Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (16)

Phiên bản Dịch · 2044 chữ

Trở về rồi trong nhà lại loạn thành một đoàn, không ai khổ sở hơn giáo sư Cố.

Nhưng đầu sỏ khiến cho cả nhà náo loạn lại ngồi trên sofa, hoàn toàn một bộ dáng của người ngoài cuộc.

Giáo sư Cố xoa ấn đường.

Tâm tình mệt mỏi.

Nếu có thể, thật ra ông ta đã chẳng muốn đem Tư Như về.

Nhưng bất lực.

Để lại trong trường, nói không chừng còn không đợi ông ta về đến nhà là có thể nhận được điện thoại của hiệu trưởng.

Con gái ông lại nhảy lầu, sau đó chết rồi.

Nghĩ lại cũng thấy bế tắc.

Còn có phóng viên.

Nhảy một bước sẽ không trở lại.

Cuối cùng tất cả mong muốn đều thành sự thật.

Tốt rồi.

Cô gái khăng khăng nhảy lầu, đến tột cùng là bạo lực vườn trường hay là thiếu hụt tình thân? Khám phá mặt tối của trường đại học.

Tập thể toàn trường chĩa mũi nhọn về cô gái, cô gái năm đó lại là thủ khoa khoa học tự nhiên. [Khám phá tìm hiểu] dẫn chúng ta đến với chân tướng.

Cô gái nhảy lầu chịu đựng bạo lực trong thời gian dài, bác sĩ tâm lý phán đã có khuynh hướng tự sát nghiêm trọng.

……

……

Chính giáo sư Cố cũng có thể nghĩ ra được những phóng viên đó có bao nhiêu điên cuồng.

Quả thực lợi dụng mọi chỗ mọi nơi.

Còn có nhà trường gây áp lực, danh dự của ông ta, cùng với tiền đồ của con trai Cố Duy Quân.

Dù sao rất nhiều chuyện.

Phóng viên quả thực chính là ruồi nhặng.

Vì tranh đầu đề tranh tin tức tranh nội tình, chuyện gì cũng có thể làm.

Tìm kiếm căn nguyên, theo dõi nguồn tin.

Tìm kiếm chân tướng sự việc.

Nói không chừng đến lúc đó bệnh tình của Cố Duy Hi cũng sẽ bị đào ra, sau đó là chuyện cả nhà bọn họ ép con gái ruột thịt quyên thận cứu con gái nuôi.

Khiến cho con gái ruột nhảy lầu tự sát.

Sẽ bị toàn bộ xã hội phỉ nhổ.

Hàng xóm láng giềng, đồng nghiệp học sinh, người xa lạ vân vân.

Vừa nhắc đến tên bọn họ, chính là buồn nôn mắc ói độc ác.

Người một nhà này thật ghê tởm.

Nhắc tới liền muốn chửi.

Đến lúc đó ông ta sẽ mất việc, bị giới hội họa gạch tên, tranh của ông ta cũng không bán được nữa. Trong miệng người khác ông ta chính là một người ích kỷ, máu lạnh vô tình, ác độc không có nhân tính, ghê tởm biến thái.

Vợ ông ta cũng giống vậy.

Con gái ông ta cũng giống vậy.

Con ông ta cũng giống vậy.

Toàn bộ bị dán lên cái nhãn độc ác ích kỷ.

Nghĩ lại cũng ăn đủ.

Cho nên ông ta vẫn đem Tư Như trở về.

Nhưng nhìn vợ và con gái nuôi khóc thút thít, con trai nổi giận miệng đầy ác ý, con gái ngồi trên sofa mỉm cười vân đạm phong khinh.

Giáo sư Cố cảm thấy đau đầu quá.

Thật là muốn đi tìm chết.

Sầm Hải Tâm chính là một quả bom, ông ta không thể để quả bom này nổ tung, còn phải bảo vệ cho tốt, còn phải đưa canh gà cho cô bồi bổ.

Để cô sống trong tình yêu thương và sự hòa hợp của gia đình.

Rõ ràng ông ta chỉ là một họa sĩ, vì sao còn phải đảm đương chức vụ giáo sư tâm lý.

Giáo sư Cố cảm thấy ông ta không phải cái dạng người này.

Giáo sư Cố càng thấy đau đầu.

Mày nhăn lại tới mức có thể kẹp chết muỗi.

Vú Vương từ trong bếp bưng canh ra, thấy mẹ Cố và Cố Duy Hi đang khóc, hai người khóc đến đáng thương lại xinh đẹp, vú Vương hết sức đau lòng, đối với đầu sỏ gây tội là Tư Như càng thêm chán ghét.

