Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lôi Động

Tiểu thuyết gốc · 2233 chữ

"Hạo nhi trở lại."

Mới vào viện môn, một vị mỹ phụ chính là ra đón, nhìn thấy cả người là mồ hôi, đầy mặt mỏi mệt Trần Hạo, nàng trong đôi mắt, tràn đầy đau lòng vẻ. Nàng chính là Trần Hạo mẫu thân, Trúc Phù Dung.

"Lần sau con đừng liều mạng như vậy nữa."

Trúc Phù Dung lấy ra một cái khăn tay màu trắng, cẩn thận vì Trần Hạo lau chùi mồ hôi trên mặt của hắn, "Ngươi đứa nhỏ này, luôn là như vậy quật cường, nếu là có nữa vấn đề gì thì phải làm sao".

Trần Hạo là một cái người vô cùng kiên trì, không ít lần vì tu luyện Nhật Dương Quyết quá độ dẫn đến bất tỉnh nhân sự, hay đôi khi luyện thể quá mức dẫn rách cơ.

"Mẹ, ta biết rồi!"

Trần Hạo hiểu mẫu thân là người yêu thương mình nhất trên đời, nên bình thường rất nghe lời Trúc Phù Dung.

"Tiểu tử ngươi a!"

Trúc Phù Dung nhẹ nhàng nhéo hắn, "Tốt lắm, đi trước tắm, sau đó tới đại sảnh ăn cơm".

"Dạ!"

Đáp một tiếng, Trần Hạo liền hướng một chỗ căn nhà nhỏ kế bên đi tới.

Cởi quần áo ra.

"Rầm ào ào".

Nước lạnh cuốn đi cảm giác nóng bức cùng mồ hôi, Trần Hạo đổi lại một quần áo mới mà Trúc Phù Dung đã sớm liền chuẩn bị tốt, rồi đi đến rồi đại sảnh.

Trong đại sảnh, một tờ tứ phương gỗ lim bàn, trên bàn vậy bầy đặt rồi có năm sáu cái món ăn, mùi thơm quấn quấn, thật xa là có thể nghe thấy.

Một cái sắc mặt nghiêm trọng trung niên nam tử đang đang dùng cơm, Trúc Phù Dung ở một bên múc cho bát súp.

Hắn chính là Trần gia trưởng lão một trong Trần Vũ Vân.

Nhìn thấy Phong Hạo đi vào, Trúc Phù Dung thả ra trong tay cái thìa, kêu gọi Trần Hạo ngồi xuống.

"Phụ thân!"

Trần Hạo cung kính hướng Trần Vũ Vân kêu lên.

"Ừ!"

Trần Vũ Vân không lạnh không đạm đáp một tiếng, cũng không có nói thêm cái gì, một nhà ba người ở nơi này không khí trầm mặc trong ăn xong rồi bữa trưa.

Trăng sáng vằng vặc, bầu trời đầy sao.

Trên đỉnh đồi ngoài trấn, Trần Hạo nằm trên mặt cỏ, trong miệng ngậm một nhánh cỏ xanh, khẽ nhấm nháp, cảm giác tư vị chua chát tràn ngập trong miệng…

Nhìn bầu trời đầy sao, lắng nghe Bách Thú sơn mạch bên trong mơ hồ truyền ra thú rống, lòng hắn chậm rãi bình tĩnh lại.

Hắn giơ lên bàn tay trắng nõn lên trước mặt, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở giữa các ngón tay, nhìn những những vì sao trên như gần ngay ngay trước mặt nhưng không thể chạm tới được.

"Ai…" Nhớ đến những ngày tháng ở thế giới này, Trần Hạo thở dài một tiếng.

"Mười ba năm rồi a" thanh âm này chứa đầy cảm xúc phức tạp Trần Hạo.

Trong lòng Trần Hạo, có một cái bí mật chỉ mình hắn biết: Hắn là người xuyên không, chính xác mà nói thì hắn có ký ức của kiếp trước, kiếp trước hắn là sống ở một nơi gọi là Trái Đất.

Vốn kiếp trước của Trần Hạo là một người có số phận đáng thương, vốn mồ côi từ nhỏ, lớn lên thì mắc bệnh ung thư sau đó qua đời ở tuổi 20.

Sau khi chết thì Trần Hạo không hiểu sao lại tái sinh trong một thân xác mới. Sau một khoảng thời ngắn thì hắn đã nhận ra đây không phải là Trái Đất mà hắn từng biết trước kia.

Ban đầu thì mọi chuyện ở thế giới này khá suôn sẻ khi cha của Trần Hạo là người quyền thế.

Nhưng khi tới tuổi tu luyện và hắn biểu hiện ra thiên phú kém cỏi thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi.

Thông Huyền đại lục không giống với Trái Đất trước kia, nơi đây tồn tại những cường giả võ giả có thể một quyền phá núi, một chưởng chặn sông.

