Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hương bánh trái (thượng)

Phiên bản Dịch · 2484 chữ

Nghe lời của Trương Nhạc Huyên, Huyền lão không chút do dự nói:

-Không được. Ngươi không thấy đằng kia, người phát ra tín hiệu gì sao? Màu xanh biếc đại biểu đắc thủ, màu đỏ đại biểu nguy hiểm. Các ngươi cũng tới ngoài thành tránh né một lúc rồi hãy nói. Chờ trời sáng hãy trở về. Chúng ta đến phía tây ẩn nấp. Chuẩn bị tiếp ứng Vũ Hạo. Nếu như cái kia bên cuộc so tài hồn đạo sư tinh anh xảy ra vấn đề, chúng ta cũng dễ dàng đem hắn đón đi.

Có Hoắc Vũ Hạo ở phía tây tranh tài, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu Huyền lão không chịu cùng Độc Bất Tử cùng nhau rời đi. Bởi vì đây chính là tương lai của Sử Lai Khắc!

Trương Nhạc Huyên cũng có chút nóng nảy, nói:

-Còn Bối Bối thì làm sao bây giờ? Hắn còn đang ở tửu điếm bên kia. Nếu không thấy, ta đi tìm hắn?

Huyền lão than nhẹ một tiếng, khuyên bảo:

-Nhạc Huyên, ngươi đây là quá quan tâm sẽ bị loạn. Ngươi cho là, lấy tâm tư kín đáo của Vũ Hạo, sẽ không để ý đến Bối Bối sao? Hắn mới vừa phát tín hiệu, mặc dù là tín hiệu nguy hiểm. Nhưng bọn hắn cũng mới vừa từ nơi nào đi ra ngoài. Hơn nữa, hắn còn muốn tiếp tục tham gia cuộc so tài Minh đô hồn đạo sư tinh anh, cho dù trong thành sẽ xuất hiện nguy hiểm gì, cũng chỉ là tình huống sau khi hắn dự thi kết thúc, mới sẽ xuất hiện. Trong khoảng thời gian này, hắn đủ để cho người đi đón đi Bối Bối .

Trương Nhạc Huyên hàm răng khẽ cắn môi dưới. Nàng có thể không quan tâm sao? Nàng giương ánh mắt sáng rõ nhìn hướng Huyền lão,

-Huyền lão, ta vẫn là không yên lòng, ta ······

Huyền lão có chút bất đắc dĩ nói:

-Tốt lắm. Ngươi đi đi. Cẩn thận một chút. Bên trong thành sợ rằng rất nhanh sẽ giới nghiêm, sau khi nhìn thấy Bối Bối, mang theo hắn nhanh chóng ra khỏi thành, ở phía tây cùng chúng ta tập hợp.

-Dạ.

Lời còn chưa dứt, Trương Nhạc Huyên người cũng đã tung người đi ra ngoài, trong giây lát liền biến mất không thấy gì nữa.

Đối với an nguy của nàng, Huyền lão cũng không thế nào lo lắng. Thực lực của Trương Nhạc Huyên, coi như là gặp gỡ Phong Hào Đấu La cũng có thể đánh một trận. Hơn nữa, nàng bây giờ còn là người dẫn đầu một đội ngũ lọt vào trận chung kết cuộc so tài hồn sư tinh anh của toàn bộ thanh niên trên đại lục, không che mặt vào thành, có việc cũng dễ dàng xử lý một chút.

Tây khu.

Lúc trước Diệp Vũ Lâm nhíu chặt chân mày rốt cục giãn ra. Bầu trời Minh đô không ngừng thay đổi màu sắc, người bình thường nhìn không ra đầu mối, cường giả như hắn còn có thể nhìn không ra sao? Nhất là phong hào của hắn vốn dĩ chính là Tinh Không, đối với trên trời sao chuyện gì xảy ra tự nhiên cũng là mẫn cảm nhất.

Lúc này bên kia rốt cục an tĩnh lại . Nhìn dáng dấp, hẳn là đế quốc chưởng khống kết thúc thế.

