Thứ tiếng đó hắn hoàn toàn chưa từng nghe.

"Tôi không hiểu."

Long lắc đầu nói, mục đích của cậu cũng là cho tên đó biết hai người không nói cùng một thứ tiếng. Thấy Long nói một loại ngôn ngữ kỳ lạ, tên trung niên như hiểu ra. Hắn tự đoán Long là một người thuộc bộ lạc thiểu số nào đó.

Tên trung niên này là một người có chức vị khá cao trong làng, tên là Vương Thừa, hắn là sư phụ của đám thanh niên hôm nọ. Hôm đó đang cho chúng luyện võ, chợt có đám con gái đến báo có người lạ trêu gẹo phụ nữ, liền cùng đến xem Long. Tên thiếu niên ra tay trước đó cũng là do thích một người con gái mà tức giận xuất quyền.

Giờ Vương Thừa không biết phải làm gì, hắn không biết tính cách của Long ra sao, cũng không muốn giết hay giữ lại, sợ người đồng tộc đến báo thù. Hắn thấy trong người của Long không một chút linh khí, mà khi húc vào người hắn lại có thể khiến hắn chấn động, dù chỉ là chốc lát. Nếu người bộ tộc Long đều như thế thì phiên toái không nhỏ.

Hắn chợt nghĩ ra một cách, vài hôm nữa, hắn sẽ mang Long đến thành thị gần đó, bán làm nô lệ.

Nghĩ vậy hắn cũng rời đi, bước ra ngoài, hắn sai một người đến rửa ráy lại cho Long, người quá bẩn thỉu cũng không thể bán cho ai được.

Tên Vương Thừa cũng không phải người tốt lành gì, trong nhà hắn cũng có vài người hầu, giúp hắn làm việc nhà. Một thị nữ bước vào muốn tắm rửa cho Long cho hắn biết thêm vài điều, có vẻ thế giới này thuộc thời đại Phong kiến, thân phận của người phụ nữ vẫn thấp như vậy. Cơ mà không có vụ nam nữ thụ thụ bất thân sao?

Người thị nữ kỳ cọ một chút cho hắn, nhưng sau đó cô ta lại cởi trói co hắn rồi để lại cho hắn trang phục để thay, nói là trang phục như chỉ có duy nhất một cái quần vải. Nhìn là biết thân phận của hắn lúc này còn kém hơn cả người hầu.

Tất nhiên lúc cô ta ra ngoài, đã khóa cửa lại. Cửa sổ lúc này cũng được mở ra cho ánh sáng chiếu vào. Đây hóa ra là một căn phòng nhỏ, Vương thừa chuyên dùng để nhốt người hầu nên thiết kế vững chắc. Long hoàn toàn không thể thoát khỏi, lúc này hắn nhìn cái quần cũ, cây dao của hắn đã bị thu mất. Vương thừa thấy cây dao thiết kế rất tiện lợi nhưng chất lượng rất kém, đã không còn hứng thú mà vứt đâu đó. Trên người Long chỉ còn lại cái điện thoại hỏng, vì lúc lục xoát bị đám người tìm thấy nhưng chỉ cho là tấm gương bèn vứt lại cho hắn.

Không có việc gì làm, lại không thể thoát khỏi. Long ngồi nhìn cái điện thoại, nó vốn đã khô từ lâu lắm rồi mà hắn chưa có dịp thử bật lại. Nắp pin vào lại, hắn giữ nút khởi động một lúc lâu mà không thấy động tĩnh, định bỏ cuộc thì ánh sáng phát ra. Khoảng vài phút sau, một giao diện quen thuộc hiện lên. Màn hình điện thoại lúc này sớm đã bị vỡ ở nhiều chỗ, nhưng không sao. Long lúc này không biết làm gì, bèn bấm vào mục hình ảnh. Hắn lại bắt đầu nhìn ngắm từng bức ảnh, trong đó gần như không có ảnh của bản thân mà chỉ có ảnh của một cô gái. Một người con gái hắn thích từ lâu, ảnh này đều là hắn chụp lại màn hình ảnh của cô ấy. Cô ta là một em gái học cùng trường cấp ba của hắn. Hắn chợt nghĩ:

"Không biết lúc này em ấy đang làm gì? Mình đã biến mất nhưng em ấy cũng chẳng hề hay biết."

