Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế sự, cảm ơn nàng!

Tiểu thuyết gốc · 3551 chữ

Bạch Vũ một đường nhanh chóng trở về Lan gia, sau đó chui thẳng vào trong phòng, vừa nằm xuống tinh thần đã rệu rã, lâm vào ngủ say.

Trong thời gian Bạch Vũ say ngủ, nhiều người liên quan đến hắn vẫn đang miệt mài với dự tính riêng mình.

Trong một căn phòng tại căn cứ của Ảnh Lệ hội, một thanh niên nam tử đang ngồi trên ghế chủ tọa, lưng tựa về phía sau, hai mắt nhắm chặt, khóe miệng cong lên nụ cười, có vẻ như đang là ngủ mơ, trải qua cảm giác vui vẻ gì đó.

- Nào, các huynh đệ, theo Phong Lực này thu gom hết thảy Tinh Kim trong thiên hạ.

- Phong Lực đại ca uy vũ.

Một đám đông có đến hơn nghìn người đứng đối diện hắn hô hào khí thế, tất cả đều mặc một loại đồng phục xanh xám.

Sau đó hàng loạt cảnh tượng lướt qua, bọn người có mặt ở khắp nơi, bốn trấn lớn của Thiên Lan Quận, Thiên Lan Thành, thậm chí là các Quận Thành khác và Đế Đô, đoàn quân của Ảnh Lệ hội nơi đâu cũng càn quét.

Bất cứ yêu cầu gửi hàng hay mua hộ gì cũng đều nhận, Tinh Kim vơ vét được chồng chất.

Sắp ngập cả căn cứ luôn rồi.

Phong Lực như muốn chảy nước miếng, hai mắt ánh lên hình Tinh Kim lấp lánh, bất quá lúc này lại cảm thấy bất an như đang làm sai chuyện tình gì đó.

Đột nhiên đầu hắn đau như búa bổ.

Thì ra là bị một người ở phía sau dùng tay gõ một cái.

Phong Lực xoay người.

- Thủ…thủ lĩnh, người xem, trong thời gian người không có ở đây, ta đã phát triển Ảnh Lệ hội trải rộng toàn bộ Đế Quốc, thậm chí đang có xu hướng tiến ra bên ngoài, Tinh Kim hiện tại đã chất chồng như núi, mời người thu lấy.

- Phong Lực, ngươi quả nhiên là một thiên tài kinh tế, nhưng thứ quan trọng nhất ta cần không phải Tinh Kim, một thứ chính yếu của Ảnh Lệ hội ngươi dường như đã quên.

Nói đến đây, thân ảnh của người được gọi là thủ lĩnh biến mất, chỉ để lại một quyền vào giữa ngực Phong Lực.

Cảnh tượng mà đã lâu trước đó hắn gặp phải nay lại được trải qua, bị một quyền tông thẳng vào người, Phong Lực văng ra xa làm đổ vỡ đồ trong phòng, sau khi va vào tường liền sùi bọt mép bất tỉnh.

Trên ghế chủ tọa, Phong Lực bật người tỉnh dậy.

- Hà hà…thì ra tất cả chỉ là mơ.

Sau khi hít sâu mấy hơi để bình ổn cảm xúc, Phong Lực bắt đầu hồi tưởng nhớ lại.

- Dạo gần đây tình hình kinh doanh rất tốt làm ta bận tối tăm mặt mũi, không có thời gian chú ý đến phương diện thu thập tin tức của thủ lĩnh giao, không được, thủ lĩnh đã dặn rất kỹ, Ảnh Lệ hội hoạt động chính vẫn là thu thập tình báo.

Cần phải chấn chỉnh lại, không được để thủ lĩnh thất vọng, nếu không ta lại bị đánh.

Nói đoạn, hắn xoay người đi mất, để lại căn phòng trống không.

Lãnh thổ Phong Hồ tộc.

Nơi này cây cối vô cùng xanh tươi, từng dãy kiến trúc nhà ở, hang động như hòa vào đại thụ.

Vương cung.

