Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TIỂU NHÂN GIỞ TRÒ

Tiểu thuyết gốc · 3015 chữ

Sau một ngày một đêm nghỉ ngơi thật tốt, điều bất ngờ là tối hôm qua hắn đã ngộ ra điều gì đó và bất giác đột phá Tứ Đẳng Yêu, Viên Vũ Hầu tập trung lại tại đại doanh theo còi hiệu của Bắc Doanh. Lễ trưởng thành lần này là của toàn bộ Bắc Doanh, cũng xem như là một đợt sàng lọc tinh hoa của Bắc Doanh, những kẻ yếu sẽ bị đào thải và tài nguyên đó sẽ được dùng cho những kẻ vượt qua.

Đại Thống Lĩnh Bắc Doanh là cha của tên Viên Vũ Hàm chễm chệ ngồi trên một cái ngai làm bằng đầu lâu của con người sếp thành. Giọng của hắn vang vọng khắp Bắc Doanh, hắn là kẻ mạnh nhất ở đây Cửu Đẳng Yêu duy nhất. Hai bên hắn là bốn Phó Soái Thống Lĩnh, một Hắc Hùng Yêu, một Bạch Xà Mỹ Phụ, một Nam tử hai đầu cùng Viên Vũ Hàn cha của Viên Vũ Hầu.

-Hôm nay! Lễ trưởng thành của các ngươi được tổ chức. Thật vinh dự cho ta vẫn còn cơ hội đứng đây chủ trì buổi lễ này.

- Nội dung của lễ vẫn như mọi năm. bắt cặp đánh nhau cho đến khi tìm ra kẻ mạnh nhất sẽ làm Thống Lĩnh tiếp theo, những kẻ thua vòng đầu loại, vòng hai đánh lại 1 lần với kẻ thua khác. Hạng nhất thưởng một Bát Hồn Quả, Hạng nhì thưởng một Lục Hồn Quả, Hạng Ba thưởng một Tứ Hồn Quả, từ Hạng bốn đến mười thưởng Nhị Hồn Quả. Giờ thì bắt đầu đi, ta mỏi mồm rồi.

Sau khi thông báo xong, bắt đầu bốc thăm chia cặp. Tổng cộng có đến hơn hai ngàn tên đạt đến tuổi để làm lễ Trưởng Thành. Một ngàn trận đấu cứ vậy mà diễn ra, từng đợt lên sàn xuống sàn. Có những trận chiến thắng chóng vánh và cũng có những trận gay cấn đến phút cuối, dù sao thì đây cũng là võ đài khó có thể tránh khỏi thương vong. Có mấy tên kém may mắn bị đánh chết ngay trên đài, nhưng đó cũng xem như là may mắn cho hắn vì đã tránh khỏi việc bị mang lên Cực Bắc làm mồi cho Ma Thú.

Bên dưới võ đài thì là những tiếng la hét phấn khích có, chửi bới có vì dù ở đâu đi nữa thì việc cá cược vẫn là không thể tránh khỏi, kẻ thắng người bại, kẻ vui người buồn. Khung cảnh khá là bát nháo.

Ở trên đài cao, Đại Thống Lĩnh Bắc Doanh đang cười hả hê khoái chí, lần này hắn cực kì có lòng tin vào con trai của hắn vì tiểu tử này được xem như tiềm năng nhất trong đám trẻ này. Hắn đã đạt đến Ngũ Đẳng Yêu cực hạn a.

-Vũ Hàn đệ! Ngươi xem lần này ai sẽ là kẻ thắng? Các ngươi nghĩ ai sẽ là người thắng.

Hắn quay sang hỏi những Phó Soái xung quanh, không nhìn cũng biết hắn muốn nghe câu trả lời là con trai hắn rồi. Viên Vũ Hàn chẳng nói năng gì, ba tên còn lại thì cười gượng nói vài câu cho qua chuyện mà thôi. Bọn hắn dưới trướng tên này mười phần không vừa ý, cái vẻ mặt kênh kiệu của hắn thực sự không thể nào ưa được, cái thói ngạo mạn của hắn trước sau gì cũng sẽ tự hại hắn mà thôi.