Hắn lại kéo xuống, lẻ tẻ vài bức hình của hắn xuất hiện, rồi hắn dừng lại ở một bức, bức ảnh chụp người nhà của hắn. Cha, mẹ, em trai, em gái và họ hàng. Ký ức từ bé đến lớn hiện lên, lúc nhỏ bố mẹ phải đi xa kiếm ăn, đến lúc hắn mười mấy tuổi mới có thêm 2 người em.

Nhìn thông tin, ảnh này đã được chụp từ năm ngoái. Đúng vậy, từ năm ngoái hắn đã không được về nhà. Một cơn gió thổi vào gian phòng, hắn bỗng cảm thấy như có một sức mạnh vô hình đang vực dậy, bảo hắn rằng nhất định phải trở về.

Nhìn phần trăm pin vẫn còn nhiều, hắn theo thói quen vẫn chưa nhận ra rằng nếu dùng hết pin thì khó mà kiếm lại được.

Bật từng thư mục như ôn lại quá khứ, thậm chí hắn còn mở mấy cái tài liệu bài tập mà bản thân tải về, hắn kéo xuống nhìn thấy một thứ mà không nhịn được nở nụ cười.

Hắn đúng là một tên mở mộng, từ 5 năm trước đã tải mấy thứ gọi là: Tự Học Thôi Miên, Tự Học Judo, Tự rèn ngoại công thiếu lâm tự, Tự vệ căn bản, Triệt Quyền Đạo, Tự học thái cực quyền, tự học huyệt đạo và Dịch Cân Kinh.

Nhắc lại mới biết rằng, tên của hắn là Thành Long, ông nội vì thấy diễn viên lúc đó có Thành Long rất nổi tiếng, hắn lại sinh vào giờ Thìn, năm Thìn bèn lấy luôn tên Long. Từ nhỏ hắn luôn thích phim võ thuật, luôn muốn được tập võ nhưng do ở vùng nông thôn, cơ hội gần như không có. Đến khi học cấp 2, được mua cho máy vi tính liền tự tìm hiểu trên mạng. Tuy vẫn chưa học được cái gì ra hồn, nhưng tài liệu không hề thiếu. Nhờ ơn dùng chung một tài khoản Google mà số tài liệu đó cũng được chuyển sang điện thoại.

Niềm hi vọng như lóe lên trong tim. Trước tên Long mở Dịch Cân Kinh ra, mở đầu là Lời nói đầu, sau đó là giới thiệu cơ bản, các huyệt đạo trong cơ thể rồi đến hình ảnh cũng như cách tập võ. Nhưng vẫn như trước kia, vấn đề Huyệt Đạo khiến hắn đọc mãi cũng không hiểu. Mất cả tiếng trời khiến hắn bỏ cuộc, mở một cái khác ra xem. Mấy quyển võ thuật khác hắn đều đã đọc, đều chỉ những đòn thế cơ bản hay bí quyết trong phòng vệ. Long sớm đã áp dụng những bí quyết đó thuần thục nên chỉ đọc những đòn võ còn lại. Pin ngày càng cạn, đến khi chỉ còn lại 30%, hắn quyết định tắt nguồn đi và tự biết rằng. Lần tiếp theo sẽ là lần mở điện thoại cuối cùng, dù hắn tắt nguồn thì năng lượng vẫn có thể thoát ra.

Người thị nữ sớm đã để lại cho hắn một bát cơm, trên có để một con cá khô, một chút rau luộc. Lâu lắm mới thấy đồ ăn bình thường. Long ăn ngấu nghiến chỉ vài giây đã hết. Sau đó hắn đánh một giấc, đợi tên Vương Thừa xử lý bản thân mình.

