Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phế Vật

Tiểu thuyết gốc · 2818 chữ

Thông Huyền đại lục rộng lớn mênh mông, nơi đây võ đạo phát triển cường giả vi tôn người người nhà đều tập võ.

Thanh Yến Quốc một cái tiểu quốc nằm ở phía cực Bắc đại lục. Do nằm gần Bách Thú sơn mạch nên vật liệu phương diện khá là phong phú, dù sao, bất kể là tinh thạch trong cơ thể yêu thú, hay là da thịt lẫn xương cốt yêu thú, kia cũng là đáng giá vật phẩm, ở trên đại lục cũng là cực kỳ dễ bán.

Thạch Ngọc Trấn, chỉ là một cái trấn cỡ trung ở Thanh Yến Quốc. Nơi đây có một tiểu gia tộc là Trần gia

Mặt trời chói chang phủ xuống, trên một quảng trường có mười mấy thiếu niên nam nữ đang hô hô quát quát luyện công phu, mỗi một người mồ hôi ướt đẫm lưng, khổ không thể tả. Một trung niên nam tử chắp tay sau lưng đi lại trong đám người, thường thường hừ lạnh một tiếng, khiển trách thiếu niên lười biếng.

Ở trên một tảng đá lớn của quảng trường, một gã thiếu niên mày kiếm mắt sáng khoanh chân ngồi, thiếu niên này khá trẻ mới 13 tuổi, dáng người thon dài, thập phần tuấn mỹ

Lúc này là giữa tháng tám, là lúc cuối hè nắng gắt nhất, phơi nắng dưới ánh mặt trời, độ nóng tảng đá này cũng tới mức nấu chín trứng gà. Thiếu niên khôi ngô kia tuy rằng mày luôn nhíu chặt, nhưng mà thủy chung không đứng lên, mồ hôi nhễ nhại cả hai bên thái dương.

Hắn tên Trần Hạo, đang tu luyện công pháp bí truyền của Trần gia - Nhật Dương Quyết.

Võ giả tu luyện là luyện hóa linh khí trời đất, sau đó hấp thu linh khí đó vào trong đan điền rồi biến nó thành linh lực của mình.

Nhật Dương Quyết này lại có thể mượn dùng lực lượng ánh mặt trời, tăng tốc độ việc hấp thu linh khí dẫn đến việc đề cao tốc độ tu luyện.

Ánh mặt trời càng mãnh liệt, hiệu suất tu luyện càng cao, nhưng mà lại có mấy người có thể phơi nắng được dưới ánh mặt trời này chứ, nhiều nhất là tu luyện được mười mấy phút, quá lắm là nửa tiếng liền phải chạy vào chỗ bóng râm mà nghỉ ngơi.

Nhưng mà Trần Hạo từ buổi sáng mặt trời bắt đầu mọc thì đã tu luyện như vậy rồi, cho tới bây giờ đã là 3 canh giờ!

Không phải một ngày hai ngày, mà là mấy năm nay đều vậy!

Đáng tiếc thiên phú Trần Hạo quá kém, khổ tu như thế nhưng mà đến bây giờ còn dừng lại ở Thối Thể tầng ba trung kỳ.

Võ đạo chia cửu cảnh lần lượt là Thối Thể, Tụ Linh, Địa Nguyên, Thiên Nguyên, Sinh Huyền, Động Linh, Niết Bàn, Siêu Phàm và cuối cùng là Thánh cảnh.

Cảnh giới đầu tiên của võ đạo là Thối Thể cảnh, đây là giai đoạn mà võ giả tập trung rèn luyện thân thể. Tôi Thể cảnh được chia làm 12 tiểu cảnh giới nhỏ hơn gọi là 12 tầng.

Mười hai tầng của Thối Thể cảnh lại chia làm bốn cảnh giới nhỏ, từ tầng 3 trở xuống là Luyện Nhục cảnh, từ tầng 4 đến tầng 6 là Luyện Cốt cảnh, từ tầng 7 đến tầng 9 là Luyện Tạng cảnh, 10 đến tầng 12 là Luyện Tuỷ Cảnh.

Võ giả Thối Thể cảnh là tu luyện nhục thân bằng cách dùng linh lực rèn luyện thân thể. Đây là một quá trình tiến hành theo chất lượng, đầu tiên là da thịt, rồi tiếp theo là xương cốt, sau đó là nội tạng, cuối cùng là tuỷ sống và máu huyết.

Bởi vậy mới phân chia ra bốn cảnh giới.

