Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Miếu Thổ Địa

Phiên bản Dịch · 1190 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Người ngồi trong phòng không ngờ bên ngoài lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn sững sờ một lúc rồi bị tôi nhân lúc sơ ý đẩy cửa chạy ra ngoài.

Khi vừa ra ngoài, nhà ga đã nháo nhào hết cả lên, tôi cố tình chen vào đám đông và đứng ở nơi có nắng, cố gắng ra ngoài.

Người bảo vệ chặn tôi trong văn phòng lúc trước không biết từ khi nào đã đứng trong bóng tối cạnh cửa, hai tay buông thõng bên hông và nở nụ cười chế nhạo.

Tôi không thể dựa vào cửa nên chỉ có thể chen vào đám đông chờ xe cấp cứu tới.

Xe cấp cứu đến nhưng ban đầu nhân viên y tế không chịu cho tôi lên xe, tôi bèn ôm lấy cái xác và khóc lớn, cuối cùng cũng được cho lên.

Vào lúc tôi vừa mở cửa xe định bước vào, bên tai đã vang lên một tiếng cười giễu cợt:

- Ngươi có tin hay không, ta sẽ sớm quay về với người đàn ông đã chết đó thôi?

Lúc đó tôi cũng không quan tâm được nhiều thế, chỉ vội vàng leo lên xe, ngồi ở ghế cạnh cửa.

Khi xe lăn bánh, tôi quay lại nhìn về phía cửa, người bảo vệ vẫn đứng ở tư thế cũ nhưng giờ hắn đã xoay người, để lộ một mắt ra khỏi mép cửa và giơ tay chỉ về phía chiếc xe cấp cứu.

Ý hắn là chỉ vào người chết trong xe sao?!

Lúc này, tôi mới nhìn kỹ thi thể, nét mặt của người đó đã thay đổi nhưng không phải là bố tôi, chỉ biết ông ấy cũng là người trong làng.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, bố tôi vẫn chưa chết và nhất định có thể cứu được tôi, tôi chỉ cần kiên trì cho đến khi bố đến.

Tôi ngồi trong xe lúc nhìn thi thể, khi lại nhìn y tá bên cạnh. Gã đó nói sẽ lên xe ám tôi, ắt phải từ hai người này chui ra.

Vào lúc tôi đang chăm chú quan sát khuôn mặt của họ, xe cấp cứu đột nhiên tăng tốc, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tim chợt thắt lại.

Mặc dù tôi ít đến thị trấn nhưng biết rất rõ đường đi, hướng nó đang đi không phải là lối vào đường hầm hay sao?

Lát nữa sau khi vào đường hầm, trong xe không có đèn, không biết người chết kia có ngồi dậy hay không.

Hai y tá trên xe chợt quay lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi với vẻ chế nhạo.

Lúc đó tôi không còn quan tâm thêm gì nữa, lập tức đưa tay kéo cửa nhảy ra khỏi xe.

Tôi lăn mấy vòng trên đường mới dừng lại. Chiếc xe phía sau thắng gấp, suýt chèn qua người tôi.

Tôi đứng dậy bám vào đầu xe, khập khiễng đi về phía bên kia đường trong khi tài xế vẫn đang không ngừng chửi bới.

Lúc này mặt trời gần xuống núi, cho dù tôi có chạy dọc theo đại lộ thì cũng không thể chạy được lâu. Một khi trời tối, người đuổi theo tôi không còn bị cản trở gì nữa. Tới lúc ấy tôi chạy đi đâu cũng bị hắn đuổi kịp.

Tôi không biết nên chạy đi đâu, càng không biết bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Nghĩ tới nghĩ lui, tất cả những gì còn hiện lên trong đầu tôi là những câu dặn dò của bố mà ngày hôm qua tôi đã không làm được. Nếu hôm nay làm lại, liệu tôi có thể tránh được tai họa không?