Quả nhiên khi mặt trời lên, tên Vương Thừa bước vào, tay cầm theo một sợi cái xích sắt khóa vào cổ Long rồi dẫn hắn ra ngoài. Một con ngựa đã chờ sẵn trước cửa, tên Vương Thừa leo lên rồi để Long chạy theo phía sau. Dù có qua rèn luyện trong rừng, Long cũng không thể bắt kịp ngựa chạy, Vương Thừa không còn cách gì khác liền cho ngựa đi chậm lại. Hắn không biết lúc này hắn đã vào danh sách đen của Long, đi theo phía sau, Long cuối cùng cũng có cơ hội ngắm nhìn cảnh vật. Trên đường đi lúc này thỉnh thoảng cũng có người qua lại, mỗi người đều có vẻ ngoài khác nhau, quả thật là muôn hình vạn trạng. Nhưng hầu như những người đó đều cầm theo vũ khí, từ đao kiếm đến côn thương. Cảnh tượng như trong phim kiếm hiệp. Vương Thừa cũng có một thanh kiếm nhưng Long chưa có cơ hội chứng kiến hắn dùng. Do ngựa đi chậm, phải đến chập tối bọn họ với tiến vào một thành trì. Long thấy Vương Thừa đưa cho tên giữ cổng một chút tiền tệ thì cũng đại khái biết văn hóa nơi đây cũng như thế giới trong những câu truyện thường đọc. Muốn vào thành phải nộp tiền, đặc biệt có hàng hóa mua bán thì phải nộp thêm. Nô lê cũng là một loại hàng hóa.

Vương Thừa đi đến một gian nhà, trước nhà cũng tập trung nhiều người đứng nhìn. Đây là một nơi chuyên mua bán nô lệ. Nô lệ giá rẻ trực tiếp bán trước cửa, những nô lệ cao cấp: những cô gái đẹp, những người đàn ông biết võ công.

Vương Thừa để Long đứng một bên, mình thì nói chuyện với một cô gái trẻ, cô gái này là một người quản lý nơi đây.

"Ngươi chắc hắn không phải người của vương quốc?"

Vương Thừa nghe vậy phản bác.

"Chắn chắn! Hắn không biết nói tiếng cổ."

Cô gái nhìn Long đánh giá qua một lần liền đưa cho Vương Thừa một số tiền. Cầm tiền trong tay, Vương Thừa cũng hài lòng. Vì mục đích của hắn không hoàn toàn là tiền bạc, thêm nữa Long không phải người tu luyện võ công, số tiền này đã không tệ.

Vương Thừa tháo xích cho Long, một tên hạ nhân dắt hắn đến một nơi tập trung vô số người, họ đều bị nhốt trong những chiếc lồng sắt cực lớn khoảng mười người trong một chiếc. 9 người còn lại bao gồm 4 gã thanh niên, 2 trung niên, 1 cô gái và 2 đứa trẻ. Không có người già vì không ai đi mua nô lệ để về tốn tiền thuốc men hay chôn cả. Không có nữ trung niên vì họ mua nô lệ xinh đẹp.

4 góc lồng đều đã được chia ra như 4 phe phái. 4 tên thanh niên chia ra 2 góc, 2 tên trung niên một góc, cô gái kia cùng với 2 đứa trẻ. Long thoải mái ngồi một góc còn lại mà nằm ngủ, mấy người kia cũng có kẻ hỏi hắn nhưng rất tiếc hắn hoàn toàn không hiểu lên quyết định giả điếc.

"Chắc không có ai mua một kẻ điếc."

Một gã trung niên nói, những kẻ không được mua lại sẽ phải đi đào hầm khoáng. Hắn cũng biết bản thân cùng bạn khả năng cao cũng là vậy. 2 người họ thuộc đất nước láng giềng, do có chiến tranh nên họ chốn sang đây, ai ngờ vừa bước chân sang đã bị bắt vào nơi này. Cả hai đều chỉ là người thường không có võ công nên thuộc loại nô lệ giá trị thấp nhất.

Nhưng lúc này Long lại có suy nghĩ mới, hắn cảm thấy thế giới này có thứ giống như linh khí vậy mọi thứ cũng vận hành như những truyện truyện tiên hiệp, huyền huyễn. Ở nơi đó sẽ chia tu luyện ra làm hai phần bao gồm khí và thần. Do hắn chưa thông hiểu kinh mạch, chưa thể tu luyện được khí thì hắn quyết luyện Thần. Lục lọi tâm trí về cuốn sách: Tự học thôi miên. đó là một cuốn sách khá cũ trên mạng, nhìn hoàn toàn không đáng tin nhưng hắn muốn thử. Biết đâu sẽ có ích cho tinh thần của bản thân, mà tinh thần tăng cao hẳn cũng phải thông mình lên chứ?