Lực lượng mỗi một cảnh giới trong đó chênh lệch rất lớn, một gã võ giả Luyện Nhục Cảnh chống lại một gã võ giả Luyện Cốt Cảnh, vậy căn bản là trong nháy mắt bị đánh bại! Mà trong cùng cảnh giới, chẳng hạn như võ giả Luyện Cốt tầng 4 và Luyện Cốt tầng 5 đều là Luyện Cốt cảnh, nhưng mà khi đánh nhau khẳng định võ giả Luyện Cốt tầng sáu sẽ chiếm ưu thế.

Con đường võ đạo gian nan, càng lên cao, con đường võ đạo càng nhấp nhô, sau khi tiến vào Luyện Tuỷ cảnh, có thể mấy năm cũng chưa chắc tăng lên được một tầng.

Tuy nhiên Luyện Nhục Cảnh vẫn khá dễ dàng đột phá, bình thường mà nói đó dù là một người tư chất tầm thường, chỉ cần chuyên cần không nghỉ, tầm 4 đến 5 tháng là có thể đạt tới Luyện Nhục tầng 1 đỉnh phong, hoàn thành toàn bộ Luyện Nhục cảnh cũng chỉ vẻn vẹn cần khoảng 2 năm thời gian.

Trần Hạo từ lúc 7 tuổi đã bắt đầu tu luyện Nhật Dương Quyết tới nay đã 6 năm tuy nhiên tu vi vẫn mới là Luyện Nhục tầng 3.

Thiên phú như vậy không thể dùng hai từ bình thường để hình dung được mà phải gọi là tầm thường.

Chuyện thì cũng không có gì đáng nói nếu Trần Hạo chỉ là thiên phú kém. Nhưng điều đặc biệt là phụ thân của Trần Hạo, Trần Vũ Vân lại là một thiên tài đích thực, chỉ cần dùng một năm để hoàn thành Luyện Nhục cảnh, 3 năm để hoàn thành Luyện Cốt cảnh, 5 năm để hoàn thành Luyện Tạng cảnh, 9 năm để hoàn thành Luyện Tuỷ cảnh và đột phá Tụ Linh cảnh năm 37 tuổi

Trước đó, tộc nhân Trần gia tiến vào Tụ Linh cảnh nhanh nhất cũng đã 56 tuổi, đủ thấy thiên phú của Trần Vũ Vân cao đến nhường nào!

Hổ phụ khuyển tử!

Đây là cách Trần gia đánh giá Trần Hạo trước đây, mà giờ đây không ít người sau lưng gọi thẳng hắn là rác rưởi.

Tất nhiên trước đây không ai dám trước mặt gọi Trần Hạo như thế bởi phụ thân hắn thế nhưng là một trong 9 trưởng lão của gia tộc quyền hành cực lớn.

"Tên phế vật kia còn không chịu từ bỏ sao?" 

"Hừ, không từ bỏ thì làm được gì, tốc độ tu luyện chậm chính là tư chất bản thân hắn quá kém cho dù có cố gắng cũng chẳng thay đổi được gì!"

"May mắn gia tộc còn có chúng ta, nếu không yêu thú đến xâm phạm thì mọi người chỉ có chờ chết".

"Ta thấy rõ ràng tên phế vật đó chỉ giả vờ giả vịt như tu luyện chăm chỉ để không bị đuổi ra khỏi gia tộc mà thôi".

Trên quảng trường, các thiếu nam thiếu nữ dừng lại nghỉ ngơi, vài người châu đầu kề tai nghị luận, giọng điệu mặc dù nhỏ, nhưng Trần Hạo vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Nam nhân trung niên phụ trách giám sát lập tức khiển trách một tiếng, hắn tên là Trần Viễn, là một trong những trưởng lão của Trần gia, luận về máu mủ có thể được cho là đường thúc của Trần Hạo, hắn xụ mắt nói:

"Giả vờ giả vịt? Trong các ngươi ai dám đi giả vờ giả vịt một chút đi! Ai có thể ngồi được trên tảng đá kia hơn một canh giờ, ta liền miễn bài học còn lại hôm nay cho hắn".

Lời này vừa ra, những thiếu nam, thiếu nữ kia lập tức im bặt.

Nói đùa, hòn đá kia còn có thể nướng chín trứng gà, ai có thể ngồi được hơn một canh giờ? Đừng nói một giờ, cho dù 10 phút cũng quá sức! Cũng chỉ có vài người tu luyện Nhật Dương Quyết mới có thể lợi dụng nhiệt độ cao để tăng tốc độ tu luyện mà thôi, nhưng mà cũng không phải mỗi người Trần gia đều tu luyện Nhật Dương Quyết!

Trần Viễn đi đến bên cạnh Trần Hạo, trong lòng khẽ thở dài một cái, hắn tận mắt thấy thiếu niên này luôn cố gắng, chỉ là ông trời không có mắt, không ngờ để hắn trời sinh tư chất lại quá tầm thường.

