Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Mắt

Phiên bản Dịch · 1601 chữ

"Tiểu lang quân, có thể chữa cho những con ngựa này không?"

Trong chuồng ngựa cao lớn rộng rãi, Vương nha dịch che sơ miệng mũi hỏi Lý Ngang đang cẩn thận quan sát bệnh của mấy con ngựa.

Viêm kết mạc, viêm giác mạc, loét giác mạc…

Lý Ngang lui về phía sau nửa bước, tính toán phương án chữa trị một phen, một lúc sau mới mở mắt, gật đầu:

"Có thể chữa trị."

"Thật sự có thể chữa?"

Lúc này Tuân giám thừa đã thoát khỏi trạng thái thất ý sầu bi, cũng đi vào chuồng ngựa, ánh mắt sáng quắt nhìn Lý Ngang chằm chằm:

"Ngươi nắm chắc mấy phần? Cần phải chuẩn bị những gì?"

Lý Ngang tùy ý nói:

"Có thể nắm chắc bảy tám phần, nếu như tất cả ngựa ngoài thành đều mắc bệnh này, ta cũng có thể chữa khỏi phần lớn. Nhưng cần hai mươi quan tiền dược liệu."

"Hai mươi quan?"

Tuân giám thừa trợn to mắt, há to mồm.

"Quá nhiều sao?"

Lý Ngang cau mày nói:

"Nếu thật sự không có, ta có thể tự bỏ ra, nhưng mà sau khi chuyện thành công, phải cấp bổ sung cho ta hai mươi quan tiền, lại thêm mười quan lợi tức."

"Không, không."

Tuân giám thừa khoát tay, hắn còn tưởng rằng Lý Ngang sẽ ra giá năm mươi quan hoặc một trăm quan gì đó—— ở thời đại này, rất nhiều thầy thuốc thừa dịp người bệnh đang cần tăng giá thuốc. Thậm chí còn có y sư lòng dạ hiểm độc nắm giữ phương thuốc cứu mạng bệnh nhân, đưa ra cái giá ngàn quan tiền với người nhà bệnh nhân.

"Khụ khụ, Vương Tam Lang, ngươi hãy đến khố phòng lấy hai mươi quan tiền đến đây."

Tuân giám thừa để Vương nha dịch đi lấy tiền, mình thì thay đổi thái độ lạnh nhạt khi trước, nhiệt tình hỏi chi tiết Lý Ngang về cách chữa trị.

Lý Ngang vẫn giải thích theo kiểu "Can hỏa thượng viêm, âm hư hỏa vượng " như trước.

Chờ Vương nha dịch cầm tiền tới, hắn lại mượn Tuân giám thừa một con ngựa, cũng báo bốn ngày tiếp theo, mỗi ngày hắn đều sẽ đến, dặn dò Tuân giám thừa quản lý tốt những con ngựa bị bệnh.

Dứt lời, Lý Ngang liền kéo Vương nha dịch đi mua dược liệu.

Tuân giám thừa bị lấy đi hai mươi quan tiền cùng một con ngựa, đi qua đi lại trong đại sảnh Mục Giám Ty, không đến nửa giờ, Vương nha dịch đã trở về phục mệnh.

Tuân giám thừa vội vàng hỏi:

"Thế nào rồi? Lý Ngang kia mang ngươi đi mua những thuốc gì?"

Mặt Vương nha dịch đầy vẻ khiếp sợ và không tin nổi, thậm chí bàn tay cũng đang khẽ run ——kể từ khi tham gia truy bắt hung phạm ở Trấn Phủ Ty mười năm trước, hắn vốn cho rằng trên đời này sẽ không có chuyện gì có thể khiến hắn khiếp sợ như thế nữa."

“Đầu.. đầu tiên hắn mang ta đi tiệm đồ sứ mua đồ sứ, lại đi mua muối trắng, tiêu thạch, lại đi đặt một đơn hàng ở chỗ thợ rèn, nói muốn đặt cái ống tiêm gì đó, sau đó…"

"Sau đó thì sao? Nói đi!"

"Hắn mang ta đi mua mắt heo!"

————

"Thiếu gia, có phải…thiếu gia có sở thích đặc biệt gì đó không?”

Trong Bảo An Đường, Sài Thúy Kiều cũng mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lý Ngang.

Trong ngực Lý Ngang đang bưng một bình sứ khổng lồ, bên trong truyền tới tiếng nước, tản mát ra một mùi nồng nặc, cổ quái khó mà miêu tả được.

Mắt heo.

Trong bình hoa bằng sứ kia chứa đầy mắt heo, có con mắt còn vương tia máu, nhìn vô cùng kỳ dị.

Ừ…thật ra thì dùng từ "sở thích đặc biệt" này cũng tương đối nhẹ nhàng rồi, nếu để cho Trấn Phủ Ty của thành Y Châu, hoặc là những tín đồ cuồng nhiệt của Hạo Thiên Đạo Môn ở Chu quốc phương Nam kia nhìn thấy Lý Ngang mang về một lọ mắt heo, chỉ sợ sẽ hoài nghi hắn là yêu tà trốn vào nhân gian.

"Nói bừa cái gì đấy, còn sở thích đặc biệt nữa."

Lý Ngang nhẹ nhàng để bình hoa xuống mặt đất:

"Ngươi đi tìm một ít củi, với lấy rượu tinh khiết trong kho ra đây."

"Dạ."

Sài Thúy Kiều ngoan ngoãn đi nấu nước nóng, Lý Ngang thì lau mồ hôi trên trán, nhìn một bình đầy những thứ kinh dị kia.