Diệp Vũ Lâm chính là người ủng hộ Từ Thiên Nhiên , hơn nữa thời điểm thiết kế hoàng cung Minh đô, hắn chính là một trong những người tham dự chủ yếu. Tự nhiên đối với lực phòng ngự của hoàng cung hết sức rõ ràng. Hắn có tự tin tuyệt đối, coi như là cực hạn Đấu La đến vùng trời hoàng cung Minh đô, đối mặt toàn lực bộc phát lực phòng ngự, cũng khó mà vượt qua.

Mà những bên hoàng cung kia cũng không có phát động phòng ngự mạnh nhất, cái này ý nghĩa địch nhân đã không đáng giá được dùng nó công kích. Tuy nói đối thủ ở trên không trung, nhưng chỉ khi nào hoàng cung xuất hiện đại lượng cấp tám, cấp chín hồn đạo pháo oanh kích trời cao tạo động tĩnh quá lớn. Mới có thể khiến cho dân chúng khủng hoảng. Lúc này an tĩnh lại, chỉ có thể là chuyện đã giải quyết.

Đã yên lòng phía Minh đô bên kia, tranh tài bên này lại làm cho Diệp Vũ Lâm có chút náo tâm .

Tranh tài tiến hành đến lúc này quá trình đã qua nửa . Vậy mà cái tên tiểu tử gọi là Đường Ngũ kia, thế nhưng còn chưa có bắt đầu chế tác một cái trọng yếu pháp trận nào. Động tác của hắn thậm chí cũng chậm lại mấy phần, giống như là hơi mệt một chút vậy, như cũ chế tác các loại linh kiện tinh xảo.

Diệp Vũ Lâm cũng cẩn thận quan sát quá hắn một lát, những thứ linh kiện kia đều để cho hắn có một loại cảm giác mới lạ. Vô luận là trang bị lò xo, các đốt ngón tay cơ giới, vân vân, cũng mang cho hắn không ít linh cảm kỳ lạ. Mà nhìn bộ dáng người trẻ tuổi này, rõ ràng đối với những vật này rất là tinh tường.

Chẳng qua là vô luận hắn chế luyện những đồ này tinh xảo cỡ nào, hồn đạo khí vẫn phải cần trọng yếu pháp trận tới phát động a!

Diệp Vũ Lâm thân là cấp chín hồn đạo sư, quan sát lâu như vậy , tự nhiên cũng nhìn thấu Hoắc Vũ Hạo một chút mục đích. Người trẻ tuổi này là muốn dùng một chút loại cơ quan trang bị đặc thù để thay thế một phần tác dụng của trọng yếu pháp trận. Tuy là như vậy không sai. Nhưng mà, cho dù như thế nào chăng nữa thì hồn đạo khí hình người phải cần số lượng trọng yếu pháp trận khổng lồ. Lúc này cuộc thi đã tiến hành đến một nửa, hắn còn không bắt đầu chế luyện, còn có thể làm được sao?

Riêng về mặt người trẻ tuổi này trong quá trình chế luyện hồn đạo khí cái loại tốc độ, ổn định cùng kỹ xảo này, Diệp Vũ Lâm quả thực có chút thích hắn. Nhất là đây lại là một thanh niên tàn tật. Thân tàn chí kiên, để cho Diệp Vũ Lâm có chút động tâm muốn thu đồ.

Mặc dù hắn không biết thầy Hoắc Vũ Hạo là người từ đâu. Nhưng ở giới hồn đạo sư, bản thân hắn chính là một ngôi sao sáng. Tự nhiên không sợ Hoắc Vũ Hạo không muốn làm đồ đệ mình.

Theo thời gian trôi qua, hắn đã có chút vì người trẻ tuổi này mà gấp gáp . Chẳng lẽ nói, hắn trình độ loại này, thế nhưng bởi vì không cách nào hoàn thành chế luyện hồn đạo khí của mình mà bị loại bỏ hay sao.

Đồng thời, Diệp Vũ Lâm lúc nhìn ra đầu mối sau cùng cũng có chút hối hận. Bởi vì lúc vừa bắt đầu hắn cũng không có quá mức chú ý Hoắc Vũ Hạo. Vì vậy, Hoắc Vũ Hạo chế luyện chút ít cơ quan tinh xảo kia hắn cũng chỉ thấy một phần.

