Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BÁO THÙ

Tiểu thuyết gốc · 3025 chữ

Viên Vũ Hầu ngã xuống trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, ai mà ngờ được rằng là con trai của Đại Thống Lĩnh lại dở trò hèn hạ như vậy. Tiếng chửi rủa rền vang lên. Viên Vũ Hàn cũng bất ngờ khi tên nhóc này lại làm trò đó, hắn định ra tay giáo huấn đứa cháu trai này thì Đại Thống Lĩnh lại ra mặt bao che.

-Viên Vũ Hàm! Tại sao ngươi lại làm như vậy? Thua là thua, quay trở về tự kiểm điểm bản thân đi.

-Thống Lĩnh!

Mọi người xung quanh ai nấy đều bất bình vì trò tiểu nhân của Viên Vũ Hàm, cách xử lý của Đại Thống Lĩnh rõ ràng là bao che trắng trợn nhưng hắn lại phớt lờ điều đó, thay vào đó là xử lý hậu quả một cách qua loa, trong mắt hắn không ít phần lộ ra vẻ ha hể.

-Mau gọi y sư đến kiểm tra Vũ Hầu, việc đó quan trọng hơn.

Mặc dù cực kì bất bình về hành động bao che của Đại Thống Soái nhưng mọi người chẳng thể làm gì được hắn, dù gì thì ở đây hắn cũng là người mạnh nhất và cũng là người có quyền hành lớn nhất. Nói không ngoa khi ở Bắc Doanh này thì hắn là Vua a. Dù cho bất bình vì cách hành xử của hắn cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Viên Vũ Hàn hừ lạnh, ánh mắt hắn thay đổi sắt bén như thể đang ở trên chiến trường vậy.

-Nếu Vũ Hầu xảy ra chuyện gì đừng tránh ta!!

Hắn nhảy lên đài, bế Viên Vũ Hầu lên rồi rời đi. Cái hàn khí bức người đó làm cho những người khác cũng cảm thấy rùng mình. Từ trước đến nay hắn đều thể hiện khí thế bên ngoài ra là một Bát Đẳng Yêu nhưng bây giờ thì không phải là như vậy. Khí thế của hắn còn trên cả Đại Thống Lĩnh, hình như hắn đã đạt đến được cảnh giới Thiên Yêu rồi. Sắc mặt Đại Thống Lĩnh sau khi cảm nhận cái khí thế kia cũng phải thay đổi, điều hắn không ngờ rằng tên tiểu đệ của hắn ấy vậy mà yên lặng đột phá đến Thiên Yêu, cái cảnh giới mà hắn có nằm mơ cũng chẳng thể với đến được suốt hơn hai mươi năm qua.

Trở về gian nhà nhỏ của Viên Vũ Hầu, Hy Hòa cũng nhanh chóng chạy về theo, sức lực của nàng không có mấy nên đến nơi sắc mặt cũng tái nhợt, thở hổn hển. Hơn ai hết nàng là một trong những người quan tâm đến Viên Vũ Hầu nhất. Từ lúc sinh ra đến giờ chỉ có một mình Viên Vũ Hầu đối tốt với nàng mà thôi. Trông thấy Viên Vũ Hầu nằm im lặng trên giường, khóe mắt nàng đỏ hoe chỉ chực chờ khóc đến nơi. Một lúc sau thì Y Sư mới đến nơi, xem xét tình hình một lược, mồ hôi chảy đầy trên trán hắn. Hắn nói gì đó với Viên Vũ Hàn rồi lắc đầu rời đi, Viên Vũ Hàn đứng bên cạnh giường hai tay nắm chặt. Dù hắn cùng Viên Vũ Hầu chỉ có một đoạn ân tình này mà thôi, nhưng trước khi nhắm mắt thì vợ hắn cũng có nhờ vả là hãy chăm sóc cho Viên Vũ Hầu như là con ruột của mình, mặc dù hắn không mấy ưng ý nhưng cũng đã chấp thuận mong muốn cuối cùng của vợ hắn. Sau này càng tiếp xúc với Viên Vũ Hầu hắn càng nhận ra tên tiểu tử này có rất nhiều điểm giống hắn lúc nhỏ nên càng thêm phần thiện cảm. Giờ đây Y Sư bảo là mạng hắn đã bị người ta đánh rớt hơn phân nửa, nếu may mắn sống tiếp được thì cũng chẳng khác gì một cây thực vật vô tri mà thôi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đã ba năm trôi qua kể từ khi Viên Vũ Hầu bị đánh thành như vậy, hắn nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền, cơ thể cường tráng trước đây giờ lại vàng vọt xanh xao, những người quan tâm hắn cũng chẳng nỡ nhìn hắn của hiện tại. Đã có lần Hùng Thuận đề xuất với Viên Vũ Hàn việc giải thoát cho hắn nhưng rồi cũng chẳng thể nào xuống tay, cũng vì chuyện này Hùng Thuận không ít lần xích mích với Viên Vũ Hàm, kể từ khi Viên Vũ Hầu bị như vậy, Hùng Thuận cũng trở nên trầm mặt hơn, hắn càng chú tâm thêm vào tu luyện, chênh lệch giữa hắn cùng Viên Vũ Hàm càng ngày càng gần, hắn còn lên ý định sau khi đột phá Lục Đẳng Yêu sẽ lên lôi đài quyết sinh tử với Viên Vũ Hàm. Bản tính của hắn hiền lành, thân thiện với người khác nhưng đôi khi lại bị xem là hai mặt, riêng chỉ có Viên Vũ Hầu là thành tâm chơi với hắn và đối xử với hắn như huynh đệ. Bây giờ nhìn Viên Vũ Hầu nằm một chỗ thế kia hắn cũng có vài phần căm tức.