Mãi đến hơn tám trăm trận trôi qua mới đến lượt Viên Vũ Hầu lên sân, vóc dáng của hắn cao lớn hơn những tên cùng lứa khá nhiều, bộ lông màu xám nhạt càng tôn lên vẽ hoành tráng của hắn, đối thủ của hắn là một tên Mã Yêu cũng Tứ Đẳng. Cả hai không nói không rằng gì cứ vậy mà lao vào đánh nhau, sau khi trải qua hơn mười ngày luyện tập khắc nghiệt với phụ thân của hắn thì việc đánh nhau với tên Mã Yêu này có vẻ như quá dễ với hắn. Tên Mã Yêu này chủ yếu tập trung vào đòn cước, lực chân của hắn cực kì mạnh mẽ nhưng lại thiếu chính xác, chỉ cần Viên Vũ Hầu tập trung né tránh thì gần như là vô dụng. Sau một đòn đá hậu nguy hiểm suýt một chút nữa trúng cằm Viên Vũ Hầu thì hắn đã lộ ra điểm yếu, chớp lấy cơ hội thì Viên Vũ Hầu đánh thẳng vào gáy hắn làm hắn ngã xuống. Chiến thắng thuộc về Viên Vũ Hầu.

Ở trên Đài cao thì Đại Thống Lĩnh cũng đã chú ý đến Viên Vũ Hầu, hắn có vẻ khó chịu. Vậy mà tên con trai nuôi của Viên Vũ Hàn lại không dùng Lục Vũ Tán Hồn Côn a. Hắn nhìn về phía Viên Vũ Hàn ánh mắt đầy nghi hoặc.

-Vũ Hàn đệ! Tại sao tiểu tử Viên Vũ Hầu lại không dùng Lục Vũ Tán Hồn Côn? Đây không phải là sỉ nhục Viên Vũ gia sao?

Viên Vũ Hầu lạnh nhạt đáp lời.

-Tại sao lại là sỉ nhục? Hắn tự nghĩ ra Quyền pháp, hắn tự học lấy Quyền Pháp. Ở đâu trong Gia quy có quy định bắt buộc phải học Lục Vũ Tán Hồn Côn?

-Hừ!

Vòng Một đến tối muộn mới hoàn tất, hơn ngàn tên qua được vòng một xem như cái vé bước vào cửa tử cũng vơi đi một chút. Hôm đó bọn hắn nghỉ ngơi tại chỗ, hồi phục thể lực để sáng sớm hôm sau chuẩn bị luôn cho vòng hai.

Ba vòng tiếp theo đối với Viên Vũ Hầu không quá khó khăn, hắn nhẹ nhàng vượt qua để nắm chắc phần có thể hoàn thành lễ trưởng thành. Hắn là một trong những tên còn lành lặn còn lại, những tên khác mặc dù đã chiến thắng nhưng có vài tên dù cho chiến thắng thì cũng buộc phải dừng lại vì bị thương quá nặng.

Vòng bốn được thực hiện ngay sau đó, Viên Vũ Hầu bốc thăm lần này không biết phải nói như thế nào, hắn bốc trúng con trai trưởng của một phó thống lĩnh tên là Hùng Thuận cũng đã đạt đến Tứ đẳng Yêu đỉnh phong a, tên này có tiếng trong cùng thế hề vì thể chất vượt xa những kẻ còn lại, ai cũng đồn đại rằng hắn có huyết mạch phản tổ nhưng chưa từng được xác thực. Mặc dù hắn là Hắc Hùng, một trong những yêu hùng mạnh nhất nhưng tính tình hắn lại rất vui vẻ hòa đồng a.

Viên Vũ Hầu cùng tên Hắc Hùng kia lên đài số bốn, cũng có thể nói là cả hai đều có quen biết nhau chút ít.

-Vũ Hầu. Không nghĩ rằng tiểu tử ngươi đã đạt được Tứ Đẳng Yêu a, thật là bất ngờ. Nhưng tiếc cho ngươi gặp phải ta, kẻ nào thua hôm nay phải đãi một chầu nhậu. Thế nào!

