Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pháo đài hoàng cũng (hạ)

Phiên bản Dịch · 2501 chữ

Về phần những cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La của đế quốc Nhật Nguyệt, đối mặt các vị Phong Hào Đấu La của học viện Sử Lai Khắc bên này, dĩ nhiên là không có ưu thế nào đáng nói.

Từ Thiên Nhiên một mực chú ý cục diện ở trên không trung, mắt thấy phe mình trở nên càng ngày càng bất lợi, sắc mặt cũng không khỏi xanh mét.

-Truyền lệnh Đường chủ, chuẩn bị.

-Dạ.

Thư phòng bị hủy, thị vệ bên cạnh hắn cũng hầu như chết hết, nhưng dù sao nơi này cũng là hoàng cung Minh Đô, Từ Thiên Nhiên là chắc chắc không thiếu người để sai khiến.

Không lâu sau đó,Trương Nhạc Huyên đang trong lúc vừa chiến đấu vừa chờ mọi người của ba phe thế lực, đột nhiên nghe được một thanh âm kì quái.

-Ghim ghim, ghim ghim, cạc cạc, cạc cạc, xèo xèo, xèo xèo. . .

Những âm thanh này cũng không phải là từ một hướng truyền đến, mà là cả bốn phương tám hướng đều vang lên.

Đây là. . .

Trương Nhạc Huyên trong lòng đột nhiên căng thẳng. Ánh trăng trên người toàn lực bắn ra, bức lui Hắc Phượng Hoàng. Trên thân Hắc Phượng Hoàng nổi lên mảng lớn sóng lửa đánh về phía nàng. Bộ dạng hung hãn không sợ chết.

Trương Nhạc Huyên cùng cường giả cường giả của ba thế lực lớn cũng cảm giác được không ổn. Bởi vì bọn họ phát hiện, cả hoàng cung đế quốc Nhật Nguyệt hầu như đều phát sinh biến hóa.

Xung quanh từng cái gian phòng đều có từng cái hồn đạo khí hộ hoàn bảo vệ, thế nhưng chúng chuyển động. Không sai, chính là chuyển động. Từng gian phòng ốc hé ra, một khẩu pháo khổng lồ bắt đầu từ bên trong cánh cửa lớn chui ra. Kim khí sáng bóng lạnh như băng ở hồn đạo khí hộ hoàn thấp thoáng tràn đầy hơi thở hủy diệt.

Nếu như Hoắc Vũ Hạo ở chỗ này, hơn nữa còn có thời gian suy nghĩ cẩn thận mà nói. Hắn nhất định sẽ đoán được hắn cũng không phải là người duy nhất phát hiện thương khố kia. Bởi vì ở chỗ nào, hầu như cũng đều có hồn đạo khí cấp bảy trở lên cùng với đạn của định trang hồn đạo pháo.

Mà những cái còn lại thì càng thêm quý giá hoặc là nói là thương khố này vô cùng kinh khủng, căn bản nơi này là bên trong hoàng cung Minh Đô a! Mà bảo vật cất chứa ở trong đó chính là từ bên kia bổ sung đến, tất cả đều là các loại hồn đạo khí cấp bảy trở lên.

Nhìn miệng khẩu pháo khổng lồ chậm rãi xuất hiện, cảm nhận được hồn lực kinh khủng trong đó từ từ bay lên. Trương Nhạc Huyên biến sắc, không chút do dự quát một tiếng:

-Mau rút lui, rút lui xuống lòng đất.

Lúc này, những người cùng kẻ địch đánh nhau sống chết dưới mặt đất ngược lại là an toàn nhất. Bởi vì những cái hồn đạo pháo kinh khủng kia, tất cả đều là nhằm về phía bầu trời. Dù sao, công kích dưới mặt đất, sẽ trực tiếp tạo thành tổn thất cho chính hoàng cung, thậm chí là cả Minh Đô. Nhưng nếu như nhắm lên bầu trời, thì chắc chắn sẽ không cần lo đến vấn đề này.

Cảm nhận càng thêm sâu sắc, chính là những cường giả đang bay ở trên trời kia.

Đến cấp bậc Phong Hào Đấu La này, nếu như bản thân gặp nguy hiểm thì bọn họ tự nhiên sẽ có cảm ứng . Mà lúc này, đột nhiên có sự uy hiếp chí mạng không có chút nào báo trước dâng lên ở trong lòng bọn họ. Cảm giác như vậy thật sự là quá kinh khủng.