"Chớ để những lời nói đó ở trong lòng!"

Hắn chỉ có thể an ủi Trần Hạo một câu.

"Cảm ơn tộc thúc!"

Trần Hạo miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

"Ngươi cũng đừng quá cố sức, phải chú ý thân thể của mình!"

Trần Viễn khuyên.

Ngồi ở trên tảng đá lớn này tu luyện, cho dù hắn cũng không thể kiên trì thời gian quá dài, huống chi là Trần Hạo tu vi mới Luyện Nhục tầng 2.

Trần Viễn lại thán trong lòng, tiếc hận càng tăng, thầm nghĩ nếu như thiếu niên này có thiên phú như phụ thân hắn, cộng thêm cố gắng như vậy, chỉ sợ tiền đồ càng thêm sáng lạn!

Hắn quay đầu nhìn về phía những thiếu nam thiếu nữ đang nghỉ ngơi dưới bóng cây kia, lập tức dâng lên một con giận quát:

"Nghỉ ngơi chấm dứt, tiếp tục thao luyện!"

"Không phải chứ, chúng ta mới nghỉ ngơi không đến năm phút".

"Đúng vậy, chút thời gian như vậy, còn chưa lấy được hơi nữa".

"Toàn bộ là do tên phế vật kia làm liên lụy chúng ta".

Những thiếu nam, thiếu nữ kia lưa thưa trở lại thao trường, ai cũng dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm Trần Hạo, tất cả tội lỗi đều quy lên người hắn.

Trần Hạo thấy những ánh mắt này, cũng không để ở trong lòng, vẫn vận chuyển Nhật Dương Quyết, mượn dùng lực lượng ánh mặt trời không ngừng hấp thu linh khí trời đất hóa thành linh lực của mình.

Linh khí được hấp thụ vào hình thành vô số đạo năng lượng tự do, lại được Nhật Dương Quyết dẫn dắt hóa thành từng đạo linh lực lưu chuyển trong cơ thể hắn.

Hết thảy đều bình thường cho đến khi linh khí đi đến chỗ một vòng xoáy hắc sắc giữa cơ thể hắn, toàn bộ linh khí đều bị hấp thu vào vòng xoáy hắc sắc rồi không trở ra nữa.

Thông thường sau khi hấp thu linh khí vào đan điền biến nó thành linh lực của mình thì võ giả sẽ điều động linh lực đi khắp thân thể để rèn luyện từng phần cơ thể.

Tuy nhiên vì vòng xoáy hắc sắc này đã đoạt lấy hơn 9 thành linh khí mà Trần Hạo hấp thu được, cho nên lượng linh khí được chuyển đổi thành linh lực chả có bao nhiêu, chính điều này cũng dẫn đến việc tu vi của hắn tăng lên vô cùng chậm chạp.

Vài canh giờ sau mặt trời lên đến đỉnh, Trần Viễn đứng thẳng thân hình quát to: "Buổi luyện tập kết thúc".

"Ai u! Mệt chết đi được."

"Hô. . . Hô. . ."

Đám thiếu nam, thiếu nữ nhóm mọi người co quắp ngã xuống đất, oán trách thanh âm, tiếng thở chung quanh truyền ra, nhưng, khi bọn hắn nghiêng mắt nhìn thấy Trần Viễn khuôn mặt có chút ít âm trầm, thanh âm chính là từ từ suy yếu dưới đi.

Đám bọn họ dù sao cũng chỉ tầm 13,14 tuổi trái phải, mỗi ngày dậy sớm tu luyện hơn 5 canh giờ, này đối với bọn họ mà nói đã là đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực.

Trần Hạo cũng đứng dậy lững thững đi về nhà, tu luyện từ sáng đến giờ hắn cũng rất mệt và đói rồi.

"Ui còn muốn chạy sao".

Một gã thiếu niên đột nhiên chặn đường Trần Hạo, hai tay ôm ngực, trên mặt nụ mang cười cao ngạo, bên cạnh còn vài thiếu niên xem trò vui.

Thiếu niên chặn đường tên là Trần Sung năm nay 13 tuổi, tương đương Trần Hạo. Tuy nhiên tu vi của hắn cao hơn Trần Hạo rất nhiều đã là Luyện Cốt tầng 5 đỉnh phong gần đạt đến tầng 6.

Phụ thân của Trần Sung là Trần Thái Minh tu vi là Luyện Tuỷ tầng 12, vốn tư chất cũng khá, nhưng không may là sinh cùng thời với thiên tài Trần Vũ Vân. Ở dưới vầng sáng của Trần Vũ Vân, Trần Thái Minh tự nhiên ảm đạm thất sắc.