Viên Vũ Hầu cũng vui vẻ đáp lại, đối với những người thân thiện như thế thì một bữa ăn cũng chẳng đáng là gì.

-Được thôi! Ta sợ ngươi phải đã ta ăn đấy. Ta ăn không ít đâu a.

-Ha ha! Tự tin đấy, đến. Lão tử xem ngươi mạnh bao nhiêu.

Hai tên to xác lao vào nhau, từng quyền từng quyền va vào nhau tạo ra khí thế rất lớn. Hùng Thuận gần như áp đảo Viên Vũ Hầu về mọi mặt từ thể chất đến sức mạnh, nhưng càng đánh càng làm hắn lấy làm ngờ ngợ. Mặc cho bản thân áp đảo được Viên Vũ Hầu nhưng đến giờ vẫn chưa hề có một đòn đánh nào thực sự trúng đích. Một quyền móc hàm từ dưới lên tưởng chừng như có thể đánh nát cả đầu kẻ khác vậy mà lại bị Viên Vũ Hầu nhẹ nhàng cản lại mà chẳng hề hấn gì. Cả hai lùi về phía sau cùng cười khoái chí. Dù sao cũng là bạn bè quen biết, nên chẳng việc gì phải ngươi sống ta chết.

Hùng Thuận biết Viên Vũ Hầu vẫn còn giữ lại một chút gì đó, hắn nhếch mép khiêu khích.

-Vũ Hầu tiểu tử, ngươi sợ không đánh lại ta sao? Sao cứ mãi né tránh cùng đỡ đòn vậy? Cứ như vậy làm sao ngươi có thế thắng a?

-Ồ! Ngươi có chắc là ta chỉ thủ không công không? Con gấu lông lát này….

Hùng Thuận giờ mới để ý kĩ lại trên người bản thân, có rất nhiều chỗ đã bị Viên Vũ Hầu bứt đi từng nhóm từng nhóm lông, những nơi bị bứt lông ấy đều là yếu điểm mà bản thân hắn cũng nhận ra được, nếu thực sự Viên Vũ Hầu thay việc bứt lông của hắn bằng đánh vào những chỗ đó thì chắc hẳn hắn đã gục từ trước rồi.

Không ngờ rằng tên Viên Vũ Hầu này lại có thể phát hiện ra những sơ hở và điểm yếu trong những đòn đánh của hắn. Nếu cứ như vậy tiếp tục đánh thì chắc hắn sẽ bị nhổ sạch lông mất. Hắn quyết định dừng lại, dù gì hắn cũng chẳng hứng thú cho lắm trong cái lễ trưởng thành này. Hồn Quả cũng chỉ có tác dụng cho Tứ Đẳng Yêu trở xuống mà thôi, hắn thì lại sắp đột phá Ngũ Đẳng yêu rồi, nên việc tranh giành Hồn Quả chẳng có mấy hứng thú với hắn. Hắn ra dấu đầu hàng rồi rời khỏi sàn đấu trong sự tức giận của phụ thân hắn đứng ở trên đài cao. Viên Vũ Hàn nói với Hùng Bá.

-Ngươi thua ta một vò Hùng Hoa Bách Hợp rồi nhé, hồi nào thì đưa đây?

-Đưa thì đưa làm gì đòi liền vậy.

Hắn móc từ túi trữ vật ra đưa cho Viên Vũ Hàn trong lòng đầy hậm hực, khổ cực nuôi một thằng con trai lớn đến mười lăm tuổi, được người đời khen rằng có huyết mạch phản tổ nhưng mà thằng nhãi này lại chẳng hứng thú gì với việc tranh đoạt. Hắc Hùng được biết đến với việc hùng mạnh, hung dữ và hiếu chiến thì thằng con trai của hắn lại hiền lành, thân thiện, chẳng quan trọng gì đến những thứ đó. Không lẽ huyết mạch phản tổ là như vậy sao?

Hùng Thuận xuống đài, đến bên cạnh một cô gái nhân tộc vóc dáng mảnh khảnh xinh xắn ngồi bệt xuống.