Một thân ảnh khoác áo choàng hồng sắc, mang mạn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp tinh xảo cuốn hút cả người cùng phái và khác phái.

Hướng mắt về phía khoảng không phía trước, sắc mặt nghiêm nghị.

Hôm nay đã gần ba tháng kể từ khi nàng đến đây để hiệp nghị thương lượng với Phong Hồ tộc trưởng.

Đáng lý ra đã sớm trở về, nhưng vì áp lực từ phía Dạ Hồ Vương nên cả nàng và Chi Vân đều đang cố gắng lợi dụng pháp đài tụ Nguyên của Phong Hồ tộc để tu luyện.

Nhớ lại hơn một tháng trước, trong lúc tu luyện.

Chẳng biết tại sao, Hỏa Hồ biến của nàng bỗng dưng mất kiểm soát.

Cả người bốc hỏa thiêu rụi toàn bộ xiêm y lộ ra toàn bộ cơ thể.

Cũng may tại pháp trận tu luyện cũng chỉ có Chi Vân tộc trưởng, khi đó Chi Vân còn há chiếc miệng nhỏ xinh xắn nhìn chằm chằm liếc lên liếc xuống cơ thể mình đánh giá so sánh với nàng ta.

- Không biết lúc đó là chuyện gì xảy ra, cảm giác như có một thứ vô hình nào đó tương liên với ta đang triệu hoán vậy.

Cũng nên gấp rút trở về thôi, trong tộc còn rất nhiều việc cần làm.

Nàng thở dài một tiếng xoay người đi thẳng vào phòng.

Để lại một làn gió thơm len lỏi khắp hành lang trống vắng.

Phủ Thành Chủ Thiên Lan Thành.

- Tâm Nhi, muội đột phá rồi sao, rất tốt.

Trong một đình viện nhỏ, Linh Cơ Tuyết xuất hiện với bộ váy ngắn trắng bạc như ánh trăng, bên ngoài cột một sợi dây đỏ ngang eo, bên trong vẫn là một lớp váy mỏng khác màu tử huyết mỏng manh thấp thoáng lộ ra hai bầu ngực to tròn trắng tinh mịn màn.

Phía đối diện, một thiếu nữ mười tám thanh thuần với mái tóc xanh đen, váy dài xanh trắng đang ngồi xếp chân cúi người cho mấy con cá nhỏ trong hồ ăn.

- Lâu ngày không gặp tỷ tỷ lại chỉ hỏi ta về tu vi thôi sao.

Thiếu nữ bất mãn lầm bầm.

Dù giọng rất nhỏ nhưng tất nhiên là Linh Cơ Tuyết bằng vào tu vi đã đột phá Huyền Cảnh viên mãn của mình vẫn nghe thấy.

Khóe môi cong lên nụ cười nhẹ, tiến lại gần cốc đầu thiếu nữ một cái làm nàng quay lại hơn dỗi.

Hai tỷ muội nàng từ nhỏ đã mất đi người thân, Linh Cơ Tuyết chỉ hơn Linh Cơ Tâm bốn tuổi, nhưng lại chín chắn và trưởng thành hơn rất nhiều.

Khi bằng tuổi muội muội mình, nàng đã phải vứt bỏ đi thoải mái và tự do của thanh xuân mà đảm đương một phương thế lực đang suy tàn, vựt dậy nó trong vô vàn khó khăn.

- Ta có một tin tức, muội muốn nghe không?

- Tin gì vậy?

- Người trấn lột công pháp của muội đến Thiên Lan Thành rồi, một thời gian trước đã đầu nhập vào Quận Thành, hiện tại hắn là Quân Sư bí mật của ta.

- Hả, tiểu dâm…à à Bạch Vũ sao? Tên đó mà làm Quân Sư cho tỷ á, hắn hiện giờ ở đâu.

Linh Cơ Tuyết vẻ mặt cổ quái, muội muội nàng dù sao cũng là Quận Chúa, trước đó cũng là một tiểu mỹ nhân, hiện tại đã mười tám xuân ngời, có rất nhiều thanh niên quý tộc yêu thích đến làm quen nhưng không một ai lọt vào mắt.

