Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Gái Lốp Xe Dự Phòng (15)

Phiên bản Dịch · 1995 chữ

Ngồi trên xe, tâm tình giáo sư Cố hết sức phức tạp.

Phía sau, Tư Như dựa vào ghế, nhắm hai mắt, bộ dáng yên tĩnh như đã ngủ rồi.

Trong lòng giáo sư Cố thở dài, lái xe về nhà.

“Đến nhà.”

Tư Như mở mắt, mê man trong nháy mắt.

Giáo sư Cố giúp cô mở cửa xe, “Xuống xe đi, đã tới rồi.”

Tư Như rũ con ngươi xuống, che giấu ánh mắt lóe lên hưng phấn rồi biến mất.

Cố gia.

Trong tay mẹ Cố cầm một chén canh gà, vẻ mặt đầy từ ái dụ dỗ Cố Duy Hi uống.

Cố Duy Hi ôm cánh tay mẹ Cố làm nũng, nói không uống, uống không được.

Cố Duy Quân đứng bên cạnh, vẻ mặt cưng chiều nhìn cô ta.

Toàn bộ phòng khách tràn ngập một loại không khí ấm áp ngọt ngào.

Giáo sư Cố trở về, mẹ Cố mặt đầy tươi cười chào đón ông. Nhưng khi thấy Tư Như đi đằng sau, cả khuôn mặt cũng thay đổi.

Mày nhíu chặt, mắt tràn đầy chán ghét giống như nhìn thấy sâu bọ phiền nhiễu.

“Cô tới làm gì?”

Ngay cả giọng nói cũng lộ ra đầy sự mất hứng.

Tư Như một chút cũng không ngại, ngửi được mùi vị canh gà nồng nặc trong không khí, hít một hơi thật sâu.

Thật là đói nha.

Vốn dĩ định lấy đồ chuyển phát nhanh xong đi ăn trưa, kết quả bị ba kẻ ngu ngốc kia náo loạn cho tới bây giờ, mới nhớ ra còn chưa kịp ăn cơm nữa.

Giáo sư Cố cũng vậy.

Nhưng ông ta tức đến no rồi.

“À, ăn canh đâu, vú Vương, múc cho tôi một chén.”

Tư Như xách túi ngồi trên sofa, sống lưng thẳng tắp, biểu tình ngạo mạn.

Sai người đến rất tự nhiên.

Không chút áp lực.

Mặt Cố Duy Hi vốn còn đang cười ngọt ngào tức khắc lã chã chực khóc, nhìn Tư Như một bộ dáng tại sao cô có thể có biểu tình như vậy, giống như Tư Như đã làm chuyện xấu gì không thể tha thứ.

Mẹ Cố đau lòng vội ôm Cố Duy Hi an ủi, quay đầu về phía Tư Như, vừa rồi có bao nhiêu ấm áp hiện tại có bấy nhiêu lạnh lùng.

“Cô trở về làm gì?”

Tư Như nhún vai, một bộ dáng không quan tâm.

“Tôi hết tiền rồi, tôi về xin phí sinh hoạt nha.”

Ánh mắt cực kỳ vô tội.

Bà cho rằng tôi muốn trở về hả, nếu không phải không có tiền, thiên tài như cô cần gì quay về.

Cũng phải biết đám người ở đây như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, có lẽ còn có hung thủ hại chết nguyên chủ nữa.

Nghĩ lại cũng thấy sợ, không khỏi nổi da gà.

Mẹ Cố có phần ngây người.

Cố Duy Quân vọt tới trước mặt Tư Như, hung hăng trừng mắt với cô, biểu tình hung ác, quả thực giống như gặp được kẻ thù.

“Cô còn biết phải về? Cô trở lại liền ức hiếp Hi Hi, cô không biết em ấy có bệnh sao? Nếu không phải do cô, em ấy đã sớm khỏe mạnh rồi.”

Tư Như ngồi yên trên sofa, trên mặt không có biểu cảm gì, à một tiếng, nhìn về phía Cố Duy Hi, cô ta núp trong lòng mẹ Cố sợ hãi nhìn Tư Như, Tư Như lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý, “À, cô có bệnh sao? Là suy thận hả, thực sự chúc mừng cô, bệnh hiếm như vậy cô cũng dính, quả thực cũng khó như trúng xổ số nha.”

Cố Duy Hi trợn to hai mắt không dám tin nhìn Tư Như, sau đó gương mặt trở nên bi thương sợ hãi.

Tư Như một chút cảm giác cũng không có.

Lòng vững như thạch.

