Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những món quà

Tiểu thuyết gốc · 1539 chữ

Sau khi Tiết Thanh Hà tặng Mị Tâm cho Diệp Túy Yên thì Lam Thanh cũng lên tiếng: 

“Diệp Túy Yên, mới có nhiêu đấy mà con đã hài lòng rồi ư?”

“Hả?” 

“Đúng a! Chưa gì đã quên ba lão già bọn ta rồi” - Trung Ưu tiếp lời

Lạc Thái trên gương mặt hiện rõ vẻ vô cùng chờ đợi.

“Bọn ta cũng có quà cho con đấy!” 

Diệp Túy Yên mỉm cười nhìn mọi người mà nói: 

“Diệp Túy Yên rất mong chờ ạ!”

Lạc Thái chỉ đợi có vậy ông vội lôi ra 1 thanh kiếm rất đẹp, nó có màu đen, vỏ kiếm làm bằng loại da rất dài đính rất nhiều loại ngọc trên đó, chui kiếm lại có hình như một hoa hồng, lưỡi kiếm tuy mỏng nhưng sắc bén vô cùng. Ông vội giới thiệu: 

“Đây là Hắc Hoa Kiếm, nó đã ở đây rất lâu rồi, hấp thụ linh khí rất nhiều rồi. Một thời gian nữa có thể sinh ra kiếm linh đó!” 

Diệp Túy Yên nghe mà không thể tin được, kiếm linh là thứ không phải tu sĩ nào cũng luyện ra được, hoặc thanh kiếm muốn tự mình hình thành kiếm linh cũng vô cùng gian nan. Vậy mà nay nàng lại tùy tiện được tặng một thanh sắp có kiếm linh rồi.

Diệp Túy Yên vội cầm lấy liên tục nói đa tạ.

Trung Ưu tiến lên đưa cho nàng một viên linh thạch màu đỏ, hình dạng như một chiếc ngọc bài vậy, bên trên có khắc chữ “thượng”.

“Diệp Túy Yên, đây là Hồng Nguyệt Linh Thạch, thứ này là loại linh thạch chứa trận pháp. Ta chưa từng nghiên cứu xem trong đó có gì, nhưng nghe các tông chủ đời trước nói bên trong là các trận pháp thượng cổ. Hiện viên linh thạch này tự phong ấn mình, hi vọng con sẽ có thể mở ra phong ấn mà dùng nó!”

“Trận pháp thượng cổ?” 

Tiết Thanh Hà lên tiếng:

“Thời thượng cổ là thời gian rất rất lâu về trước, có thể xem là thời gian sơ khai của Thiên Cảnh Thanh Châu. Mà trận pháp của thời đại đó có tính sát thương rất mạnh,  tương truyền vào thời thượng cổ có 12 vị thần thượng cổ, quản lý Thiên Cảnh Thanh Châu, mà trên 12 vị thần đó lại có một vị thần mạnh hơn, được gọi là Thượng Thần Thượng Cổ  là người có thể tạo trận pháp chỉ bằng một ngón tay!”

Lạc Thái tiếp lời: 

“Phải biết muốn lập trận pháp thì phải xem xét địa hình, có một số trận pháp không đủ khả năng cần phải tìm thêm rất nhiều loại linh thạch, linh thảo hoặc các loại dị bảo hỗ trợ làm bàn năng lương, sau đó mới quyết chú, rồi mới xếp cột năng lượng để bày trận!” 

Trung Ưu nói thêm: 

“Có rất nhiều quyển điển tịch ghi chép lại, Thượng Thần là người tạo ra Thiên Cảnh Thanh Châu, có điển tịch lại ghi chép lại có một trận pháp uy lực vô biên, chứa 49 sắc lệnh của Thượng Thần, một khi khởi trận người trong trận chỉ có cái chết!”

Diệp Túy Yên nghe mà há hốc mồm: 

“Đó là trận gì vậy trưởng lão?” 

“Huyết Sát Trận!” 

“Vậy những trận pháp bây giờ khác với những trận pháp đó sao?”

Lam Thanh gật đầu: 

“Ừm, những trận pháp bây giờ đã qua rất nhiều lần thay đổi, uy lực tuy mạnh nhưng không bằng những trận pháp từ thời thượng cổ! Hơn nữa dù là 12 vị thần thì trận pháp họ tạo ra cũng sẽ có một lỗ hổng nhất định, đó là mắt trận để phá trận. Còn thượng cổ trận pháp thì không một chút sơ hở. Mà những trận pháp bây giờ là kế thừa từ 12 vị thần đó!” 

Nghe xong Diệp Túy Yên lại phân tích, rõ ràng theo như kinh nghiệm đọc truyện của nàng đã rút ra, những thứ từ thời thượng cổ rất quý và rất mạnh, mà trong mô típ các truyện những thứ như : pháp khí sinh linh, vật thượng cổ, bí tịch hay những thứ trận pháp thượng cổ không dễ có. Kể cả các tông môn lớn cũng có ít.

Thế mà ở Thiên Hòa Tông tùy tiện lấy ra cũng là pháp bảo quý, kiếm sắp sinh kiếm linh và pháp trận thượng cổ. Rốt cuộc Thiên Hòa Tông có lai lịch gì chứ?

Nghĩ như thế nhưng bảo vật đến tay thì không thể bỏ lỡ, nàng vội nhận viên linh thạch lại mà thi lễ: 

“Đa tạ Trung Ưu trưởng lão và Lạc Thái trưởng lão chiếu cố, Diệp Túy Yên biết ơn vô cùng.”