Cúi đầu nhìn xuống, cho dù là Huyền lão hay Độc Bất Tử cấp bậc cường giả cao như thế này cũng không khỏi hít sâu một hơi.

Phía dưới hoàng cung Minh Đô, hầu như đã biến thành một mảnh rừng rậm toàn bộ đều là kim khí.

Từ bên trong mảng kiến trúc có thể nhìn thấy một khẩu pháo thô to vô cùng, bên trong đã bắt đầu có ánh sáng mãnh liệt lóe lên. Rõ ràng chính là đang tụ lực.

Trong những khẩu pháo lớn này, khẩu nhỏ nhất đường kính cũng lớn hơn một thước. Huyền lão thấy khẩu lớn nhất, miệng pháo thậm chí có đường kính còn lớn hơn hai thước.

Cho dù là không biết nhiều về hồn đạo khí hắn cũng có thể phán đoán ra, đấy ít nhất cũng là hồn đạo khí cấp tám trở lên a! Hơn nữa trong đó có thể còn không ít định trang hồn đạo pháo. Tiểu tử Vũ Hạo này là thật là! Công kích hoàng cung người ta vốn chính là một sự lựa chọn sai lầm. Lấy thực lực của một nước đứng đầu về hồn đạo khí như Nhật Nguyệt đế quốc, tại trọng địa đầu não của chính mình, thì sao lại không có phòng bị đây?

Trong mắt Độc Bất Tử hiện lên một đạo lệ quang đánh xuống bên phải. Nhưng Long Tiêu Dao kia thân thể vốn rất là khổng lồ bỗng nhiên kịch liệt biến hóa. Vốn là trạng thái cơ thể Hắc Long, đột nhiên trở nên hư ảo. Nhưng thân ảnh hư ảo này trong nháy mắt tăng lớn. Trong chớp mắt, thân thể Long Tiêu Dao biến thành Hắc Long cũng trở nên dài hơn ngàn thước. Quanh quẩn ở giữa không trung, ngăn cản Độc Bất Tử, Huyền lão, cùng với toàn bộ Phong Hào Đấu La bên này. Không để cho bọn họ phát động bất kỳ công kích nào xuống bên dưới.

Đến lúc này, Huyền lão còn không biết nên ứng đối như thế nào? Lập tức hét lớn một tiếng, nói:

-Rút lui.

Cường giả bên học viện Sử Lai Khắc đã sớm Huyền lão bắt chuyện qua, nghe được hắn quát, thân ảnh loé sáng một cái rồi tất cả đều thoát khỏi chiến đoàn, nhanh chóng rút lui ra phía sau.

Bọn họ vừa rút lui, Độc Bất Tử cho dù còn muốn làm gì, cũng không thể không hạ lệnh rút lui. Chỉ bất quá, vị Độc lão quái này không cam lòng không rút lui ra sau, không nhịn được văng câu nói tục.

Một đám các Phong Hào Đấu La , trên không trung loé lên từng đạo ánh sáng, biến mất cực nhanh ở phía chân trời.

Vị giáo chủ thần bí của Thánh Linh Giáo giơ tay lên, ý bảo thuộc hạ của mình không nên nữa đuổi theo. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới chi chít miệng pháo, cũng không khỏi có chút da đầu tê dại. Nội tình đế quốc Nhật Nguyệt, dù sao không phải là một cái tông môn như hắn có thể sánh ngang a! Từ Thiên Nhiên lẳng lặng đứng ở nơi đó, mắt thấy cuộc chiến hoàn toàn dựa theo kế hoạch của mình tiến hành, trên khuôn mặt đầy vẻ mưu mô xảo quyệt không khỏi toát ra một tia mỉm cười.

Lúc này Quất Tử mới chú ý tới, Từ Thiên Nhiên sở dĩ có thể đứng lên, dĩ nhiên không phải chân của hắn đã khỏi. Mà là một đôi chân giả đỡ lấy thân dưới. Nhưng đôi chân này được chế luyện cực kỳ tinh xảo, che dấu ở dưới quần, dĩ nhiên là nhìn không ra. Cấp chín hồn đạo khí! Thái tử điện hạ lại có thể sử dụng cấp chín hồn đạo khí? Quất Tử thật kinh hãi.

