Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiếc rương (1)

Tiểu thuyết gốc · 882 chữ

Nhận được bốn món pháp khí, món nào cũng thuộc loại pháp khí thượng cổ hoặc quý hiếm, hơn nữa công năng chưa mở khóa hết. Diệp Túy Yên thầm cười trong lòng, đây rõ ràng là để dành cho nàng rồi!

Khi xong xuôi việc tặng quà, Tiết Thanh Hà cũng lên tiếng: 

“Không còn sớm nữa, các con về nghỉ ngơi trước đi!”

Diệp Túy Yên cùng ba vị sư huynh lên tiếng: 

“Dạ, chúng đệ tử xin phép cáo lui!”

Lạc Thái thấy vậy cũng vội lên tiếng: 

“Ngày mai Diệp Túy Yên phải đi học đấy!”

“Dạ!”

Chỉ nghe giọng Diệp Túy Yên đáp lại, còn thân ảnh bốn đệ tử thân truyền đã bay vút lên trời.

Trên đường về Cửu Thành không bay nhanh nữa mà bay từ từ, để cùng tán gẫu.

Lĩnh Phong vẫn là người lên tiếng trước: 

“Tứ muội, ngày mai là ngày đầu tiên đi học của muội, nhất định không được dậy trễ!”

“Dạ dạ!”

Cửu Thành tiếp lời: 

“Không được rủ rê bọn ta uống rượu!”

“Vâng vâng!”

Chu Tần Văn cũng lên tiếng: 

“Ngự kiếm… không được ói!”

“Muội biết rồi a.”

Cứ thế bốn người vừa bay vừa nói chuyện đến khi về đến nơi dành cho đệ tử thân truyền.

[Tại Phong Thành Văn Yên Viện] 

Diệp Túy Yên vừa đáp đất đã chạy ngay vào phòng của mình, lúc này nàng mới có thời gian suy nghĩ lại những việc quan trọng. 

Về cơ bản từ lúc đến đây, đã 1 tuần trôi qua, Diệp Túy Yên thì ngủ hết 3 ngày, sau đó lại xảy ra mấy tình huống ngộ đời. Hoàn toàn chưa làm quen được với nơi này.

Diệp Túy Yên nhớ ra chiếc rương của nàng từ lúc đến đây, nàng chỉ mới xem một ít vẫn chưa khám phá ra hết. Diệp Túy Yên quyết định lấy ra xem.

Chiếc rương khổng lồ đã được thu nhỏ lại nhưng họa tiết sặc sỡ, cầu kỳ với màu vàng chủ đạo vẫn lấp lánh và chói sáng.  Khi Diệp Túy Yên mở, nành phải dùng mật khẩu. Nàng bất giác thở dài, hít một hơi thật sâu nhẹ nhàng nói: 

“Mật khẩu cái mẹ ngươi.”

Chiếc gương lên tiếng: 

“ Mật khẩu chưa đúng yêu cầu phải đúng chất giọng và thể hiện rõ tâm trạng, cảm xúc mới có thể mở ra!”

khóe miệng Diệp Túy Yên giật giật cái này là cái quái gì vậy tại sao lúc mở mật khẩu còn phải đúng tâm trạng, cảm xúc? Lại còn phải chỉnh tông giọng?  Đây rõ ràng là gặp quỷ rồi.

 

Nàng thử nhẹ nhàng hơn một xíu để nói: 

“Mật khẩu mẹ ngươi.”

 

Thì một tiếng ting vang Lên vẫn là không đúng cần phải thể hiện đúng chất giọng và cảm xúc.

Diệp Túy Yên  thử đi, thử lại hơn 10 lần vẫn không thể mở được. 

Nàng phát cáu mà quát lớn: 

“ Mật khẩu cái con mẹ ngươi chứ mật khẩu! Lão nương đếch thèm mở nữa!” 

Thì bỗng chiếc rương lên tiếng Tin

“Đã đúng mật khẩu!”

Nắp chiếc gương tự mở ra. Cảnh này Diệp Túy Yên  cũng không biết nói gì thêm. 

Có lẽ lúc chủ nhân cũ của chiếc rương đặt mật khẩu là lúc không vui , tâm trạng đang rất cáu.

Chẳng qua là lúc này Diệp tiên càng không thể nào hiểu nổi, nàng rõ ràng xuyên không đến một nơi tu chân giới,  một nơi cổ xưa thế mà lại có cái vụ mật khẩu này là sao? Rốt cuộc lúc trước chủ nhân của chiếc rương này có thật sự là người ở đây hay không hay người đó cũng chính là người du hành thời gian giống như nàng vậy ? Bây giờ người đó đang ở đâu?

Nàng tạm dẹp những suy nghĩ này, mà bắt đầu khám phá chiếc rương. Ngoại trừ quyển Lưu Tích, linh thạch và Phụng Hoành Kiếm thì nàng vẫn chưa biết bên trong còn gì. Nàng lục lọi tìm ra được một quyển “Phụng Hoành Thiên Kiếm Pháp” vừa nhìn đã biết công pháp của thanh kiếm này rồi. Thế nhưng nàng không vội mở ra mà để đấy, lại lôi ra “Thập Nhị Pháp Trận” lại một thứ hay ho, nàng rất thích.

Bỗng dưng tay của Diệp Túy Yên chạm vào thứ gì đó tròn tròn, rất láng mịn, Diệp Túy Yên cảm thán: 

Cái rương này cũng thật là, lúc thì to chết người, lúc thì nhỏ xíu bằng cái tô. Phải chi nó hiểu chuyện một chút, to bằng chiếc rương bình thường thì hay rồi!

Vốn Diệp Túy Yên chỉ than thở một chút, không ngờ chiếc rương như có linh tính mà liền biến to ra cỡ chiếc rương bình thường, to cỡ một cái ôm của người trưởng thành. Diệp Túy Yên nhìn cảnh này mà bất ngờ: 

“Ngươi là rương thần sao? Sao có thể hiểu tiếng người vậy?”

Nàng nói thì nói vậy chứ lúc nó từ dạng khổng lồ sang dạng bé tí thì nàng đã biết nó có thể thay đổi kích thước, chỉ là không nghĩ chiếc rương này lại hiểu ý người  ta như vậy.

Bạn đang đọc Vạn Năm Thức tỉnh thượng thần thật không giống như tưởng tượng sáng tác bởi Thienkhanhtieuhuu

Truyện Vạn Năm Thức tỉnh thượng thần thật không giống như tưởng tượng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienkhanhtieuhuu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.