Hiện tại nhắc đến tên kia sao lại vui vẻ như vậy, chẳng lẽ bị trấn lột một phen xong quay sang yêu thích người ta à.

Thấy tỷ tỷ nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, Linh Cơ Tâm liền xấu hổ, giả vờ như không có gì hỏi lại.

- Ta chỉ muốn hỏi chỗ ở của hắn để báo cho Xuân Hồng tỷ đến cảm ơn hắn cứu mạng mà thôi.

Linh Cơ Tuyết cười cười, cũng phải, Xuân Hồng được hắn cứu trị mà.

- Ta cũng không biết hắn ở đâu, nhưng hắn quen với Đạt Lệ, muội tìm nàng ấy hỏi thử xem.

- Được.

Sau đó thiếu nữ nhanh chóng chạy đi mất, nắm thức ăn trên tay lúc nãy từ tốn cho cá ăn từng miếng thì bây giờ vứt thẳng vào trong hồ luôn.

Linh Cơ Tuyết thở dài, đây là lần gần nhất trong hơn nửa năm nay muội muội tinh thần phấn chấn như vậy, chỉ bởi một nam nhân, việc này có ổn không đây.

Nàng cũng không biết, lắc đầu, đôi mắt tử sắc ánh lên tinh quang, sau đây cần phải chú tâm hơn nữa việc nắm giữ tình hình trong Quận địa rồi.

Một tòa kiến trúc khá rộng lớn ở phía Tây Nam Thiên Lan Thành.

Đây là tổng bộ mới của dong binh đoàn Thiết Đao.

Từ lúc Xuân Hồng thủ lĩnh xuất hiện trở về và tuyển thành viên cũng đã có mấy tháng, bất quá việc tuyển chọn rất khó khăn.

Phải trải qua kiểm tra của chính Xuân Hồng, chỉ tuyển tinh anh không tuyển đại trà, bởi vậy số lượng thành viên hiện tại chỉ mới gần hai mươi người.

Một thiếu nữ váy xanh xuất hiện, tất nhiên là đã có quen biết nên cứ thế tiến thẳng lên phòng của Xuân Hồng.

Bên trong phòng, Xuân Hồng lúc này đã cởi ra mặt nạ da ngụy trang, khuôn mặt xinh đẹp tinh mỹ hiện ra.

Đôi chân thon dài nhong nhõng thướt tha gác lên bàn, hình tượng mỹ nữ phóng túng như vậy thật có chút quái lạ.

Cô nàng Linh Cơ Tâm xuất hiện để Xuân Hồng giật mình một cái vội bỏ chân xuống.

- Tiểu Quận Chúa, người đột phá rồi sao.

- Hừ, tại sao các người đều là nhìn vào tu vi của ta thế nhỉ, cả tỷ tỷ cũng vậy.

Xuân Hồng nghe vậy liền cười.

- Ngươi đến đây có việc gì thế, đừng nói là đến thăm ta nha.

- Tên kia đến Thiên Lan Thành rồi.

- Hả, tên nào cơ?

- Bạch Vũ, người đã cứu trị cho ngươi lúc thú triều một năm trước.

Rắc.

Bàn tay đang đặt trên chiếc bàn gỗ của Xuân Hồng siết chặt, chiếc bàn bị sức mạnh bóp lõm xuống muốn miếng.

Linh Cơ Tâm lúc này cũng đã được trải qua tâm lý của tỷ tỷ mình trước đó, sắc mặt cổ quái nhìn lấy Xuân Hồng.

Không ngờ chỉ vừa nhắc đến tên kia thì cô nàng mỹ nữ hỏa bạo này lại phản ứng mạnh đến vậy, dù sao chuyện này đã qua một năm rồi kia mà.

Xuân Hồng nhanh chóng bình tĩnh, nhìn thấy thảm trạng của chiếc bàn liền lúng túng hỏi.

- Hắn hiện tại ở đâu, ta muốn đi cảm tạ.

- Ta cũng không biết, tỷ tỷ nói hắn quen với Đạt Lệ tướng quân.

- Hả, hắn đã gặp Quận Chủ.