Tôi đã bị xe đưa vào thị trấn, giờ muốn chạy đến trung tâm mua sắm cũng đã quá muộn. Dù có chạy đến đó, kết quả cũng vẫn như ngày hôm qua.

Tôi đành nghiến răng nghiến lợi đi đến một cửa hàng bán vải liệm gần đó: 

- Ông chủ, bán cho tôi một bộ đồ liệm.

Khi chủ cửa hàng bán vải liệm chuẩn bị đóng cửa, chợt nhìn thấy một đứa trẻ với khuôn mặt dính máu chạy từ bên ngoài vào đòi mua đồ liệm trong cửa hàng khiến người ta sợ đến mức suýt ngã ngửa xuống đất.

Tôi không quan tâm đến phản ứng của ông ta, chỉ chọn ra một bộ đồ liệm vừa thân rồi cứ thế cởi quần áo mặc tấm vải liệm vào, xong xuôi tôi ném tiền lên bàn rồi chạy ra ngoài.

Lúc tôi chạy ra khỏi tiệm bán vải liệm thì trời đã gần tối và ngặt nỗi tôi vẫn còn cách khách sạn khá xa.

Tôi mặc vải liệm trên thân nên có cố vẫy tay xin đi nhờ cũng không có chiếc xe nào dám dừng lại. Đến lúc này tôi không chạy được thêm nữa bèn lao thẳng vào một ngôi miếu đất cách lề đường không xa.

Bố đã dặn tôi là: Phải trốn trong nhà, đóng tất cả các cửa ra vào và cửa sổ, có ai gọi cũng đừng ra ngoài. Miếu Thổ Địa ít nhiều cũng có một cái cửa, tôi chỉ có thể thử xem mình có thể thoát khỏi bị truy giết ở Miếu Thổ Địa này hay không.

Miếu Thổ Địa ở Đông Bắc Trung Quốc không giống những nơi khác, chỉ cần vào được cũng đã được coi là ngôi miếu lớn. Sau khi dời bàn thờ và đóng cửa lại bèn ngồi xuống sát bàn thờ.

Không lâu sau, bên ngoài trời tối sầm lại, trên bức tường nứt nẻ của miếu Thổ Địa hiện lên một chấm đỏ. Trông giống như ai đó đang ngồi xổm bên ngoài và nhìn vào trong qua các vết nứt trên tường bằng một mắt.

Tôi bất giác ngồi thẳng dậy, nhưng người bên ngoài lại cười lạnh nói: 

- Ngươi cho rằng trốn trong miếu có thể tránh được ta sao?

- Ta nói cho ngươi biết, miếu không phải là nơi bình thường, miếu không có thần thì chỉ có quỷ sống. Đợi lát nữa quỷ trong miếu quay về, ngươi sẽ chết nhanh hơn!

Tôi đột nhiên sởn tóc gáy. Chuyện có ma sống trong miếu tôi đã từng nghe qua. Khi mới bước vào, tôi không thấy bất kỳ tấm bia nào trên bàn thờ, chứng tỏ đây là một ngôi miếu hoang.

Chỉ là trời mới vừa nhập nhoạng tối và quỷ trong miếu vẫn chưa xuất hiện.

Có một số chuyện không nên nghĩ tới, càng nghĩ lại càng sợ hãi. Thật vậy, không nghĩ thì thôi, càng nghĩ chỉ càng cảm thấy lạnh sống lưng, như có ai đó đang ngồi xổm trên bàn thờ nhìn tôi vậy.

Người đàn ông đứng bên ngoài miếu lại cất lời:

- Một lát nữa khi có gió ngươi sẽ biết. Trời thổi gió từng đợt, ma quỷ thổi gió cũng từng đợt. Ngươi cứ cảm nhận kỹ xem xung quanh có thứ gì thổi qua hay không.

Bạn đang đọc Vay Mạng Dương Gian (Dịch) của Miêu Kỳ Diểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.