“E hèm! Còn ta nữa”

“Hả…”

Lam Thanh không nói thêm gì chỉ im lặng tiến lên đeo vào tay nàng một chiếc vòng tay có hoa văn như những chiếc lá quấn xung quanh, trung tâm là một hình trăng khuyết, sau khi mang vào cổ tay Diệp Túy Yên chiếc vòng bắt đầu nóng lên khiến nàng đau đớn.

“A! Trưởng lão đây là gì?” 

Lam Thanh chỉ mỉm cười ông lấy ra một viên ngọc đỏ đặt vào hình trăng khuyết, ngay lập tức chiếc vòng tan biến, nhưng trên cổ tay Diệp Túy Yên lại xuất hiện một thứ như hình xăm, đó là hình dạng chiếc vòng. Lúc này Lam Thanh mới lên tiếng: 

“Xong rồi, đây là Thiên La Vòng, nó giống như nhẫn không gian vậy nhưng rộng hơn gấp 10 lần, bên trong lại như một tiểu thế giới. Nhưng lúc ta vào thì như có màn chắn lại không cho bước tiếp, chiếc vòng này ta biết còn rất nhiều công dụng nhưng ta vẫn chưa khám phá ra, hi vọng con có thể tìm hiểu và nói cho ta biết!”

“Hả?” 

Diệp Túy Yên cũng khá bất ngờ, tới Lam Thanh trưởng lão người thông thái nhất cũng không thể tìm hiểu ư? Vậy đưa cho nàng cũng thật là đánh giá nàng quá cao rồi.

“Trưởng lão sao cả người cũng không không tìm được?” 

“Tiểu Sư muội!”

Lĩnh Phong cũng lên tiếng: 

“Do muội không biết đấy! Thiên Hòa Tông sẽ luôn có quà cho những đệ tử thân truyền, theo ta biết Thiên Hòa Tông chỉ nhận mỗi lần 4 thân truyền, mà những món quà là những vật từ thời các sư tổ khác truyền lại. Chỉ có người có duyên mới mở được!” 

Lam Thanh gật đầu: 

“Đúng như vậy, những thứ mà 3 lão già kia tặng mỗi thứ đều có một số chỗ chưa tìm hiểu được, dù nhiều đời thân truyền trôi qua, nhưng những thứ này cũng chỉ mở được một phần mười bí ẩn của nó!” 

Diệp Túy Yên cũng dần ngộ ra, nếu mỗi thân truyền cùng đều có quà, thì mỗi người bốn món, tất thảy bốn người thì sẽ có 16 món đồ tốt. Tông môn có lai lịch khủng lắm sao?

Diệp Túy Yên không nhịn nổi nên hỏi: 

“Vậy các sư huynh mỗi người đều có bốn bảo vật sao?”

Tiết Thanh Hà lắc đầu:

“Không, mỗi đứa chỉ có một. Những vật này cũng chỉ chọn người có duyên thôi!”

Cửu Thành vui vẻ nói thêm: 

“Sư muội, mỗi muội là có bốn món đó!”

“vậy của các huynh là gì?” 

Chu Tần Văn lên tiếng trước: 

“Một cây sáo ngọc có thể điều khiển gió và nước”

Lĩnh Phong: “Của ta là một chiếc ngọc bài che giấu khí tức và điều khiển linh khí hệ thổ” 

Cửu Thành: “Còn của ta là một cây trâm bằng gỗ điều khiển mộc linh khí!” 

Diệp Túy Yên nghe xong cũng bất ngờ: 

“Các sư huynh, trong ngũ hành thì các huynh năm giữ 3 pháp khí điều khiển rồi!”

Mỗi người đều gật đầu. Cửu Thành vô cùng phấn khích: 

“Đúng a! Nếu vậy chắc muội sẽ điều khiển hệ kim và hỏa rồi!”

Lạc Thái cốc đầu Cửu Thành: 

“Tiểu tử này sao lại phấn khích vậy! Ai nói là hệ kim!”

Lam Thanh cười: 

“Lúc trước ta dùng thì có thể điều khiển sét đó! Nhưng không biết khi vào tay Diệp Túy Yên sẽ như nào!”

Diệp Túy Yên nghe xong càng khó hiểu hơn. Nói như vậy chẳng lẽ những pháp bảo này sẽ tùy vào người sử dụng mà có thể thay đổi thứ điều khiển. Nàng vừa nghĩ vừa nhìn Lam Thanh.

Ông cũng hiểu mà gật đầu: 

“Đúng! Pháp khí sẽ thay đổi theo người sử dụng!” 

Lĩnh Phong đứng quan sát nãy giờ, rõ ràng Diệp Túy Yên đâu có nói gì đâu, sao Lam Thanh trưởng lão trả lời?

Thấy vậy Lĩnh Phong khều vai Cửu Thành: 

“Này…”

“Ta hiểu rồi!”

Cửu Thành đáp khi Lĩnh Phong chưa kịp nói gì.

Lĩnh Phong không can tâm, thiếu niên lại khều Chu Tần Văn.

Chu Tần Văn cũng gật đầu: 

“Ừm! Được rồi!”

“Hả???”

Lĩnh Phong đầu óc quay cuồng cố nghĩ: 

Nhưng ta đã kịp nói cái gì đâu?

Bạn đang đọc Vạn Năm Thức tỉnh thượng thần thật không giống như tưởng tượng sáng tác bởi Thienkhanhtieuhuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienkhanhtieuhuu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.