- Đúng vậy, hắn còn là Quân Sư bí mật cho tỷ tỷ, ủa tỷ tỷ chưa nói cho ngươi, thôi chết, ta làm lộ bí mật rồi, phải chấn chỉnh lại mới được.

Nói vậy nhưng nàng lại tỉnh bơ, vẻ mặt chẳng có gì là phải chấn chỉnh, dù sao nàng cũng biết, tầm quan trọng của Xuân Hồng cũng như Đạt Lệ vậy, tỷ tỷ của nàng chắc chắn sẽ không giấu việc này với Xuân Hồng, quả nhiên liền nghe nói.

- Mấy tháng này ta không gặp Quận Chủ nên cũng không biết tin này.

- Nếu vậy chúng ta đi Nguyệt Dạ quân đoàn tìm Đạt Lệ tướng quân đi.

- Có ổn không…

- Đương nhiên là ổn, đi thôi.

Thế là hai người lại cải trang một hồi, mặc vào áo choàng dong binh bình thường nhất đi ra ngoại thành tiến về phía đóng quân của Nguyệt Dạ quân đoàn.

Bên trong nơi Nguyệt Dạ quân đoàn đóng trú.

- Đại ca, ngươi cuối cùng cũng trở về sao, tình hình phía đó thế nào.

Khách Đạt Lệ vẫn là một thân giáp da xanh đen quen thuộc, đang đứng đối diện một đoàn người, trong đó người dẫn đầu là một nam tử khoảng hai mươi tám tuổi, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú nhưng nhìn kỹ có nét giống với nàng.

Người này chính là huynh trưởng của nàng, cũng là quân đoàn trưởng Nguyệt Dạ quân đoàn, Khách Đạt Long.

- Tình hình không tốt lắm, nhưng tạm thời sẽ không có gì nguy hiểm.

Bọn yêu thú này cứ mỗi năm một lần lại gây áp lực lên ven rìa cửa ngõ Thiên Lan Thành, chắc chắn là đã nhận được chỉ thị từ Thú Vương.

Chúng ta đi nghỉ ngơi trước, muội cứ tiếp tục nhé.

Sau đó bọn người rời đi, Khách Đạt Lệ đang tính trở lại huấn luyện binh sĩ thì được báo tin có người cần gặp.

Trong một lều trại quân đội.

- Đạt Lệ tỷ, lâu rồi không gặp.

- Quận Chúa, Xuân Hồng, hai người đến đây làm gì thế.

Xuân Hồng không biết nói thế nào đành liếc mắt nhìn Linh Cơ Tâm, cô nàng linh động đảo tròn đôi mắt sau đó mới nói.

- Đạt Lệ tỷ có biết người tên Bạch Vũ phải không.

Khách Đạt Lệ ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp bình thường.

- Đúng vậy, có chuyện gì sao.

- Hì hì, không có gì, ta và Xuân Hồng tỷ chỉ muốn hỏi chỗ có thể tìm được hắn để nói lời tạ ơn cứu mạng mà thôi.

- Cứu mạng…

Xuân Hồng lúc này mới lên tiếng.

- Còn nhớ lần kể chuyện cùng Lan Diệp không, lần đó ta có nhắc đến bị thương khi gặp phải Dạ Lang đoàn và thú triều.

Khi đó ta đã không nói rõ, ta bị thương vô cùng nặng, chậm một chút sẽ mất mạng, có một thiếu niên đã cứu sống ta, người đó tên là Bạch Vũ.

Nói đến đây mặt nàng có chút ửng hồng, ngập ngừng một chút lại nói tiếp.

- Ta muốn hỏi thông tin để cảm ơn hắn cứu mạng.

Khách Đạt Lệ lúc này như hiểu rõ, bất quá trong lòng lại thầm nghĩ.

- Sao tên này lại quen biết với toàn là mỹ nữ bên cạnh mình không thế nhỉ.

Nhưng nàng cũng không biết hắn ở đâu, ngày hôm đó gặp mặt, bị hắn trêu chọc đến phát hoảng, chẳng còn nhớ được việc gì, cả việc hỏi hắn ở đâu cũng quên mất.