Chính vì vậy, Trần Thái Minh không ưa Trần Vũ Vân. Có điều để hắn vui mừng là, con hắn lại thừa kế thiên phú của hắn, đã sớm đạt tới Luyện Cốt tầng 5, vượt xa so Trần Hạo.

Trần Sung luôn gây khó dễ với Trần Hạo cũng là do Trần Thái Minh trong bóng tối sai bảo.

"Tránh ra!"

Trần Hạo lạnh lùng nhìn của hắn, dùng có chút lạnh giọng thanh âm vừa nói.

"Làm sao? Nếu là không để cho, ngươi này thiên tài có phải hay không lại muốn giáo huấn ta a?"

Trần Sung trừng mắt, tiến về phía trước một bước, hướng Trần Hạo tiến tới gần.

Trần Hạo chẳng thèm quan tâm mà chuyển hướng đi vòng. Đối phương có thể uy phong mạnh miệng, cũng không dám động thủ thật, dù sao Trần Hạo là người có chỗ dựa rất lớn nhất trong gia tộc!

Chiếu theo tộc quy Trần gia, chỉ cần tu vi đạt đến Tụ Linh cảnh thì sẽ được trở thành trưởng lão, không liên quan tới tuổi tác và bối phận. Một khi trở thành trưởng lão, như vậy liền tiến vào quyền lực trung tâm Trần gia, nắm giữ quyền hành cực lớn.

Mà Trần gia chỉ có tổng cộng 10 người có tu vi Tụ Linh cảnh, trong đó có 9 người là trưởng lão gia tộc và một vị gia chủ có quyền hành cao nhất, mà một trong 9 vị trưởng lão thì có một người là Trần Vũ Vân phụ thân Trần Hạo, còn gia chủ Trần gia người có quyền lực cao nhất gia tộc là Trần Thiên cũng chính là gia gia của Trần Hạo. Đó có thể thấy hậu trường của Trần Hạo không hề tầm thường.

Trần Sung nhìn Trần Hạo đi qua mỉa mai lên tiếng cười nói: "Tận hưởng những ngày yên bình đi, đại hội gia tộc sắp tới rồi, để coi lúc đó ngươi sẽ biểu hiện như thế nào!".

Trần Hạo nghe xong có chút trầm mặc những cũng chẳng thèm nói gì cứ bước đi từng bước.

Cái gọi là đại hội gia tộc chính là để khảo thí thiên phú của các tộc nhân trẻ tuổi, ai không có thiên phú thì phải trở thành thương nhân kinh doanh kiếm tiền cho gia tộc.

Trần gia mặc dù là gia tộc võ đạo duy nhất trong Thạch Ngọc trấn, thống trị gần 2 vạn nhân khẩu trong trấn, nhưng mà thu nhập nhiều, chi tiêu cũng lớn, đặc biệt là cho các võ giả trong gia tộc.

Phải biết võ giả ở Thối thể cảnh tu luyện chủ yếu là rèn luyện thân thể và tăng cường sắc mạnh cơ bắp, cho nên tốc độ trao đổi chất của võ giả cũng vô cùng nhanh. Bởi vậy mà lượng thức ăn mà một võ giả tiêu thụ trong một ngày có thể tương đương với lượng thức ăn mà một người bình thường tiêu thụ nhiều tuần.

Ăn như vậy đủ để khiến một nhà trung lưu nghèo luôn!

Hơn nữa không những cần ăn nhiều mà võ giả nếu muốn tu luyện nhanh còn cần phải có thêm một số loại linh dược phụ trợ, mà mấy thứ như linh dược rẻ thì cũng cả chục lượng bạc, cao thì cả trăm lượng vàng.

Toàn bộ Trần gia từ trên xuống dưới có gần 500 người, nếu như người người tu luyện, vậy cho dù với của cải của Trần gia cũng ăn không tiêu. Bởi vậy, gia tộc có một quy định như vậy, để những tộc nhân thiên tư không tốt, không thích hợp luyện võ đi buôn bán, nuôi dưỡng cho võ giả gia tộc.

Loại hy sinh này là cần thiết!

Không có vũ lực cường đại, Trần gia làm sao có thể giữ được gia nghiệp? Muốn chia đều chỉ có một kết quả, đó chính là Trần gia xuống dốc!

Tuy nói buôn bán cũng là cống hiến cho gia tộc, nhưng mà thế giới này sùng bái vũ lực, thực lực vi tôn. Làm thương nhân cho gia tộc gần như đồng nghĩa với cắt đứt tiền đồ tương lai của bản thân, không ai nguyện ý cả.

Bạn đang đọc Vạn Cổ Hỗn Độn sáng tác bởi creator369
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi creator369
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.