Hoắc Vũ Hạo cũng rất giảo hoạt, hắn chẳng qua là chế luyện các loại linh kiện nhỏ, sau đó đặt những thứ linh kiện này cũng là tán loạn. Chỉ có nhờ tinh thần lực ghi nhớ, mới hoàn toàn không lộn xộn. Sau khi tập hợp đủ các cơ quan, hắn sẽ đặt tại phía trước tiến hành chế tác cùng lúc.

Thật là một tiểu tử không làm người ta bớt lo a! Đến tột cùng thì lúc nào hắn mới bắt đầu chế luyện trọng yếu pháp trận? Hắn làm những thứ cơ quan kia cũng quá nhiều đi. Cái này ít nhất đã vượt quá hai trăm linh kiện, tất cả đều có thể hợp lại ở trên hồn đạo khí hình người thật sao?

Hôm nay đi một chuyến này không uổng rồi, hy vọng người trẻ tuổi này có thể làm cho lão phu thấy kỳ tích.

Diệp Vũ Lâm vì muốn quan sát Hoắc Vũ Hạo chế luyện hồn đạo khí tốt hơn, lúc này thậm chí đã đứng lên.

Chú ý Hoắc Vũ Hạo cũng không chỉ có một mình hắn, trong tổng số bảy người trọng tài, bao gồm cả Diệp Vũ Lâm, có ba vị cũng chú ý tới đài chế luyện hồn đạo khí cùng mặt đất chung quanh đổ đầy các loại kim loại hiếm và các linh kiện của người tàn tật trẻ tuổi.

Tranh tài dưới đài, Thánh Linh Giáo Phó giáo chủ bình tĩnh ngồi ở trong khu nghỉ ngơi. Đối với động tĩnh phát ra từ bên trong thành Minh đô, nàng dường như căn bản đều không biết. Không có chút nào động dung.

Nghe bên kia trở lại bình thường, nàng trong lỗ mũi mới phát ra một tiếng hừ nhẹ, trong tiếng hừ tựa hồ tràn đầy sự khinh thường.

Nam Cung Oản trên mặt lại là toát ra một tia mỉm cười thản nhiên, những người khác đã chém giết xong. Nếu như bọn họ lựa chọn phía tây, vậy hãy để cho bọn họ đi qua.

Cuộc tranh tài trước mắt đúng là hết sức trọng yếu, nhưng còn không đến mức dùng đến Phó giáo chủ cùng bốn vị trưởng lão bọn họ áp trận, bọn họ ở chỗ này, chính là vì tiếp tục cho những hồn sư tính toán phá vòng vây một chút ấn tượng, ở nơi phía tây này cũng có phòng ngự. Chỉ bất quá phòng ngự tương đối kém hơn mà thôi. Chỉ cần bọn họ từ nơi này đột phá đi qua, nhiệm vụ của Thánh Linh Giáo bọn họ căn bản cũng đã là hoàn thành.

Hoắc Vũ Hạo trên trán đã bắt đầu có chút toát mồ hôi. Tinh thần thể rời đi quá lâu, tác dụng phụ rốt cục bắt đầu hiển hiện ra.

Linh hồn cùng tinh thần lực tách ra, nhưng cùng bản thể tất nhiên là có liên lạc mật thiết. Theo thời gian rời đi, phần liên lạc này ngược lại sẽ yếu dần. Một khi hoàn toàn mất liên lạc, vậy thì bộ phận tách ra cũng không về được . Sẽ trực tiếp tiêu tán ở trong thiên địa.

Mặc dù Thiên Mộng Băng Tằm đã nói, chừng này còn chưa đủ để dao động đến căn cơ của Hoắc Vũ Hạo. Nhưng nếu thật sự xuất hiện loại tình huống kia, Hoắc Vũ Hạo cũng tất nhiên là sẽ chịu trọng thương, mà cuộc thi trước mắt, tự nhiên cũng không có khả năng hoàn thành .

Nhưng là, có một số việc gấp không được. Rất nhiều chuyện, đều phải muốn đầy đủ bố trí mới được a!

Mau, mau, mau!