Một ngày nọ, Viên Vũ Hàn trở về sau một cuộc viễn chinh, mọi thứ đều thuận lợi như trước. Hắn đến xem tình trạng của Viên Vũ Hầu như thế nào, kết quả không đoán cũng biết là vẫn như trước chẳng có tí biến chuyển nào. Lúc hắn đang ngồi ở bàn trà uống nước thì có một thân ảnh thần bí xuất hiện, ghé vào tai hắn nói một điều gì đó. Ly trà trong tay hắn bị bóp vụn lúc nào không hay, từng sợi tơ máu tràn ngập trong mắt hắn, hận ý cùng sát khí tỏa ra làm người khác không rét mà run.

Điều mà hắn nghi ngờ trước đây vậy mà là sự thật, việc con của hắn chết non cùng cả việc vợ hắn liên tục đau ốm và thân thể yếu ớt đều là có nguyên do. Không ngờ rằng là kẻ mà hắn gọi là đại ca hay còn được biết là Đại Thống Lĩnh kia lại dở trò với hắn. Không những là hãm hại hắn ở tiền tuyến khi nhiều lần đẩy hắn vào hiểm cảnh mà còn hại cả người thân của hắn, đứa con máu mủ vô tội của hắn mà hắn còn chưa được nhìn mặt dù là một lần, rồi cả việc ám hại vợ hắn nữa. Cho đến mới đây nhất là bao che cho con trai hắn dở trò ngay trong lễ trưởng thành được xem như là một lễ quan trọng nhất của Yêu Tộc a.

-Hy Hòa!

-Dạ!!

-Thu dọn hành lý, ngươi mang Vũ Hầu theo người này rời đi trong đêm, không được dừng lại.

-Thưa đại nhân đi đâu ạ??

-Cứ rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt.

Viên Vũ Hàn ra lệnh cho bóng đen kia cùng với Hy Hòa mang Viên Vũ Hầu rời đi, còn hắn thì đi đến từ đường nơi để bài vị của vợ hắn cùng đứa con chưa được đặt tên. Hắn lẩm bẩm điều gì đó trong miệng âm thanh trầm thấp đè ép mọi thứ, những cánh cửa bị áp lực vô hình kia bẻ gãy giòn như xốp.

Suốt một đêm trôi qua, có lẽ lúc này nhóm của Viên Vũ Hầu cũng đã đi được khá xa rồi. Viên Vũ Hàn gầm lên như một con thú cuồng loạn, hai mắt hắn đỏ màu máu, cây Thiết Côn trong tay hắn cũng biến thành màu đỏ sậm như nhuốm máu.

-Viên Vũ Tuân!!! Ta xem ngươi là Đại ca!! Tại sao ngươi hết lần này đến lần này đến lần khác phải hại gia đình ta!!

Đã lâu lắm rồi Viên Vũ Hàn không dùng tên của Đại Thống Lĩnh để gọi, một phần là hắn vẫn còn tôn trọng Đại Thống Lĩnh, một phần là dù sao thì Đại Thống Lĩnh cũng là đại ca của hắn. Nhưng những điều mà tên tiểu nhân hèn hạ này làm cho đến bây giờ là không thể nào tha thứ được, chỉ vì một chút tư lợi cá nhân mà hắn sẵn sàng hại cả người thân thích trong gia đình.

Viên Vũ Hàn hùng hổ vác theo Thiết Côn đi về phía Viên Vũ gia, nơi mà Viên Vũ Tuân cùng gia đình hắn ở, mặc cho có vài gia nhân ngăn cản nhưng khí thế hùng hổ của hắn thì chẳng ai ở đây có thể cản nổi. Hắn đạp cửa xông thẳng vào bên trong, Viên Vũ Tuân đang ngồi chễm chệ uống trà ở sảnh chính, chắc hẳn hắn cũng đã biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

-Vũ Hàn đệ! Ngươi làm gì mà hùng hổ lao đến đây vậy?

