Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vui vẻ

Phiên bản Dịch · 972 chữ

Từ đầu đến cuối, không có một chi tiết nhắc đến sự tồn tại của Chiyoya Toru.

Trái tim của hai người liên tục đập bang bang, có một loại cảm giác may mắn cũng như sợ hãi đột nhiên len lỏi bên trong tim.

“Chuyện như thế này… Hình như không thể hỏi trực tiếp Toru được thì phải?” Sau một hồi lâu, Matsuda mở miệng khô cằn nói, “Cái này có thể không liên quan gì tới cậu ấy”

Hagiwara: “Cũng có thể là họ hàng nhà cậu ấy? … Đúng.”

Cho dù có là họ hàng thì cũng không thể quên được đúng không, còn chưa kể đến trên báo ngoại trừ tư liệu về mối quan hệ trong gia đình ra, tư liệu về họ hàng đều bỏ trống.

Hai người cùng nhìn ảnh chứng minh thư của nạn nhân cùng khuôn mặt của Chiyoya Toru có 5 phần giống nhau mà lâm vào trầm mặc.

Quay về lại thực tại

“Làm xong rồi, Toru?”

Hagiwara làm bài tập được một nửa, ngẩng đầu lên liền phát hiện thiếu niên ngồi ở phía trước đã dừng lại động tác viết bài.

Chiyoya Toru một tay chống mặt, khuôn mặt vốn dĩ đang trắng nõn đột nhiên bị hành động nàu làm cho đỏ ửng, nhìn qua mượt mà không ít, xúc cảm vừa thấy liền muốn nựng má. Tay áo xắn lên đến cổ tay, nghiên đầu, ở giữa thái dương nhăn lại mày đẹp.

Mà một tay khác của thiếu niên đang bắt đầu nhàm chán mà xoay xoay bút, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu đến, đêm lông mi của thiếu niên tô thêm một tầng hơi mỏng ánh vàng.

Hagiwara nhìn bạn của mình vụng về che nắng, có chút buồn cười, nhưng đột nhiên liên tưởng đến những thông tin tra được lúc tối, lại có chút cười không nổi.

Xung quanh Chiyoya Toru luôn có một loại không khí rất kỳ lạ, cậu ta có thể cho bạn cảm giác lễ phép ấm áp, nhưng lại luôn giữ một khoảng cách nhất định đối với bạn, như là đang cầm ô, cách một làn mưa mỏng vậy, mọi người không thể thấy được khuôn mặt của cậu ta phía sau chiếc ô, chỉ cảm thấy cậu ta so với người khác ấm áp hơn rất nhiều.

Tổng kết: Tiếp cận đơn giản, thâm giao rất khó.

Muốn biết khúc mắc của cậu ta ở đâu, giải quyết như thế nào là cả một quãng đường rất xa.

Nghe được thanh âm của Hagiwara, Saori giơ tay lên làm thủ thế “ok”, cười tủm tỉm mà xoay người đi xem Furuya Rei.

Thanh niên tóc vàng không tự chủ được mà viết nhanh hơn không ít, nhưng hiển nhiên còn ha ba đề bài chưa làm xong, khuôn mặt ngày thường bình tĩnh lúc này lại mang theo một ý tia không chịu thua cuộc.

“Tốc độ này cũng quá nhanh đó!” Ở một bên đang một mình việt bảng kiểm điểm nhưng cùng hay ngẩng đầu nhìn bạn bè làm bài tập Matsuda Jinpei khó chịu nói, “Toru, ông thành thật một chút, có phải đã làm từ trước rồi không?”

Hiromitsu nhìn vào bài tập của mình còn nữa tờ đề vẫn chưa làm xong, thở dài: “Được rồi, tôi đầu hàng!”

Hagiwara đã sớm nằm yên, hắn cười hì hì mà thò mặt lại gần xem vở của Date Wataru, phát hiện thì ra cậu ta đã sớm làm xong rồi.

“Tốc độ làm bài tập của mọi người thật nhanh, đến lúc này chỉ còn dư lại Jinpei không làm xong bài tập mà thôi”

Matsuda: “hả?? Cái này trách ta sao? Còn không phải là do Furuya…”

Furuya quay đầu nhìn hắn, cười đến thực tươi: “Matsuda, bảng kiểm điểm của ông việt xong rồi à?”

“Nhanh nhanh, tôi đã dùng hết từ ngữ để khen huấn luận viên rồi… nào là dáng người cường tráng, mở miệng là có thể nuốt tượng đều đã viết vào rồi.”

Hiromitsu chớp chớp mắt: “Đây là để dùng khen người à?”

Matsuda khó chịu nói: “chính là khen đó…. còn có ông cái đồ tóc vàng xấu xí, bại bởi Toru liền ngoan ngoãn thừa nhận đi, đừng có lấy tôi ra khai đao!”

Furuya lông mày liên nhíu lại: “Cái đồ con tinh tinh, ông không cần nói ra đâu!”

Hai người này là trẻ con mới lớn à?

Saori trong lòng nghẹn cười, giơ vở của cô lên: “Các ông không xem qua notebook của tôi sao?”

“Đúng rồi, notebook.” Date nhớ tới ở bệnh viện nhìn tới những quyển sách đó, “Cho nên Toru ông thật sự đã làm xong hết rồi à?”

Saori cười tủm tỉm gật đầu: “Vốn dĩ tưởng nói từ đầu, nhưng mà Furuya kêu bắt đầu quá nhanh.”

Cô giả vờ tiếc nuối mà nhún nhún vai, nhưng trong mắt lại không che được ý cười.

Furuya bất đắc dĩ mà buông bút, cảm thấy chính mình đang tự đào hố chôn chính mình.

Hắn thật khờ, thật sự, làm sao có thể quên Toru đã sớm hoàn thành xong tất cả các bài tập chứ, những thứ này đối với họ là những kiến thức mới nhưng mà đối với cậu ta thì không phải như vậy.

Haxxx, xem ra hắn cũng cần phải nỗ lực hơn nữa.

“Lần này ta thua.” Thắng bại tại kĩ năng, Furuya thở dài, “Đã cá cược thì phải chịu, đáp ứng ông một điều kiện.”

“Chúng ta cũng cần giống nhau.” Hiromitsu sờ sờ cằm, “Thật mệt, lần sau không thể cùng Toru so sánh nữa, nhớ rồi.”

Hagiwara “Phốc” mà cười ra tiếng: “Hiro, ông là đang tự mình nhảy vào hố đó.”

Bạn đang đọc Vì Muốn Được Yêu Thích Mà Tôi Đã Trả Giá Quá Nhiều của Tử Mộc Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quylien01
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.