Tư Như một mực ngồi trên sofa, muốn bao nhiêu nhàn nhã có bấy nhiêu nhàn nhã.

Tựa như đang xem TV, mặt còn mỉm cười.

“Canh gà, của cô.”

Nặng nề đặt chén trong tay lên bàn trà, nửa chén canh gà cũng đổ ra.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngon của canh gà, thịt gà hầm mềm mại, trắng nõn như tuyết giữa hành lá băm xanh biếc.

Tư Như than thở, rất ngon miệng nha.

Nhưng hiện tại cô cũng không còn ham muốn ăn canh.

Thoải mái dựa trên sofa, ngẩng đầu nhìn vú Vương vẻ mặt chán ghét, “Hình như bà có thành kiến với tôi?”

Vú Vương nheo mắt lại, “Cô biết là tốt rồi, thức thời thì cút ra Cố gia, Cố gia không chào đón cô.”

Tư Như nhìn bà ta rồi cười, nói: “Bà có thể làm chủ Cố gia? Bà chỉ là một người hầu lại có thể có quyền lợi lớn như vậy?”

Vú Vương là người hầu, nhưng bà ta ở Cố gia mười mấy năm, Cố Duy Hi chính là do bà ta nuôi lớn, so với Tư Như, bà càng giống người Cố gia.

Trong lòng người Cố gia, vú Vương so với nguyên chủ có phần quan trọng hơn nhiều.

Vú Vương hiển nhiên cũng đã quên mất thân phận của mình, trong lòng bà ta cũng đã sớm coi mình như người Cố gia.

Hung tợn nhìn Tư Như chằm chằm.

Cố Duy Quân một bên an ủi mẹ và em gái, một bên nhìn chằm chằm Tư Như, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, chính là muốn cô mau cút.

Tư Như bĩu môi.

Không thú vị.

Cầm lấy túi xách liền đứng lên.

Nói với giáo sư Cố: “Tôi đi.”

Đi không chút lưu luyến nào.

Trong mắt ba người mẹ Cố tràn đầy mừng thầm.

Rốt cuộc cũng đi rồi.

Nhưng giáo sư Cố nhìn đến bóng lưng Tư Như bỏ đi không chút lưu luyến nào, cùng với màn cô từ trên sân thượng nhảy xuống kia không hiểu tại sao rất giống nhau.

Sống không còn gì luyến tiếc.

Mí mắt nháy vài cái.

Vội đi qua giữ chặt cô, “Đi? Con đi đâu?”

Tư Như nhìn ông ta rồi cười, cười đến vô cùng xinh đẹp, “Tôi trở về Nam Đại. Tôi là sinh viên Nam Đại mà, phải về trường học nha.”

Trong lòng giáo sư Cố lại run sợ.

Không được đâu.

Vội nói, “Ở nhà là tốt rồi, về trường làm gì, trường làm sao thoải mái bằng trong nhà.”

Tư Như liền nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Không còn cách nào nha, người hầu nhà ông không chào đón tôi đâu, ông ở đây rất thoải mái, tôi vẫn nên quay về trường thôi, tôi cảm thấy trong trường khá nhiệt tình.”

Còn liếc mắt nhìn vú Vương một cái.

Giáo sư Cố bởi vì vợ con khóc nháo, lại tự bổ não một phen, hơn nữa vốn dĩ đã rất mệt mỏi, căn bản không chú ý tới một màn canh gà này.

Nhìn thấy canh gà vẫn đang bốc khói trên bàn trà chảy nhỏ giọt trên sàn, mí mắt giáo sư Cố giật dữ dội hơn nữa.

“……Có khuynh hướng tự sát………… Phải chú ý…… Quan tâm và yêu thương…………”

“……Sẽ chết……”

Nhẹ nhàng kéo cánh tay Tư Như, để cô ngồi lên sofa cạnh mình.

“Cái gì mà nhà cha, đây cũng là nhà của con.”

Tư Như từ chối cho ý kiến.

Tùy thích.

Giáo sư Cố quay đầu nhìn về phía vú Vương đang trợn mắt há mồm, “Vú Vương, chuyện gì đã xảy ra?”

Còn có thể chuyện gì xảy ra, chính là cố ý ức hiếp người ta đó.

Vú Vương chưa từng thấy qua giáo sư Cố như vậy, giáo sư Cố trước giờ đều ôn hòa ưu nhã, nói chuyện đều lộ ra một thân thẩm mỹ.

Nào có nghiêm khắc như vậy.

Nhịn không được nhìn về phía Tư Như ngồi bên cạnh ông ta, chỉ vào cô, “Cô…… Cô…… Là lỗi cô ta.”