- Ta không biết, hắn rời đi vội quá không kịp hỏi.

- Hả, tỷ cũng không biết, haizzz.

Thôi đành để sau vậy.

Lan gia.

Đã ba ngày kể từ khi Bạch Vũ trở về và ngủ say.

Ngay khi hắn trở về và chui tọt vào phòng, Lan Diệp đã liền biết được.

Chờ đợi một buổi cũng không thấy hắn ra khỏi, bên trong lại không có động tĩnh gì, nàng liền sử dụng lệnh bài trận pháp cao cấp của mình dễ dàng mở cửa tiến vào.

Lúc nhìn thấy Bạch Vũ ngủ say như chết, gọi mãi không tỉnh, Lan Diệp luống cuống không biết làm sao liền chạy đi tìm mẫu thân trợ giúp.

Lan Mỹ Anh đang ở trong mật thất nghiên cứu cổ tịch và trận pháp thì được tin nữ nhi triệu hoán trở ra.

Sau khi ra ngoài thì mới biết, tiểu tử kia trở về nhưng lại hôn mê nên cô nàng này mới cuống lên như vậy.

Lan Mỹ Anh đến nơi nhìn hiện trạng của Bạch Vũ, sau một phen thần thức thăm dò, nàng nhíu mày.

Đối với một cao thủ về linh hồn như nàng thì tất nhiên dễ dàng nhìn ra tổn thương bên trong linh hồn của Bạch Vũ.

- Linh hồn của hắn bị tổn thương, không quá nặng, trước đó hẳn là do dùng linh hồn lực quá độ dẫn đến hôn mê, hiện tại đã không có gì nguy hiểm, linh hồn lực đang dần khôi phục, tốc độ là rất nhanh.

Nói đến đây, Lan Mỹ Anh dừng lại, đúng là rất nhanh, nhưng nàng có cảm giác gì đó sai sai, tốc độ này nếu là người bình thường thì trong ba ngày đã đầy tràn rồi, tại sao tên này vẫn cứ tiếp tục dùng tốc độ này để khôi phục.

Như vậy chẳng phải nói, lượng linh hồn lực của hắn vượt xa những người khác, thậm chí vượt xa cả thiên tài.

Càng ngày mức đánh giá dành cho hắn lại càng cao vút lên mây rồi, nữ nhi ơi, con kiếm ra được một tên vô cùng biến thái.

Sau đó nàng rời đi để lại Lan Diệp một mình, không lâu sau liền có vài người đưa đến các loại tài nguyên và dược tài tu bổ linh hồn cho Lan Diệp, Lan Mỹ Anh đã căn dặn nàng cách dùng.

Hôm nay là ngày thứ tư sau khi vòng báo danh kết thúc.

Trước giường của Bạch Vũ, Lan Diệp vẫn một bộ dáng nhìn chằm chằm hắn không rời.

Lúc này sắc mặt của Bạch Vũ đã hồng nhuận như thường, chắc hẳn không bao lâu nữa liền tỉnh lại.

Lan Diệp ngồi nhìn một lúc mà ngẩn ngơ, ánh mắt đảo đảo, sau đó khóe môi khẽ cười.

Nàng rướn người chỉnh tư thế, cúi mặt lại gần mặt hắn, mặt đối mặt, mũi đối mũi, môi đối môi, mắt đôi mắt.

Chỉ có điều rằng hắn lúc này không thấy được nàng.

Lan Diệp cũng không hiểu được tại sao từ lúc vừa mới gặp tên này đã để ý hắn, nhớ lại khi đó hắn chỉ là một tiểu tử Kỳ Cảnh sơ giai nhưng lại dùng bản lĩnh xử lý hai tên cướp cảnh giới cao hơn mình.

Một tên tiểu tử mới lớn đối diện với mỹ nữ nóng bỏng như nàng lại tỏ ra vô cùng cảnh giác chứ không phải như đại đa số người cùng tuổi khí huyết cương dương, thấy nàng liền xum xoe.