Đây là một thế giới tàn khốc nơi mà thực lực quyết định tất cả, nếu có thực lực thì sẽ có tất cả, nếu không có thực lực thì sẽ không có gì cả bao gồm cả tôn nghiêm hay tự do, chính vì vậy nếu một người không có thực lực hay thiên phú tu luyện thì thường sẽ sống rất không dễ dàng.

"Thực lực a, ta muốn có thực lực, ta không muốn không muốn sống một cuộc sống bị mọi người khinh thường"Trần Hạo lẩm bẩm tự nói một mình.

"Ai u tiểu tử trong có vẻ buồn đời vậy, có cần ta giúp đỡ không?" Trong lúc Trần Hạo đang tự lẩm bẩm một mình, thì một thanh âm của một nữ nhân vang lên.

Sắc mặt Trần Hạo biến đổi quát lên một tiếng.

"Ai"

Sau đó quay người lại, ngưng mắt quét nhìn tại phía sau, nhưng không phát hiện nửa cái thân ảnh…

"Không cần tìm ta ở bên cạnh ngươi này".

Đang lúc Trần Hạo cho rằng chính mình gặp phải ảo giác, thanh âm của nữ nhân xa lạ nào đó lại lần nữa vang lên.

Trần Hạo nghe theo nơi thanh âm phát ra nhìn lại thì thấy trên mặt đất nơi gần chỗ hắn vừa nằm có một cái tiểu hắc tháp đang nằm đó.

Đột nhiên Trần Hạo cảm thấy thân thể mình như mất đi toàn bộ cảm giác trong chốc lát rồi xuất hiện trong một không gian xa lạ.

Chỗ này rất giống đồng ruộng, bởi vì trên đất có từng mảnh ruộng đã được cày bừa, chỉ là chưa gieo thực vật. Bầu trời nơi đây trong xanh, mây thưa nên mặt trời có vẻ chói chang.

"Đây là nơi nào? Sao đột nhiên ta lại chạy đến nơi đây?" Trần Hạo thắc mắc tự hỏi.

Sau đó hắn lại lẩm bẩm.

"Không lẽ là ta ngủ quên nên mơ thấy giấc mơ kỳ lạ à".

Trần giơ tay lên nhéo mạnh má của mình. Cảm giác có chút đau, không có chút nào giống như là đang mơ.

"Đây không phải là giấc mơ đâu mà là hiện thực đó tiểu tử".

Trần Hạo quay đầu lại thì nhìn thì liền thất thần.

Đẹp, đó là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào Trần Hạo từng thấy trong đời, đẹp đến mức hắn không biết dùng lời lẽ nào để diễn tả.

Tuyết kém màu da…

Sao trời ảm đạm trước ánh mắt…

Mật đào không đỏ bằng cánh môi…

Một mái tóc trắng muốt rủ xuống như thác đổ giữa ngân hà…

Đôi mắt sáng như tinh tú, mũi quỳnh cao thẳng, đôi môi chúm chím hơi hé để lộ hàm răng tinh khôi xinh xắn… khuôn mặt có thể nói là hội tụ toàn bộ tinh tú của đất trời, hoàn mỹ không tỳ vết.

Phối hợp với khuôn mặt dường như hoàn mỹ đó là một thân hình hoàn mỹ không kém, bộ ngực đầy ắp căn tràn nhựa sống, Vòng eo lã lướt tạo thành một đường cong ma mị cực phẩm lượn xuống bờ mông tròn ngạo kiều vểnh cao.

Đôi chân trần thon dài không chút tỳ vết, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ đến không chân thật…nhiều một chút da thịt lại trở nên dư thừa, thiếu một chút lại trở nên thiếu thốn.

Khuynh quốc khuynh thành, hồng nhan họa thủy…nhất định là ám chỉ người như nữ nhân này…

Nữ nhân vừa xuất hiện liền lên tiếng trêu chọc: "nha tiểu tử ngươi chưa từng thấy mỹ nữ sao mà nhìn thất thần vậy!".

Trần Nghe vậy cũng lúng túng gãi đầu nhưng sau đó liền phản ứng lên tiếng.

"Khoan đã, ngươi là ai, ta lại đang ở đâu".

Nữ nhân xinh đẹp kia không trả lời câu hỏi của Trần Hạo mà chỉ hỏi một câu: " tiểu tử ngươi có muốn mạnh hơn không?".

Trần Hạo một dù khó hiểu tại sao nữ nhân này lại hỏi như vậy nhưng vẫn trả lời.

"Có đương nhiên có, ở cái thế giới thực lực quyết định tất cả này ai mà chả muốn mạnh hơn chứ".

"Được vậy nếu ngươi bái ta làm sư thì ta có thể giúp ngươi mạnh lên".

"Ta từ chối" Trần Hạo dứt khoát trả lời.

Nữ nhân có chút kinh ngạc, hứng thú hỏi: "tại sao?"

