Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành Tuần (2)

Phiên bản Dịch · 964 chữ

Làm xong tiêu bản đầu tiên, Lý Ngang thấy tinh thần thật sảng khoái, quay đầu nói với Sa Đức:

“Đúng rồi, để ta thông báo tiền phí chẩn trị một chút, mặc dù hôm nay ngươi không đến chữa bệnh về xương khớp, nhưng ngày hôm qua ta đã nói trước cửa Mục Giám Ty rồi, những người đến khám bệnh hôm nay đều thu phí đồng giá là hai mươi đồng.”

“Hai mươi đồng?”

Nhị đệ của Sa Đức vội vàng lắc đầu nói:

“Như thế sao được, hai mươi đồng còn không mua nổi một con vịt nướng.

Lý y sư diệu thủ hồi xuân, cứu tính mạng của đại ca ta, ngài thu hai mươi đồng là tấm lòng của y sư, nhưng nếu chúng ta thật sự chỉ đưa có hai mươi đồng thì đúng là tạo nghiệp. Nói thế nào nhà chúng ta cũng có thuyền hàng, có hiệu buôn ở thành Y Châu …”

Không đợi hắn nói xong, bên ngoài Bảo An Đường đã truyền đến tiếng ồn ào huyên náo.

“Lý Ngang Lý Nhật Thăng đâu? Bảo tiểu tử kia ra đây! Hắn nắn hỏng tay của huynh đệ ta rồi.”

“Đừng có cản đường, đừng có cản đường!”

Hả?

Lý Ngang nhíu mày, nhìn ra phía ngoài.

Chỉ thấy năm tên đàn ông mặc áo ngắn cộc tay, nhìn qua có vẻ lưu manh, tay cầm đoản côn, đứng trước cửa Bảo An Đường la hét. Lúc sáng Lý Ngang đã gặp qua một người trong đó, đúng là có tới đây chữa xương.

“Lý y sư, sáng nay ngươi nắn hỏng tay huynh đệ Triệu Tứ của ta, món nợ này nên tính thế nào đây?”

Tên đầu lĩnh miệng ngậm một nhánh cây, hắn khoác đoản côn lên trên vai, chậm rãi nói:

“Huynh đệ của ta làm bốc vác ở bến tàu. Một ngày có thể kiếm một trăm văn tiền, bây giờ ngươi nắn hỏng tay hắn, nói thế nào thì cũng phải bồi thường tiền thuốc men một trăm ngày mới được chứ hả?

Nếu không bồi thường, thì ai chăm lo cuộc sống hàng ngày cho hắn đây”.

“Nắn hỏng?”

Lý Ngang lạnh lùng nhìn đám người này, trên tay tên nào cũng xăm trổ vằn vện, rõ ràng là phường lưu manh vô lại trong thành.

Nhanh như vậy đã có vài con ruồi tìm tới cửa sao?

Trong lòng Lý Ngang trầm xuống, cầm bình rượu trùng vừa ngâm đi ra phía trước:

“Nắn hỏng chỗ nào, để ta xem xem?”

“Để ngươi xem, nhỡ nặng hơn thì biết làm sao? Ta nói ngươi nên thành thật chút, bồi thường tiền thuốc cho huynh đệ ta thì hơn…”

Tên cầm đầu gây chuyện cười lạnh, tiến lên trước một bước.

Vụt!

Một tiếng rút kiếm sắc bén vang lên, người thanh niên cho Lý Ngang mượn kiếm lúc nãy bỗng rút kiếm ra, mũi kiếm lơ lửng trước trán tên vô lại kia.

Thật nhanh!

Lý Ngang mở to mắt kinh ngạc, hắn cũng định nện cái bình rượu chứa con trùng vừa ngâm vào trán của tên lưu manh, gần như không thể nhìn thấy động tác rút kiếm của người thanh niên.

“Tiến lên một bước, chết!”

Thanh niên chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh tanh.

“Hừ.”

Tên lưu manh khinh thường nhai nhai cọng cây trong miệng, làm côn đồ ở thành Y Châu này lâu như vậy, có tình cảnh gì mà gã chưa từng thấy.

Đang định nói vài lời, doạ tên công tử thích làm hiệp khách này, bỗng cảm giác trên đỉnh đầu lành lạnh.

Máu tươi ào ào chảy qua trước mắt.

Ngay sau đó là da đầu đau nhức.

“A! A! A!”

Lúc này tên lưu manh mới nhận ra, lùi lại mấy bước, bưng kín phần da đầu bị kiếm vạch ra làm hai, luôn miệng kêu thảm thiết.

Đám lưu manh bên cạnh cũng sợ hết hồn, mặc dù đã kinh qua nhiều trận chiến, nhưng chưa từng gặp người chẳng nói câu gì đã gọt bay da đầu người ta.

“Bất kỳ tên nào trong các ngươi còn dám tiếp tục làm loạn ở đây, ta sẽ giết toàn bộ các ngươi.”

Giọng nói người thanh niên rất hờ hững, giống như đang nói một chuyện nhỏ không đáng kể.

Nhìn ánh mắt bình tĩnh kia, đám lưu manh không khỏi sinh lòng sợ hãi, cũng không dám chửi bới chỉ khiêng đồng bọn lên, ỉu xìu bỏ chạy.

Lý Ngang nhìn về phía thanh niên, hơi do dự chắp tay:

“Cảm tạ các hạ, không biết các hạ là…”

“Chỉ là một người rảnh rỗi mà thôi.”

Thanh niên giành nói trước:

“Chúng ta sẽ sớm gặp lại.”

Dứt lời, y thu kiếm vào vỏ, cũng chắp tay với Lý Ngang, mỉm cười xoay người rời đi.

Lý Ngang nhìn theo bóng lưng đối phương, cau mày.

Ở Bảo An Đường, Sa Đức vẫn còn nằm trên ghế nhỏ tiếng bàn bạc với Nhị đệ bên cạnh, bảo hắn chuẩn bị thù lao, mặt khác tìm cách hỏi han một chút, xem đám lưu manh mới tới quấy rầy Bảo An Đường lúc nãy có thân phận gì, sau lưng là ai sai sử.

Mà thanh niên vừa rời khỏi Bảo An Đường lúc nãy thì bước vào một ngõ hẻm, gõ cửa viện môn của Bồ Lưu Hiên.

Mặt trời ngả về tây, ánh tà dương chiếu vào khối ngọc bội bóng loáng không tỳ vết mà thanh niên đeo bên thắt lưng, làm cho ngọc bội hiện ra nhiều đường vân rườm rà phức tạp.

Phía trên ngọc bội có khắc bảy chữ.

Học Cung hành tuần, Trình Cư Tụ.

Bạn đang đọc Vấn Kiếm (Bản dịch) của Hắc Đăng Hạ Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myumyu612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.