-Ngươi biết ta đến là gì mà! Ngươi làm những việc đê hèn như vậy chắc cũng nghĩ đến hậu quả rồi chứ!

-Ha...ha...ha...ha. Ta làm gì sai sao?

-Việc ngươi làm ngươi còn không biết sao? Hôm nay ta sẽ cho cả nhà ngươi phải trả giá. Người bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.

Viên Vũ Hàn nộ khí xung thiên biến mất ngay trước mắt Viên Vũ Tuân chỉ còn lại một tàn ảnh. Thân pháp của hắn cực kì biến ảo khó lường, lúc này thì Viên Vũ Hàm lại xuất hiện từ hậu viên tới, hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã cảm thấy toàn thân như thể bị một con Hung thú ghê gớm đang nhìn chằm chằm vậy.

Vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ nghe được tiếng thét thất thanh từ cha hắn. Đó cũng là những từ mà hắn được nghe cuối cùng cuối đời, đầu hắn cứ vậy mà bị hái xuống chẳng có chút cảm giác đau nào.

Một côn của Viên Vũ Hàn sắt lẹm như dao cạo gọt ngang qua cổ Viên Vũ Hàm, đầu của hắn rời khỏi cổ văng ra lăn lông lốc về phía Viên Vũ Tuân vừa hay dừng lại ngay trước mũi giày của hắn. Viên Vũ Hàn nhìn chằm chằm vào hắn lạnh lùng nói một chữ.

-Một!!

Viên Vũ Hàn lại biến mất ngay trước mắt vị Đại Thống Lĩnh kia, hắn rùng mình vì sự chứng kiến sự tàn nhẫn của Viên Vũ Hàn, hắn đã nhiều lần quan sát Viên Vũ Hàn chiến đấu nhưng đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến điều này. Không ngờ rằng tên đệ đệ này của hắn vậy mà lại đại thành Bão Ảnh Ma Viên thứ mà hắn ngày đêm mơ tưởng chẳng thể đột phát đến đại thừa.

Tiếp sau đó là từng tiếng thét thất thanh trong phủ của Đại Thống Lĩnh, từng người từng người một có quan hệ với Đại Thống Lĩnh Viên Vũ Tuân lần lượt rơi đầu mặc cho hắn có cố gắn ngăn cản như thế nào đi nữa. Từng người mà hắn yêu thương lần lượt bị giết ngay trước mắt hắn và cả việc đầu của những người đó vừa vặn lăn đến ngay trước mắt hắn mà hắn chẳng thể làm gì, đây là cái giá mà hắn phải trả cho những chuyện mà hắn đã làm sao? Sự mất mát càng lúc càng lớn làm cho tinh thần của hắn càng gần đến bờ vực của sự sụp đổ. Dù cho có vô tình đến đâu thì việc chứng kiến người thân của mình chết cũng là điều quá sức chịu đựng. Hắn quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa đến chảy cả máu cầu xin.

-Viên Vũ Hàn!! Ta xin ngươi! Là ta đã làm những việc đó, ta sẽ chịu trừng phạt. Hãy giết ta đi, xin người đừng hại đến người thân của ta nữa.! Hãy niệm tình huynh đệ của chúng ta mà tha cho con ta, chúng vô tội.

Trong ảo ảnh kia vang lên giọng nói vô tình.

-Vậy lúc ngươi giết con ta, hại vợ ta ngươi có nghĩ đến điều đó không? Ta xem ngươi là Đại ca, ta nhường chức Đại Thống Lĩnh cho ngươi. Còn ngươi thì sao? Luôn đề phòng ta, đến cả đứa con của ta vừa mới sinh ra nó không có tội thì ngươi làm gì? Nó không phải máu mủ của ngươi sao? Nó là cháu ruột của ngươi đấy. CHÁU RUỘT đấy!!

Càng nói hận ý càng dày đặt, hắn không thể nào tha thứ cho tên cầm thú này được, lòng dạ tiểu nhân của tên này không thể nào tha được. Câu nói “ Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” luôn đúng, từ nhỏ đến lớn Viên Vũ Tuân luôn luôn ganh ghét đố kị người khác như vậy rồi.

Sau khi giết hết những người thân thích với Viên Vũ Tuân, Viên Vũ Hàn xuất hiện lại trước mặt của Viên Vũ Tuân, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn. Thiết Côn của hắn dơ lên, kết thúc cái sinh mạng của kẻ tiểu nhân bỉ ổi này, cho hắn một cái chết nhẹ nhàng như vậy cũng xem như là nhân nghĩa rồi.