-Con khỉ của ngươi thắng rồi đấy! Giờ thì vui quá rồi còn gì.

-Hùng công tử!!

Cô gái nhân tộc kia đỏ mặt trách móc Hùng Thuận, hắn thì ha hả cười. Việc nhân tộc ở trong Bắc Doanh thành cũng không phải hiếm nhưng đa phần đều là người hầu hoặc là nô lệ. Cô gái này tên Hy Hòa, cao khoảng một mét bảy, thân hình khá ốm yếu mảnh khảnh, khuôn mặt trái xoan khá tròn trịa. Chỉ mới mười bốn tuổi đã cao như vậy, quả thật nếu so sánh ở phía nhân tộc thì quả là chiều cao đáng mơ ước của các thiếu nữa a. Hy Hòa là tiểu nha hoàn của Viên Vũ Hầu, thực ra bảo là nha hoàn cũng không đúng lắm vì Viên Vũ Hầu xem cô nàng này không khác em gái là bao. Những việc nặng nhọc Viên Vũ Hầu đều thanh nàng làm cả, Viên Vũ Hầu chỉ mang tiếng là công tử của Viên Vũ gia.

-Ha ha ha! Xem biểu cảm của muội tử kìa. Thích hắn như thế sao không thổ lộ đi?

-Ta làm sao xứng với Vũ Hầu công tử chư! Hùng công tử đừng trêu ta nữa.

-Ta trêu ngươi hồi nào? Không cần phải nói thì ai cũng biết, Viên tiểu tử cũng đâu khác gì gia nô trong Viên Vũ gia đâu. Ngươi mà không làm thì sớm muộn gì hắn cũng bị con khỉ cái khác câu dẫn cho mà xem…

-Hùng công tử !!!!!!

Hy Hòa bị trêu đến đỏ hết cả mặt.

-Thôi không đùa nữa, hắn sắp đánh trận tiếp rồi đấy.

Đối thủ vòng này của Viên Vũ Hầu ấy vậy mà lại là Viên Vũ Hàm, kẻ mà trước đây ít lâu lớn tiếng sẽ đánh chết Viên Vũ Hầu trên đài không thương tiếc.

Viên Vũ Hàm lên đài, trong tay hắn không phải cây côn thường ngày vẫn thấy hắn hay dùng mà thay vào đó là một cây côn màu trắng nhạt pha lẫn chút đỏ trông rất quỷ dị. Đôi mắt tràn đầy sát khí của hắn không hề che dấu một chút nào, việc muốn giết Viên Vũ Hầu là thật.

Viễn Vũ Hàn ở trên đài cao trông thấy cây côn trong tay Viên Vũ Hàm ngay lập tức thay đổi sắc mặt, hắn biết cây côn kia là gì hơn nữa đây là thứ không nên xuất hiện ở trên lôi đài này. Hàn Băng Huyết Long Côn đây là vũ khí của Đại Thống Lĩnh chứ không thể nào là của tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch Viên Vũ Hàm được.

Hắn nhìn về phía Đại Thống Lĩnh đang hả hê ở phía trước, hắn biết ý của tên tiểu nhân này, hiện giờ việc ngăn trận đấu diễn ra là điều không thể, đành phải cầu mong cho Viên Vũ Hầu biết khó mà lui thôi.

-Viên Vũ Hầu! Hôm nay ta sẽ thực hiện điều mà ta nói trước đây. Ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy Viên Vũ Hàm ta là đệ nhất tuổi trẻ tại Bắc Doanh này và điều ta nói thì ta sẽ làm được.

Viên Vũ Hầu mặt không biểu tình bước lên đài. Trận đấu này quá chênh lệch với hắn. Những hắn phải thử, bản năng mách bảo hắn phải đánh trận này dù cho cái giá phải trả là gì đi chăng nữa. Trong tiềm thức của hắn cũng có một thứ gì đó vô hình thúc đẩy hắn phải chiến đấu, chiến đấu nhiều hơn nữa.

