Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

quá khứ

Phiên bản Dịch · 1093 chữ

Đó chính là thân phận chuẩn bị riêng cho Toru nha.

Thiếu niên xoay chuyển bút, hơi rũ mắt nhìn vào tờ giấy trắng và chữ mực đen trước mặt, nhanh chóng điền đáp án chính xác vào.

Chuyển cảnh đến đêm hôm trước ngày Toru và Himitsu còn ở cục cảnh sát, tại kí túc xá của Học viện Cảnh sát.

[12h30 đêm, Hagiwara đi đến gõ cửa phòng ngủ của Matsuda, rón rén nhẹ từng bước mà đi vào phòng, người ở bên trong phòng cũng không có đi ngủ, mà là đang ngồi lắp ráp một cái máy ghi âm, linh kiện phụ tùng rơi đầy trên mặt đất, con có mấy cái được để riêng ra rất ngăn nắp.

“Ông là đang muốn lắp ra một cái di động hay là một bộ đàm vậy?” Hagiwara tò mò nhìn vào, muốn chạm vào cái máy đang được lắp ráp dở dang.

Matsuda hất tay của Hagiwara ra, nói: “Đừng có động vào, tôi đang tính làm một cái máy có thể phát ra âm thanh khi ấn phím.”

“Toru không phải vết thương còn chưa có lành sao? Đến lúc cậu ta trở về đây chắc chắn sẽ không được dùng điện thoại, viết chữ thì sẽ rất chậm. Lúc trước đi thăm bệnh cũng chưa tặng cậu ta quà gặp mặt gì, tôi đang thử xem có thể làm ra để tặng cậu ta không.”

“Mà nói đi, nửa đêm không ngủ đến phòng của tôi làm gì?”

Hagiwara thay đổi sắc mặt: “Không phải vừa rồi sắc mặt và cảm xúc của Toru có vấn đề à? Tôi tính toán điều tra một chút thân phận của cậu ta.”

Matsuda có chút kinh ngạc: “Này thì có cái gì đáng để tra? Không phải đã từng tra rồi sao.”

“Không có điều tra kĩ lưỡng mà.” Hagiwara xua tay nói, “Ông nhìn xem thử đi, Toru là loại người sẽ tự động tâm sự chuyện cũ với bọn mình à? Bọn mình chính miệng hỏi cậu ta cũng chỉ biết nói không có việc gì… Cho nên muốn hiểu rõ hơn cậu ta thì chỉ có thể điều tra mà thôi!”

Matsuda thật ra thì hoàn toàn đồng ý về điểm này, nhưng mà bọn họ chỉ biết được tên của Toru, những thông tin khác đều chưa từng hỏi qua.

“Ông còn nhớ không,…. Con búp bê cầu mưa tìm được trong phòng Toru lần trước ấy?” Hagiwara nói, “Tôi cảm thấy con búp bê kia khẳng định có vấn đề, sau đó có lên mạng tìm kiếm thông tin, búp bê cầu mưa ngoại trừ hiệu quả cầu mưa ra còn có một truyền thuyết khác về nó.”

Matsuda thò lại gần, tò mò hỏi: “Cái gì vậy?”

“Cầu hồn….” Hagiwara trong nháy mắt sắc mặt hạ thấp, thần bí nói, “Những linh hồn không nhà để về, treo búp bê này vào những ngày mưa như một lời mời linh hồn đó đến nhà của mình để trú mưa.”

“CMN!” Matsuda suýt chút nữa đánh rơi máy ghi âm đang cầm trên tay, “Đã hơn nữa đêm rồi đừng có kể chuyện ma doạ người được không!”

Hagiwara ho nhẹ hai tiếng, trở lại với câu chuyện chính: “Toru nhìn không giống với mê tín, nhưng mà áo quần hàng ngày cậu ta mặt trên người cậu cũng thấy rồi đấy, tôi cảm thấy chúng ta nên điều tra theo phương diện này.”

“Búp bê cầu mưa, dùng để cầu hồn.” Matsuda khoé miệng giật giật, “Cái này thì có thể tra ra được cái gì? Tôi chỉ có thể nghĩ đến một vụ án giết người mà thôi.”

“Toru từng nói qua, nhà của cậu ta từng ở Egota, địa phương kia nổi tiếng về ma thuật và ma pháp nhất vùng.”

Hagiwara sờ sờ cằm, “Xung quay địa phương mà xuất hiện tai nạn, thì nguyên nhân chỉ có thể là hai loại không phải chết đuối thì sẽ là hoả hạn, chúng ta có thể thu hẹp phạm vi điều tra các vụ án lại.”

Vì thế, hơn nửa đêm, có hai người ở trong phòng ngủ lén lút ngồi bên cạnh lan can đi điều tra tư liệu về từ vụ án một.

Tốc độ đánh chữ của Matsuda rất nhanh, mười đầu ngón tay thon dài như liên tục gõ trên bàn phím, đem từ cái mấu chốt viết xuống dưới, Hagiwara đứng ở bên người của hắn, đem những dữ liệu ấy phân tích, hai người phối hợp ăn ý, thực nhanh liền đem phạm vi thu hẹp lại.

“Ít nhất là những vụ án cách đây ba năm trước, lại so với trình độ tổn hại của búp bê cầu mưa, khả năng là vụ án xuất hiện sớm hơn một chút.” Hagiwara nói, “Những chữ Toru dùng đôi khi sẽ không quá là phổ thông, tôi nhớ đó là những từ địa phương hay được dùng tại Egota.”

Matsuda nói: “Biết rồi biết rồi, tôi cảm thấy cho dù tra cái này thì cũng sẽ không tìm ra được cái gì….”

“enter” gõ xuống, màn hình liền chuyển ra tới hình ảnh cùng dòng chữ --- “Sự kiện cháy lớn nhà cổ tại Egota”.

Hình ảnh chụp lại được toàn bộ khuôn viên của ngôi nhà nhìn qua thật sự quá thê lương, trên tiêu điểm của bài báo có ghi lại là một sự kiện mang lại đau đớn vĩnh cửu.

Lực chú ý của hai người bị dòng chữ nhỏ đên dưới thu hút.

“Nguyên nhân nổi lửa là do khí than cháy bùng lên ở trong nhà, vợ chồng Chiyoya và một người con gái, một nhà ba người không ai sống ót.”

“Một nhà ba người…?” Matsuda chậm rãi nói.

Hagiwara nói tiếp: “…. Không ai sống sót?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, có thể từ trong mắt đối phương nhìn ra được sự kinh ngạc và không tin tưởng.

Nếu là gia đình của Chiyoya Toru, như vậy thì thông tin không nên điền là “một nhà ba người không ai sống sót”, nhưng nếu không phải gia đình của cậu ta, này cũng là sự kiện quá trùng hợp rồi.

Bọn họ vội vàng trượt xuống, ý đồ tìm thêm được hình ảnh, nhưng ở phía dưới chỉ có thông tin tìm được chứng minh thư của ba người đã tử vong, một người tên “Chiyoya Saori” là một cô gái đã được xác nhận chết ở mười năm trước.

Bạn đang đọc Vì Muốn Được Yêu Thích Mà Tôi Đã Trả Giá Quá Nhiều của Tử Mộc Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quylien01
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.