Ngã bệnh là một chuyện rất đau khổ.

Phải uống thuốc, phải chích, nghiêm trọng hơn còn là chuyện có rất nhiều người bình thường khó có thể chịu đựng được.

Nhưng để sống sót đều đáng giá.

Chỉ cần có thể sống liền có vô vàn hy vọng.

Trên TV thường xuyên đưa tin một người nào đó chiến thắng bệnh tật trở nên khỏe mạnh thật đáng để người người bội phục.

Nhưng nếu hy vọng sống sót đó là sức khỏe một người khác, thậm chí là sinh mạng.

Ngươi muốn sống, liền bắt một người khác đi tìm chết.

Ích kỷ như thế.

Mà Cố Duy Hi làm được rất tốt.

Giống như một cô gái hồn nhiên lương thiện hiền lành.

Lúc chưa tìm ra bệnh liền mang gương mặt ủy khuất nhìn nguyên chủ, nói cô ta sẽ không cùng cô chiếm đoạt yêu thương của cha mẹ, cô mới là tiểu thư Cố gia.

Nhưng người cha Cố mẹ Cố yêu thương vẫn là cô ta, nguyên chủ ngay cả cây cỏ cũng không bằng.

Ngã bệnh rồi liền khóc sướt mướt nói không muốn chết, tiếc nuối cha mẹ, tiếc nuối anh hai, nói sợ hãi.

Giống như không cố ý nhằm vào nguyên chủ, cũng không đánh chủ ý lên nguyên chủ.

Nhưng cuối cùng, hai quả thận của nguyên chủ đều bị lấy ra cho cô ta.

Cố gia muốn nguyên chủ quyên thận cho cô ta, chuyện này chưa bao giờ giấu cô ta.

Nếu như thực sự lương thiện, chẳng lẽ không phải nên kiên định cự tuyệt?

Chẳng lẽ không phải chính mình mắc bệnh cũng không thể liên lụy người khác sao?

Thánh mẫu chân chính chẳng lẽ không phải không xuống địa ngục nếu ta không xuống, không phải nên quên mình vì người khác, tình nguyện hy sinh thân mình sao?

Nói không biết cái gì, nói tiếc nuối cái gì, nói sợ hãi cái gì.

Đều là giả.

Chẳng lẽ nguyên chủ thì không sợ?

Thế giới này tốt đẹp như vậy, chẳng lẽ nguyên chủ nói bỏ là bỏ được?

Tư Như đối với Cố Duy Hi này một chút hảo cảm cũng không có.

Tư Như không thèm nhìn đến một bộ dáng thất vọng cùng khó tin kia của Cố Duy Hi và mẹ Cố.

Cố Duy Quân chỉ vào Tư Như, hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Cô tại sao ác độc như thế, cô lại có thể nguyền rủa Hi Hi. Tại sao cô không chết đi, người đáng chết là cô mới đúng……”

“Đủ rồi, Cố Duy Quân, nó là em gái con.”

Giáo sư Cố đứng lên khỏi sofa, ông ta rất mệt, hơn nữa tinh thần cũng đã kiệt quệ.

Không nghĩ tới trở về nhà lại bắt đầu cãi vã, ồn ào đến đầu ông cũng đau, vang lên ong ong.

Lại nghe đến Cố Duy Quân bảo Tư Như đi chết đi.

Hôm nay Tư Như suýt chút nữa đã chết.

Nếu không phải……

Thật sự sẽ chết.

Lúc này chân ông ta còn có chút mềm nhũn.

Nghe con trai nguyền rủa con gái như thế, giáo sư Cố rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, đứng lên, lạnh lùng nói.

“Cha…… Cha…”

Cố Duy Quân bị hét đến mức phát ngu, phản ứng lại, không dám tin nhìn giáo sư Cố.

Ngay cả mẹ Cố và Cố Duy Hi cũng trợn to mắt, một bộ dáng ông làm sao vậy.

“Vú Vương, bà không nghe tiểu thư nói sao? Còn không mau múc canh gà.” Thấy vú Vương đứng bất động, giáo sư Cố cau mày nói.

Vú Vương quay đầu nhìn mẹ Cố, mẹ Cố lại chỉ nhìn giáo sư Cố, căn bản không chú ý tới bà ta.

Vú Vương hung hăng trừng mắt nhìn Tư Như một cái, xoay người vào bếp.

Mẹ Cố đứng dậy, vẻ mặt thương tâm cùng thất vọng, “Ông xã à, ông làm sao vậy, Hi Hi mới là con gái chúng ta, biểu hiện này của ông khiến Hi Hi đau lòng biết bao nhiêu nha.”