Bước đầu tiên để luyện tập thuật thôi miên chính là Hô hấp. Hô hấp là bước đầu của sự sống và rèn luyện, rèn luyện thể hình hay tập gym đều yêu cầu nhịp hô hấp đặc biệt.

Hắn bật dậy bất ngờ khiến mọi người trong lồng giam đều chú ý tới, thấy hắn làm mấy động tác kỳ lạ, mọi người đều nhanh chóng bỏ qua. Mấy gã thanh niên cũng coi như người từng tập võ công cơ bản có chăm chú một chút, nghĩ rằng Long đang luyện võ nhưng nhân ra không phải cũng chẳng quan tâm nữa. Duy chỉ có người còn gái vẫn tập trung nhìn Long, bởi vì cô ta cảm nhận được sự đặc biệt trong từng nhịp thở của hắn. Cô ta vốn không phải con người, là một bộ tộc khác có năng khiếu về tinh thần. Cô cảm nhận được tinh thần lực của mình đang chút một bị người con trai kia thu hút, vài giờ trôi qua. Cảm giác này cứ tiếp diễn, mặc dù cực kỳ nhỏ bé.

Qua 5-6 giờ luyện thở, Long không cảm thấy tinh thần mệt mỏi quá nhiều vì việc tu luyện cũng sánh ngang với ngủ. Năng lực tập trung của hắn cũng càng ngày càng lớn. Hắn cũng nhận ra chỉ cần ngồi im cũng có hiệu quả nhưng nếu hoạt động theo phương thức trong sách thì tối iu hơn nhiều. Điều này bởi vì trái đất có điều kiện kém hơn lên con người phải dùng những cách thức tối iu nhất cho từng phương pháp tập luyện.

Một đêm trôi qua, Long chỉ ngủ duy nhất 1 giờ đồng hồ thì lại bị đánh thức dậy. Người con gái kia đã đánh thức hắn, loại nô lệ giá thấp như hắn thì ngày nào cũng có thể bán, còn cô ta thì sẽ vào những ngày cố định. Long cùng 2 người trung niên đều phải bước ra, cả ba đều bị xích vào nhưng hắn bị xích riêng ra so với 2 người kia vì hắn còn trẻ.

"2 tên người nước Ngô có giá 100 đồng."

"Một tên người rừng còn trẻ, có giá 200 đồng."

Vừa nói, tên béo đấu giá liền kéo mạnh dây xích của Long khiến hắn đau điếng. Long liền theo thói quen cố giật lại, kết quả tên béo phải nặng đến 200kg bị hắn kéo ngã.

"Tên này có vẻ có sức mạnh hơn bình thường, rõ ràng không có linh khí trong cơ thể."

Tên béo vô cùng dày dặn kinh nghiệm, thấy vậy liền biết đã đánh giá sai giá trị của Long liền bình tĩnh nói.

"Các vị có thể thấy đó, một tên người rừng trắng trẻo, lại có sức khỏe phi thường. Chúng tôi xin phép báo lại giá: 400 đồng."

" Sao lại chỉ có giá 400 đồng?"

Một mụ già tuổi quá 50 mà phấn son còn đầy mặt hỏi.

"Bởi vì hắn không biết tiếng người nên việc sai xử có chút cực nhọc."

Tên béo cười.

"Được rồi! Ta mua tên đó."

Dứt lời, hai liền giao dịch với nhau. Một người hầu đi sau mụ ta liền cầm dây xích kéo Long đi.

Hóa ra mụ ta là một Tú bà của Thanh Lâu lớn nhất thành Thiên Thủy này. Mụ ta muốn mua Long về vì Thanh lâu đang thiếu một người phụ bếp, làm những việc từ gánh nước đến thịt lợn, trâu bò nên cần người khỏe mạnh.

Hạ nhân dẫn Long đến nhà bếp phía sau, diện tích rất rộng, có nhiều người đi qua lại. Trước tiên hắn được đưa tới một gian phòng. Bên trong có một người đàn ông cao to, chính là đầu bếp chính của nơi này, để ông ta hướng dẫn Long việc làm.