Hai hầu tử bước lên sân, vóc dáng của Viên Vũ Hầu có phần nhỉnh hơn Viên Vũ Hàm một chút, nhưng về đẳng cấp thì lại quá chênh lệch, một tên đã Ngũ Đẳng Yêu đỉnh phong và một tên chỉ vừa mới đạt đến Tứ Đẳng yêu vài hôm trước. Mặt đối mặt với nhau, tiếng hò reo xung quanh giống như không tồn tại trong bọn hắn, địch ý càng lúc càng lớn.

Cả hai lao vào nhau, một côn của Viên Vũ Hàm vung ra dù Viên Vũ Hầu đã né được thì cái nền đá bên dưới cũng chẳng thể chạy được, một cái hố lớn xuất hiện, nhìn qua là biết uy lực nó lớn cỡ nào. Nếu trúng một côn này thì Viên Vũ Hầu chắc khó sống.

Liên tiếp từng côn từng côn vung ra nhưng hiệu quả lại chẳng có mặc dù uy lực có thừa nhưng Hàn Băng Huyết Long Côn vẫn thực sự quá sức với Viên Vũ Hàm, hắn không thể điều khiển Hàn Băng Huyết Long Côn theo đúng ý hắn được, hơn hai mươi côn rồi Viên Vũ Hàm vẫn chưa đánh trúng được Viên Vũ Hầu dù chỉ một cái. Còn về phía Viên Vũ Hầu, hắn đã có được hai ba cơ hội sơ hở trong khi Viên Vũ Hàm ra chiêu, những chiêu thức này đơn giản từ trong Lục Vũ Tán Hồn Côn mà ra nên hắn dễ dàng đọc được.

Mười phút trôi qua, Viên Vũ Hàm thở hồng hộc vì tiêu hao quá nhiều thể lực, về phía Viên Vũ Hầu lại chẳng hề hấn gì. Mọi người đều ngạc nhiên về độ nhanh nhạy của Viên Vũ Hầu, dù cho chênh lệch gần như hai đẳng nhưng tình thế trên đài hiện tại lại nghiêng về phía Viên Vũ Hầu.

Tiếp sau đó vẫn là những côn không trúng đích của Viên Vũ Hàm và là những đòn đánh trả của Viên Vũ Hầu vào yết hầu, thái dương, thần đình, phong phủ, tất cả đều là hiểm huyệt nhưng tác dụng lại chẳng được là bao vì chênh lệch cảnh giới. Mãi cho đến khi Viên Vũ hàm lộ ra điểm yếu chí tử ở huyệt Đản Trung thì Viên Vũ Hàm mới cố hết sức dùng toàn lực cho một đòn, nếu đòn này có thể thành công thì Viên Vũ Hầu tỉ lệ cao là sẽ hạ gục và dành chiến thắng luôn.

*Bụp.

Viên Vũ Hàm ho ra máu, lùi về sau năm sau bước khụy xuống. Hắn không thở được, đây là lần đầu tiên hắn bị như vậy, vì không thở được nên ánh mắt hắn bắt đầu lờ mờ, tay chân run rẩy như sắp gục ngã. Trọng tài ra hiệu dừng trận đấu lại trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Viên Vũ Hầu, kẻ tưởng chừng như chẳng có một chút cơ hội chiến thắng nào trong trận chiến này, vậy mà lại chiến thắng dễ dàng như vậy.

Khắp dưới võ đài là sự tung hô Viên Vũ Hầu, hắn cũng vạn phần sung sướng khi mình có thể chiến thắng trong một trận chiến không cân sức như vậy.

Nào ngờ được rằng là trong lúc thắng bại đã được phân định rõ ràng rồi vậy mà tên Viên Vũ Hàm lại dở trò tiểu nhân, không chút thương tiếc nào dáng thẳng một côn vào thái dương của Viên Vũ Hầu. Một côn này quá bất ngờ, không hề có chút phòng ngự nào từ Viên Vũ Hầu, trúng một côn này làm cho hắn thất khiếu chảy máu đôi mắt trắng dã gục xuống tại chỗ bất tỉnh.

Bạn đang đọc Viên Vũ Hầu sáng tác bởi Broken_Something
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Broken_Something
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.