Phần chế luyện linh kiện đã chuẩn bị kết thúc . Hoắc Vũ Hạo đã bắt đầu chuẩn bị chế luyện các loại trọng yếu pháp trận bằng kim loại hiếm. Tuy nhiên, hắn dưới loại tình huống này, trạng thái tinh thần suy yếu, căn bản không có biện pháp bắt đầu diêu khắc trọng yếu pháp trận. Chỉ có thể chờ!

Lúc này đang trong trận đấu , nếu như hắn dừng động tác trên tay lại, tất nhiên là sẽ khiến người ngoài hoài nghi. Dưới đài, Thánh Linh Giáo Phó giáo chủ cùng tứ đại trưởng lão cũng nhìn trên đài tình huống. Bọn họ đều là Tà hồn sư cấp Phong Hào Đấu La. Một khi phát hiện bên này có cái gì không đúng, ai cũng không đoán được bọn họ sẽ phản ứng như thế nào. Nếu là mình cùng nhị sư huynh bị công kích. Như vậy, bọn họ cũng chỉ có trốn vào bán vị diện vong linh để tránh né. Nhưng như vậy, tinh thần thân thể không cách nào trở về, Hoắc Vũ Hạo tất nhiên bị thương nặng. Chuyện về sau còn an bài như thế nào?

Nhanh lên một chút, nhanh lên nữa a!

Tất cả tài liệu chế luyện trọng yếu pháp trận đều đã chuẩn bị xong. Hoắc Vũ Hạo đã chọn các tài liệu chế luyện trọng yếu pháp trận tốt nhất. Tổng cộng mười tám miếng các loại kim loại hiếm màu sắc khác nhau được bày ở trước mặt hắn. Mà linh kiện đã hoàn thành lúc trước cũng rơi xuống trên mặt đất.

Đúng vậy, trải qua nguyên lí cơ quan ám khí Đường Môn tiến hành đơn giản hoá, Hoắc Vũ Hạo cùng Hiên Tử Văn nghiên cứu thành quả trước mắt, chính là đơn giản nhất hồn đạo khí hình người, chính là cần mười tám trọng yếu pháp trận này.

Hoắc Vũ Hạo không dám dừng tay lại, lúc này chỉ có thể dùng dao khắc bắt đầu đem những thứ kim loại hiếm này từ hình dáng ban đầu điêu khắc. Các việc tinh tế khác cũng muốn đợi.

Rất nhanh, mười tám miếng kim loại hiếm cũng bị hắn điêu khắc xong.

Không thể ngừng, hiện tại tuyệt đối không thể dừng lại. Đây là Hoắc Vũ Hạo trong lòng kiên trì ý niệm. Hắn nhất định không thể để cho người khác nhìn ra sơ hở. Nếu không, cho dù một lát nữa tinh thần thân thể trở về, cũng sẽ có vấn đề. Những Tà hồn sư đó am hiểu nhất chính là đối phó các loại linh hồn a!

Không thể chế luyện trọng yếu pháp trận, Hoắc Vũ Hạo còn có thể làm cái gì? Chỉ có thể tiến hành hình người hồn đạo khí tổ hợp lại.

Hai tay hướng xuống đất một trảo, bảy, tám linh kiện bay đến trước mặt hắn. Hắn nhanh chóng tổ hợp lại, rất nhanh liền hoàn thành một cái ngón tay khéo léo có cả đốt ngón tay.

Sau đó lại lại hút lên một nhóm linh kiện, lần nữa tiến hành hợp lại.

Quá trình hợp lại nếu so với chế luyện thì dễ dàng hơn. Nhiều linh kiện như vậy, trong mắt người khác nhìn đều có chút hoa mắt. Nhưng Hoắc Vũ Hạo thậm chí không cần dùng ánh mắt đi xem, tựu bằng vào Khống Hạc Cầm Long không ngừng hút các linh kiện tiến hành hợp lại. Mỗi khi hoàn thành một cái linh kiện quan trọng, hắn sẽ đặt ở trên đài chế luyện. Một lát sau, việc tổ hợp linh kiện đã hoàn thành.

Bạn đang đọc Tuyệt Thế Đường Môn (Dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienthieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 352

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.