"Đạo lý trên đời này không ai cho không ai cái gì ta vẫn rất rõ, tự nhiên có một người xa lạ không đến nói sẽ cho ngươi chỗ tốt nghe thế nào cũng giống lừa đảo"

Nghe câu trả lời của Trần Hạo nữ nhân mỉm cười lắc đầu nói:

"Ngươi một chút cũng không giống một cái 13 tuổi tiểu thí hài, thôi vậy cho ngươi một chút chỗ để rồi biết bái ta làm sư có lợi như thế nào, nếu ngươi chuyển ý muốn bái ta làm sư thì cứ lại chỗ cũ".

Nói rồi, nàng ta vứt cho Trần Hạo một quyển trục màu trắng.

Trần Hạo theo bản năng chụp lấy quyển bí tịch, vừa chụp xong thì hắn cảm giác trời đất quay cuồng sau đó lại xuất hiện ở chỗ đỉnh đồi vừa rồi.

"Chẳng lẽ ta lại ngủ mớ" Trần Hạo tự mình lẩm bẩm nhưng khi nhìn tới quyển trục trong tay thì hắn liền phủ điều đó.

Trần Hạo tò mò mở quyển trục ra thì nhìn thấy mấy chữ lớn.

Linh cấp cực phẩm công pháp, Lôi Động. Là một cái Luyện thể quyết.

Trần Hạo nhìn xong còn tưởng mình lại nằm mơ.

Ở Thông Huyền đại lục có 2 loại bí tịch phổ biến nhất, một là công pháp, hai là võ kỹ.

Công pháp thì được chia làm 3 loại khác nhau lần lượt là.

Linh quyết dùng để đẩy nhanh tốc độ hấp thu thiên địa linh khí chuyển hoá thành tu vi linh lực, đẳng cấp của công pháp quyết định rất nhiều đến tốc độ tu luyện và độ tinh thuần của linh lực.

Luyện thể quyết tất nhiên là để rèn luyện thân thể, khiến thân thể cứng cáp và mạnh mẽ hơn.

Và Hồn quyết thì dùng để tu luyện linh hồn, khiến linh hồn trở nên cường đại hơn, đây cũng là loại công pháp hiếm nhất trong ba loại.

Còn võ kỹ thì là một loại kỹ xão dùng để phóng thích linh lực bên trong thân thể để tấn công hoặc phòng thủ, thực lực của một người bên cạnh tu vi thì võ kỹ cũng quyết định rất nhiều, nếu có một bộ võ kỹ cấp cao thì ngươi có thể bộc phát lực lượng lớn hơn nhiều lần bình thường

Nhưng dù thuộc loại nào thì những bí tịch này đều chia làm Thánh, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Linh, Nhân 7 cấp bậc

Mỗi cấp lại được chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cuối cùng là cực phẩm.

Mà giống như Trần gia một tiểu gia tộc như vậy thì Luyện thể quyết bất quá là một bộ Nhân cấp thượng phẩm công pháp gọi 'Thông Kinh Quyền'. Mấy loại bí tịch khác thì cao cấp nhất cũng chỉ là Linh cấp hạ phẩm, gồm có một bộ Linh quyết 'Quy Nguyên Công' và hai bộ vũ kỹ 'Bát Cực Chưởng' 'Phục Hổ Quyền' .

Mà nữ nhân kia lại tùy ý cho hắn một bộ công pháp Linh cấp cực phẩm, hắn có thể nào không kinh ngạc.

Trần Hạo nóng lòng liền bắt đầu tu luyện liền bắt đầu đọc kỹ từng khẩu quyết công pháp.

Án lấy trên quyển trục thổ nạp phương thức, Trần Hạo thân thể chậm rãi tạo thành một cái quái dị tư thế. Chỉ là một động tác quái dị, nhưng là Trần Hạo cũng là mồ hôi đầy mình, thân thể cũng không khỏi có chút run rẩy, tựa hồ ở thừa nhận lớn lao thống khổ.

Động tác này chính là tư thế thứ nhất trong Lôi Động.

"Hô. . . Hô. . . Hô. . ."

Nhẫn thụ lấy mọi cách đau đớn, Phong Hạo cố gắng đem thổ nạp cùng động tác làm cho giống khẩu quyết trên quyển trục, da thịt từng chút lay động, ngay cả xương cốt vậy bởi vì này quái dị động tác mà ma sát 'kẽo kẹt' rung động.

Nửa khắc không tới, Trần Hạo thân thể liền mềm nhũn, tê liệt ngã xuống ở nơi đâu, dồn dập thở , nhưng là, con ngươi của hắn bên trong nhưng tất cả đều là vẻ vui mừng, mặc dù thời gian không lâu, nhưng là, hắn cũng là cảm nhận được tư thế này mang đến chỗ tốt nhiều lắm.

Cái tư thế này, không chỉ có là rèn thể, đối với khả năng nắm giữ lực đạo cũng có thật lớn tăng lên.

"Không hổ danh là Linh cấp cực phẩm công pháp!" Trần Hạo chỉ có thể cảm thán như vậy trong lòng.

Bạn đang đọc Vạn Cổ Hỗn Độn sáng tác bởi creator369
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi creator369
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.