Nhìn Long ngơ ngác không biết nghe lời, tên đầu bếp liền tát hắn một cú. Hạ nhân cũng phải nói cho hắn biết rằng Long là một tên người rừng. Tên đầu bếp đành phải tự tay chỉ cho Long từng thứ một.

"Sao lại mang đến cho ta một tên vô dụng thế này?"

Vừa lẩm bẩm vừa chỉ, rất may Long liền thể hiện ra khả năng học hỏi. Thấy được hắn khỏe như thế, rất hợp việc đồ tể. Tên đầu bếp liền chuyển từ cáu giận sang vui vẻ.

Vài ngày cứ thế trôi qua, Long ngày làm trong bếp đến đêm thì vào kho củi ngủ. Hằng đêm, hắn không quên luyện tập chút nào. Tinh thần càng mạnh, hắn lọc thịt càng giỏi thêm nhiều. Hắn suốt ngày loanh quanh phía sau nên không biết rằng người con gái cùng lồng giam với hắn cũng đã được tú bà mua lại. Cô ta sau khi trang điểm thì vô cùng xinh đẹp, liền được bồi dưỡng để trở thành hoa khôi sau này.

Trong thành trấn sớm truyền đến lời đồn về người đẹp Viên Ngọc: đôi môi căng mọng, ánh mắt hút hồn khiến ai nhìn cũng luống cuống, mái tóc dài đen mượt, nước da trắng như ngân, thân hình mảnh mai như thủy tinh.

Cũng vì thế mà việc của Long cũng nhiều hơn mỗi ngày, ai cũng muốn đến ngắm nhìn Viên Ngọc nhưng chưa có cơ hội vì cô ta vẫn bị tú bà áp đáy hòm nhằm câu dẫn những con cá lớn hơn.

1 tuần sau trôi qua, vào một đêm nọ, Long đang tập hít thở liền cảm thấy như có bức tường ngăn chặn hắn tiến tới. Hắn đành phải ngưng tu luyện, hắn không biết phải làm gì thêm nên chuyển sang bước tiếp theo, đó là luyện tập kỹ thuật thôi miên. Hắn lúc này chỉ cần chợp mắt một cái, đã có thể giữ được tinh thần không mệt mỏi. Kỹ thuật gồm 3 bước: Rèn luyện, Áp dụng và Truyền đi.

Đôi mắt là cửa sổ linh hồn, lên phải rèn luyện cho đôi mắt thành công cụ phóng đi tinh thần lực.

Luyện tập cho đôi mắt có sức hút tự phát, vô thức ảnh hưởng được đối thủ.

Truyền đi là truyền suy nghĩ, ý tưởng của bạn thân, khống chế đối thủ một cách vô thức.

Mỗi ngày Long liền cố gắng tập hô hấp khoảng 1 giờ đồng hồ, sau đó bắt đầu tập bước 1. Việc đơn giản nhất chính là tập trung nhìn vào một điểm nhỏ.

Vào một buổi sáng, lúc Long đang chuẩn bị mổ thịt. Bếp trưởng liền ra hiệu cho hắn đứng lên, một con trâu rừng lớn được chuyển đến. Con trâu này to hơn hẳn những con trước đó mà Long từng làm. Đây là một con Hung thú nên bếp trưởng trực tiếp động thủ.

Long chỉ nhìn liền thấy được sự chênh lệch của họ, con hung thú này có độ khó hơn hẳn những con vật khác. Bếp trưởng hóa ra cũng là một cao thủ không đơn giản.

Long lúc này đã hơn hẳn lúc trước, nhờ tinh thần lực mạnh mẽ, hắn nhìn ra được cách hít thở của ông ta, khác hẳn cách hít thở của bản thân. Hắn liền bắt chước cách hít thở đó, ai ngờ không có việc gì xảy ra.

Tối hôm đó, bếp trưởng ở không cho Long rời đi, ông ta vứt xuống trước mặt hắn một cuốn sách.

Bạn đang đọc Việt Võ Tổ sáng tác bởi YYgiả

Truyện Việt Võ Tổ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YYgiả
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.