Tư Như cười xùy một tiếng.

Giáo sư Cố nhíu mày đến gắt gao, “Vú Vương, xin lỗi.”

Trong giọng nói có sự uy nghiêm hiếm thấy.

Mẹ Cố, Cố Duy Hi lộ ra vẻ không thể tin nổi trong đôi mắt mờ mịt nước.

Cố Duy Quân trợn to mắt, ánh mắt hiện vẻ không thể tin nổi, “Cha, cha lại bắt vú Vương xin lỗi cô ta? Vú Vương đã ở nhà chúng ta mười mấy năm đó.”

Giáo sư Cố liếc mắt nhìn Cố Duy Quân một cái, “Duy Quân, Hải Tâm nó là em gái con.”

Rồi mới nhìn vú Vương, “Vú Vương, xin lỗi.”

Vẻ mặt Cố Duy Quân hoàn toàn thất vọng.

Vú Vương nhìn về phía mẹ Cố và Cố Duy Hi cầu cứu, nhưng hai người kia cũng chỉ rơi lệ, biểu tình trên mặt như từ một khuôn đúc ra.

Lắc đầu, nước mắt chảy ròng ròng, trong đôi mắt mở to chính là không tin được, không dám tin cũng không tin nổi.

Tất cả mọi chuyện trước mắt này không phải sự thật đi.

Giáo sư Cố này nhất định là một giáo sư Cố giả, hoặc là não bị úng nước.

Vú Vương vẫn phải xin lỗi.

Cúi đầu, khom người, ủy khuất đến cực điểm, vẻ mặt ẩn nhẫn.

Tư Như ngồi trên sofa, chính là bộ dáng một cô gái ác độc.

“Tùy ý vậy, dù sao bà cũng không phải thật lòng xin lỗi, bà có nói xin lỗi hay không và chuyện tôi có chấp nhận hay không cũng không quan trọng. Bây giờ tôi đang đói, bà mau đi làm đồ ăn. Nhớ rõ, phải làm món tôi thích ăn.”

Biểu tình của Tư Như có cũng được không có cũng được càng làm người ta hận cô đến ngứa răng, hận không thể xông lên dùng sức tát cô hai phát. Nhưng lúc này có giáo sư Cố bảo vệ che chở cho cô.

Vừa nghĩ tới điều này, mấy người khác liền lập tức nghẹn khuất.

Cái gì cũng không thể làm.

Cũng chỉ có thể nhìn Tư Như huênh hoang, nhìn cô ngang ngược.

Chỉ có thể nhìn.

Nhìn.

“Vú Vương, không nghe được tiểu thư nói gì sao? Còn không mau đi.”

Vú Vương xoay người liền đi.

“Nhớ rõ, đều phải là thứ con bé thích ăn.”

Giọng nói của giáo sư Cố từ phía sau truyền đến, thân hình vú Vương ngừng lại một chút, rồi mới nói được, càng đi nhanh hơn.

Ngày thường giáo sư Cố chính là một người rất ôn hòa, đối với người ngoài khách khí lễ độ, tính tình lại tốt, vóc dáng tốt, là một người đàn ông đẹp trai, đặc biệt những nữ sinh thích đàn ông lớn tuổi đĩnh đạc, còn được bình chọn là giáo sư nam có khí chất phong độ nhất trường.

Còn là một họa sĩ, lãng mạn dịu dàng lại có khí chất ưu nhã, tràn ngập hơi thở của người làm nghệ thuật.

Nhưng tính tình ông ta dù rất tốt và điềm đạm, ông ta cũng là chủ nhân Cố gia, là chủ gia đình trên hộ khẩu.

Chủ nhân.

Người một nhà đều dựa vào ông ta mà sống.

Tất cả mọi người Cố gia đều xuôi theo ông ta, thỉnh thoảng có chút tật xấu cũng đều trong phạm vi ông ta tiếp thu được.

Cho nên Cố gia vẫn luôn tràn ngập tình yêu cùng thuận hòa.

Nhưng giáo sư Cố vẫn có sự nóng tính của mình, ai cũng đều có sự nóng tính, người không nóng tính chỉ bởi vì chưa chạm vào điểm mấu chốt của họ mà thôi.

Giọng nói giáo sư Cố tràn ngập uy nghiêm cùng cảnh cáo.

Vú Vương chạy trối chết.

Mẹ Cố và Cố Duy Hi ngừng khóc thút thít.

Tư Như cúi đầu, môi cong lên.

Trong phòng khách một mảnh tĩnh lặng.

Bạn đang đọc Vật Hy Sinh Không Bi Thương của Du 7
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kookies_n_Cream
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.