Cố Duy Hi dựa vào trong lòng mẹ Cố, cắn môi, một bộ dáng muốn khóc lại không khóc, đôi mắt sáng ngời trong suốt ánh chút nước.

Lại vẫn ngoan cường chống đỡ tươi cười nói: “Không sao đâu ạ, Hải Tâm mới là con gái của cha mẹ, cha đối tốt với Hải Tâm là đương nhiên.”

Giáo sư Cố thoáng cái liền mềm lòng.

Liền muốn như thường lệ đi qua ôm vợ và con gái, nói lời cam đoan khiến họ an tâm.

Nhưng trong đầu bỗng nhiên nhảy ra lời nói của hiệu trưởng, Sầm Hải Tâm mới là con gái ông.

Sau đó là sự kiên quyết của Tư Như khi nhảy lầu, nụ cười giễu cợt.

Sau đó còn có lời nói của bác sĩ.

“……Bệnh nhân đối với thế giới này không hề lưu luyến, từ kết quả của bài kiểm tra tâm lý vừa rồi, bệnh nhân từ nhỏ đã có khuynh hướng tự sát…… Phải cố gắng để cô ấy cảm nhận được tình yêu thương cùng sự quan tâm của người thân, để cô ấy biết rằng thế giới này vẫn rất tốt đẹp…… Dù sao cũng phải rất cẩn thận, nếu có một chút bất bình sẽ khiến cô ấy tuyệt vọng đối với thế giới này……”

“……Loại bệnh nhân này, chỉ cần một cơ hội sẽ muốn tự sát.”

Lúc này giáo sư Cố vẫn còn sợ, lúc xuống xe chân cũng mềm nhũn.

Hơn nửa đời người ông ta sống chỉ chứng kiến những thứ tốt đẹp yên bình, vợ và con gái cũng đều lương thiện hồn nhiên, ở đâu thấy qua sống chết như vậy.

Càng khỏi nói đến loại chuyện bức chết con gái ruột thịt này.

Giáo sư Cố hít sâu một ngụm, chậm rãi buông đôi tay đang nắm chặt, “Phương Nhiên, Hi Hi nói đúng, Hải Tâm cũng là con gái chúng ta, tôi đối tốt với nó là đương nhiên, không riêng gì tôi, bà cũng phải đối tốt với nó.”

Mẹ Cố:……

“Ông xã, vì sao, không phải ông nói……”

Mẹ Cố lã chã chực khóc, vẻ mặt không thể tin nổi.

Cố Duy Hi cắn môi gắt gao, mắt mở to, hiện chút ánh nước.

“Phương Nhiên.” Giáo sư Cố đánh gãy lời mẹ Cố nói, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bà, không cho bà ta nói tiếp.

Mẹ Cố sửng sốt rõ ràng, sau đó nước mắt ào ào rơi.

“Oa…… Ông hung dữ với tôi…… Ông vì nó mà hung dữ với tôi……”

Khóc đến quả thực không thể ủy khuất hơn nữa.

Mẹ Cố chính là một cô gái sống trong tháp ngà voi, lớn tuổi vẫn duy trì sự hồn nhiên không gì so sánh được như bạch liên hoa.

Một lời không hợp liền khóc.

Cố Duy Hi ôm lấy vai mẹ Cố, thân thể gầy yếu run lên, nước mắt cũng rơi xuống, vẻ mặt lên án nhìn giáo sư Cố.

“Cha, tại sao cha lại hung dữ với mẹ……”

Cố Duy Hi quả thực là chân truyền của mẹ Cố.

Có người kế tục rồi nha.

Cố Duy Quân lại chỉ vào Tư Như, mắt đỏ bừng, biểu tình như muốn ăn thịt người.

“Đều là mày, đều lỗi của mày. Mày cút, cút ra ngoài, cút cho tao.”

Tư Như không chút ưu nhã trợn trắng mắt, ngươi ai vậy, ngươi bảo cút liền cút, dựa vào cái gì nha, chỉ bằng cái mặt ngươi lớn?

Chị đây nếu cút thật, chẳng phải thật mất mặt chị đây sao?

Chị đây chính là người biết nghe lời như vậy?

Tư Như lại trợn trắng mắt, hơn nữa, nếu chị đây muốn cút, cũng vì chị mi không vui, là ý của chị mi.

Chả có quan hệ gì đến ngươi.

Bạn đang đọc Vật Hy Sinh Không Bi Thương của Du 7
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kookies_n_Cream
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.