Những tròng mắt heo tươi ngâm trong nước lạnh này, là do hắn cùng Vương nha dịch, đi lò mổ lớn nhất thành Y Châu, lấy giá ba văn tiền một con mắt thu về. Toàn bộ đều do Lý Ngang dùng dao khoét ra, không một con mắt nào bị hư hại hoặc là có vết dao.

Nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc trợn mắt đứng nhìn của Vương nha dịch và đám đồ tể, khoé môi Lý Ngang không khỏi nhếch lên.

"Xem ra kỹ thuật ngoại khoa của ta, cũng không bị suy giảm."

Hắn đắc ý gật đầu, tuy nói bác sĩ ngoại khoa là một nghề nghiệp kết hợp giữa khoa học hiện đại và công nghệ hiện đại. Không có thuốc men và các dụng cụ tiền phẫu thuật, không có phương pháp cầm máu diệt khuẩn, giảm đau, thì bản lãnh của bác sĩ ngoại khoa khó mà phát huy được.

Nhưng, chỉ cần tư duy rộng rãi linh hoạt, thì sẽ nghĩ ra phương pháp khắc phục khó khăn.

"Giác mạc của động vật có vú nằm trước nhãn cầu, trực tiếp tiếp xúc với bên ngoài nên dễ bị vi sinh vật, ngoại thương và các nhân tố vật lý lẫn hoá học khác kích thức tạo ra chứng viêm mắt.

Có thể dùng dung dịch Atropin nồng độ từ 0,25% đến 2% hoặc thuốc mỡ, mỗi ngày nhỏ hoặc bôi một giọt, từ đó phóng đại đồng tử, giảm bớt kích thích của tròng đen, giúp cho vết loét nhanh lành lại.

Hoặc là tiêm thuốc kháng sinh vào cầu kết mô, sử dụng chất kích thích qua da, uống vitamin C, vitamin B2 và dầu cá… vv

Bây giờ nếu cái gì cũng không có, cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục. Dùng mắt heo vậy."

Lý Ngang lầm bầm lầu bầu, mang tất cả mắt heo tươi vào trong đình viện, dùng rượu tinh khiết ( Học Cung dùng công nghệ chưng cất phát minh ra rượu có nồng độ cồn cao, bình thường phải pha thêm nước mới uống được) tiến hành tiêu độc cho hai bàn tay của mình.

Rượu khử khuẩn hiệu suất cao nhất phải có nồng độ khoảng 75%, quá thấp sẽ không thể diệt hết vi khuẩn, mà quá cao sẽ dẫn đến protein trong vi khuẩn ngưng kết lại, tạo thành màng mỏng, lại không diệt hết hoàn toàn vi khuẩn được.

Nhưng với điều kiện như thế này, có rượu nồng độ cao để dùng đã không tệ rồi.

Sau khi Lý Ngang dùng rượu tinh khiết khử trùng cho hai bàn tay mình, lại cẩn thận dùng thêm nước lạnh rửa đi máu đen cùng vết bẩn bên ngoài mắt heo.

Trong lúc đó, hắn bảo Sài Thúy Kiều đi tìm một cái nồi sắt, rót nước vào trong nồi, bên trong để một cái chén sứ chịu nhiệt. Chén không đựng nước.

Khi nồi sắt bị đun nóng, sinh ra hơi nước, giọt nước sẽ ngưng tụ lại trên nắp nồi làm bằng sắt, cuối cùng rơi vào trong bát sứ, có được nước cất thô chế.

Thô chế thì thô chế, có thể sử dụng được là được rồi.

Lý Ngang lất nước cất ra, tẩy rửa tất cả mắt heo một lần, sau đó lại dùng vải bố sạch nấu qua với nước cất, lau đi nước đọng bên ngoài mắt heo.

Sau đó, Lý Ngang khử khuẩn cho bàn tay mình thêm lần nữa, lại dùng dao nhỏ, cắt một centimét nhỏ giữa đồng tử và nhãn cầu, lại ép chặt con mắt vào bình sứ đã dùng rượu cồn khử khuẩn. Khiến cho chất dịch, thủy tinh thể, tinh thể, mống mắt đều chảy vào bình sứ.

Cuối cùng, đậy kín cả bình sứ, bỏ vào hộp băng chế từ tiêu thạch, tiến hành ướp lạnh.

Toàn bộ quy trình rườm rà mà phức tạp, ít nhất thì Sài Thúy Kiều cũng hoàn toàn không hiểu Lý Ngang đang làm cái gì.

"Thiếu gia."

Sài Thúy Kiều nhìn Lý Ngang đang dùng rượu tinh khiết đắt tiền nhất rửa tay, muốn nói lại thôi.

"Sao thế?"

Lý Ngang cầm vải lau những giọt nước còn đọng trên tay, lại giơ tay lên mũi ngửi ngửi, may mà không lưu lại mùi gì kỳ quái.

Sài Thúy Kiều do dự một chút, vẫn hỏi:

"Chẳng lẽ mắt heo không ghê tởm sao? Moi ra từ trong não heo."

"Làm gì mà ghê tởm hay không, cũng chỉ là một bộ phận mà thôi. Cũng giống như là tai heo, da heo, thịt heo đấy mà."

Lý Ngang cau mày suy nghĩ một chút:

"Nhưng mà nghe ngươi nói như vậy cũng đúng, quả thật móc từ trong não heo cũng tương đối bẩn. Ưm… Cơm tối làm ruột già xào đi."

Bạn đang đọc Vấn Kiếm (Bản dịch) của Hắc Đăng Hạ Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myumyu612
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.