Lần thứ hai gặp lại cả hai người không ngờ trải qua sinh tử cùng nhau, hắn bên trong Huyết Nguyền Giới và đối mặt với quái vật kinh dị vẫn biểu hiện ra một mặt bình tĩnh đáng tin.

Sau đó lại đánh bại cả con quái vật cách xa hơn cả một đại cảnh giới mà ngay cả nàng dùng hết mọi thủ đoạn cũng đánh không lại.

Bất giác Lan Diệp nở nụ cười.

Đang tính lợi dụng lúc này hôn trộm thì đột nhiên cơ thể người bên dưới cử động, mí mắt run run đang có dấu hiệu sắp tỉnh.

Lan Diệp hết hồn, như con mèo nhỏ bị phát hiện liền vội rút người trở lại, khoanh tay trước mặt cúi đầu nằm xuống bên cạnh giường giả vờ nằm ngủ.

Bạch Vũ từ từ tỉnh lại trong cơn mê, đập vào mắt là gian phòng nơi hắn ở trong Lan gia.

Tinh thần đã tỉnh táo trở lại, linh hồn lực một vòng thám tra trong cơ thể, không có vấn đề gì, cả thương tổn linh hồn trước đó cũng đã tu bổ được thêm một ít.

Xoay người ngồi dậy, liền bắt gặp một bóng hình yểu điệu đang nằm kế bên giường của mình.

Bạch Vũ ngẩng người, cảnh này quen quen, chẳng phải trong các bộ phim tình cảm kiếp trước thường thấy sao.

Bất quá hắn lại cảm thấy ấm áp, thì ra mình cũng có được trải qua cảm giác này.

- Không biết ta đã ngủ bao lâu rồi, hẳn là cô nương ngốc này đã rất mệt mỏi.

Bạch Vũ thầm lẩm bẩm.

Vì khoảng cách quá gần nên là dù có nói nhỏ thì Lan Diệp vẫn nghe thấy, trong nội tâm liền phản bác, có ngươi mới là ngốc, tên ngốc gỗ mục.

Liền ngay sau đó nhịp tim nàng bắt đầu gia tốc, bởi vì nàng phát hiện một hơi thở nam tính đang tiến lại gần mình.

- Hắ-hắn tính làm gì? Hôn trộm ta sao.

Lan Diệp nghĩ đến đây hai má dần trở nên hồng nhuận, khuôn mặt đang úp xuống liền chậm rãi nghiêng sang một bên, đôi môi đỏ nhỏ xinh nhẹ chu ra như muốn mời hắn hôn xuống.

Bạch Vũ thật ra chỉ tiến lại gần xem xét, ai ngờ lại phát hiện ra cô nàng bên dưới thì ra chỉ là giả vờ ngủ.

Còn cái gì thế kia? Xoay mặt lại chu môi ra làm gì?

Bạch Vũ:...

Sau đó hắn nhếch môi lên lộ ra nụ cười, khuôn mặt đang dừng lại trước đó nhanh chóng đưa xuống, hai đôi môi liền không còn khoảng cách.

Một cảm giác vi diệu khôn cùng lan tỏa khắp cả linh hồn hai người.

Bạch Vũ nhanh chóng ngước mặt lên, nhẹ giọng thì thầm.

- Cảm ơn nàng, Lan Diệp.

- —-

Mọi người thấy thú vị thì cho xin một Like hoặc bình luận để truyện sớm được lên các bảng xếp hạng nha.

Sẽ cố gắng ra thêm nhiều chương.

Ai có lòng thì ủng hộ tạo động lực cho tác xin gửi về:

- Momo: 078 879 3521

- Techcombank (chi nhánh Âu cơ): 1903 1076 7370 22 - LUONG TUAN VU

Cảm ơn rất nhiều.

—-------------------------------------

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Mọi thứ đều là tưởng tượng do vậy sẽ có sai sót, anh em thông cảm và góp ý.

Trân trọng cảm ơn.

-Hắc Vũ-

Bạn đang đọc Vạn Thế Thần Chi sáng tác bởi emlakem1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi emlakem1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 22
Lượt đọc 293

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.