Một côn vung xuống, lại một cái đầu nữa rời khỏi cổ, điều mà Viên Vũ Hàn không ngờ rằng là lúc mà hắn giết Viên Vũ Tuân, vậy mà tên này lại dùng Lưu Hương Đan, hắn nhanh chóng nhận ra nhưng đã muộn. Tên tiểu nhân này đến lúc chết vẫn còn hậu chiêu, mà cũng phải một tên hèn hạ như hắn mà không làm vậy thì chẳng phải hắn.

Viên Vũ Hàn xử lý xong hận thù thì quay lưng rời đi, hắn không thèm nhìn lấy một cái. Điều hắn biết bây giờ là chắc chắn ở Đại Tộc sẽ phái người đến truy sát hắn cùng Đại Doanh cũng sẽ phái tới điều tra kẻ giết hại Đại Thống Lĩnh Bắc Doanh a. Mà hắn cũng chẳng quan tâm nhiều đến vậy, có thù tất báo vậy mới là nam tử, dù cho sau này có như thế nào đi nữa.

Phía bên này Hy Hòa cùng Viên Vũ Hầu rời đi trong suốt đêm, sức lực của nàng giảm sút nghiêm trọng, thể chất của nhân tộc yếu đuối không thể nào so sánh với dã thú chứ đừng nói gì đến yêu. Mãi đến tận trưa hôm sau, người mặc đồ đen thần bí kia mới dừng lại, ánh mắt khinh miệt của hắn cũng cho thấy rõ rằng hắn chẳng qua chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên mà thôi còn bản thân hắn rất ghét ở gần nhân tộc.

-Đợi ở đây! Ta đi thám thính xung quanh.

Hắn nói một câu như vậy rồi rời đi, để mặc Hy Hòa cùng Viên Vũ Hầu ở lại đó mà chẳng có tí sức phòng thủ nào. Nếu như bây giờ xuất hiện một vài con dã thú thôi thì hai người bọn hắn chắc chắn sẽ chết. Nàng cũng hiểu ý định của tên kia, rõ ràng là hắn chẳng quan tâm đến sống chết của hai người họ nên đã im lặng để hắn rời đi.

Trời lúc đó còn đổ một cơn mưa lớn mà cả hai lại chỉ có mỗi một cái xe kéo thô sơ không có mái che, từ trước đến nay mặc dù là thân phận nô lệ nhưng Hy Hòa vẫn chưa bao giờ rơi vào tình cảnh như thế này. Không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy tủi thân và khóc nức nở và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc nàng tỉnh dậy thì trời đã tối mịt, xung quanh bốn phía tối om không chút ánh sáng, đến cả ánh trăng cũng chẳng thể chiếu xuống được dưới những tán cây dày đặt này.

Không khí xung quanh yên lặng đến đáng sợ, một nữ hài tử như nàng cô độc ở đây chẳng có lấy một con dao nhỏ để phòng thân, có lẽ nàng và Viên Vũ Hầu sẽ chẳng thể sống được đến sáng hôm sau vì về đêm dã thú đi săn rất nhiều.

Sự lo lắng càng lúc càng đạt đến đỉnh điểm khi ở rất gần nàng nghe thấy tiếng gầm gừ của một con thú gì đó. Mặc dù rất sợ nhưng nàng không thể bỏ chạy a, người nàng thương thầm vẫn còn nằm đó, nàng không thể bỏ mặc hắn mà bỏ trốn được. Một con Hắc Hổ từ trong lùm cây xuất hiện trước mặt nàng, nó nhe nanh gầm gừ tiến lại gần, nàng sợ đến toàn thân run rẩy nhưng nàng vẫn cố đứng vững che chắn cho Viên Vũ Hầu.

Thật may cho nàng là con Hắc Hổ chỉ ngửi ngửi vài cái rồi quay lưng bỏ đi, nàng cứ nghĩ là nó không đói nhưng nàng nào biết được là nó bỏ đi vì sợ hãi người không một tiếng động xuất hiện phía sau nàng đâu.

Lúc con Hắc Hổ kia rời đi, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi lại hét toáng lên vì không biết từ đâu lại xuất hiện một người ăn mặc kì quặc đầu tóc bù xù đang nhìn ngang nhìn dọc Viên Vũ Hầu. Sau khi cảm thấy người này không hề có địch ý nàng mới từ từ trở lại. Hắn có nhìn nàng một chút rồi lại nhìn chằm chằm vào Viên Vũ Hầu đang nằm đó. Một lúc sau hắn nói một thứ ngôn ngữ mà nàng chẳng thể nào hiểu được sau đó là kéo cái xe kéo đi rồi vẩy vẩy tay ra hiệu nàng đi theo. Nàng cũng chẳng hiểu cái mô tê gì đang xảy ra nhưng vẫn đi theo, đến tận sáng hôm sau nàng kiệt sức mà ngất đi.

Bạn đang đọc Viên Vũ Hầu sáng tác bởi Broken_Something
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Broken_Something
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.