Nàng tự nhận là đã hiểu rất rõ với Từ Thiên Nhiên, nhưng cũng cũng không biết thực lực chân chính của hắn đạt đến trình độ như thế nào. Có thể sử dụng cấp chín hồn đạo khí thì có nghĩa như thế nào? Cho dù cái cấp chín hồn đạo khí này có giảm xuống yêu cầu đặc biệt, nhưng lực phòng ngự vẫn là cấp chín đỉnh tồn tại. Cái ý nghĩa này, tu vi Từ Thiên Nhiên ít nhất cũng là cấp tám đỉnh, cấp bậc bát hoàn Hồn Đấu La. Nhưng là, thái tử điện hạ mới hơn ba mươi tuổi mà thôi. Năng lực như thế, coi như là ở học viện Sử Lai Khắc, sợ rằng cũng là lông phượng sừng lân.

Buông tay ra ôm vào hông nàng, Từ Thiên Nhiên có chút cảm khái nói:

-Ngươi rất tốt. Ngươi vẫn giống như lúc trước.

Quất Tử ngẩng đầu nhìn hắn, tại vị trong mắt vị thái tử điện hạ này, nàng thế mà lại nhận đến một tia cảm động. Trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, xin lỗi điện hạ, cho dù ta chưa từng biết Hoắc Vũ Hạo, ta cũng không thể thật thích ngươi. Ta đối với ngươi, chỉ có ân nghĩa chủ tớ. Từ Thiên Nhiên tự nhiên không biết Quất Tử đang suy nghĩ gì, nhìn làn da vô cùng mềm mại mịn màng kia của nàng, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia tiếc hận, thật là đáng tiếc. Mình không thể. . . , nếu không mà nói, Quất Tử đúng là lương phối rất tốt a.

-Theo kế hoạch hành động, đuổi bọn hắn đến khu hướng tây. Đông, nam, bắc ba phương hướng có Hồn Đạo Sư đoàn, giới nghiêm cấp bậc cao nhất. Không thể để cho bọn họ chạy trốn từ ba phương hướng này.

-Dạ

Quất Tử vội vàng cung kính đáp ứng một tiếng, nhanh chóng xoay người đi.

Đang lúc ấy thì, một đạo lưu quang ở phía xa phía chân trời sáng lên. Đạo tia sáng này nhìn qua hết sức kỳ lạ, sau khi lên không trung, thế nhưng biến thành một con quái vật màu xanh mơn mởn. Trên không trung thật lâu không tiêu tan.

Mọi người bên học viện Sử Lai Khắc đang chạy trốn hết tốc độ liền thấy được đạo tia sáng này trước tiên.

Huyền lão trong mắt vui mừng, hữu quyền đánh lên lòng nàn tay bên trái, khẽ quát một tiếng:

-Tốt.

Đang trong lúc hắn vui mừng, ngay sau đó, lại là một luồn ánh sáng hồng loé lên không trung, đồ án cùng mới vừa rồi giống nhau như đúc. Huyền lão mặt liền biến sắc, trầm giọng nói:

-Đi. Mọi người ra tây thành. Lập tức.

Độc Bất Tử đang bay trên trời cách Huyền lão không xa. Đột nhiên thấy mọi người học viện Sử Lai Khắc thay đổi phương hướng, bay đi hướng phía tây, không nhịn được quát to một tiếng:

-Huyền tử. Ngươi đi làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi thật cho là phía tây không ai bố trí phòng thủ là tốt rồi đi sao?

Huyền lão hơi sửng sờ, xem ra, Bản Thể Tông này cũng không phải là không có tính toán a! Bất quá, bọn họ có kế hoạch của bọn họ. Phía tây dĩ nhiên có thể sẽ xuất hiện cổ quái. Nhưng khác ba phương hướng bố trí hiện tại nhưng là bọn hắn không thể đi cứng rắn xông lên. Hắn nhất định phải cố kỵ đến an nguy của chiến đội học viện Sử Lai Khắc cùng chiến đội Đường Môn. Hai chi chiến đội này ngày mai còn muốn tiến hành trận chung kết sau mới có thể đi, không thể hiện tại thừa dịp bóng đêm tựu phá vòng vây. Nếu không, cùng Bản Thể Tông cùng nhau phá vòng vây nhưng cũng là lựa chọn chính sác.

"Lão độc vật, chúng ta có kế hoạch của chúng ta. Núi xanh còn đó, nước xanh chảy dài. Sau này còn gặp lại. Cho ngươi điểm manh mối. Lập tức ra khỏi thành, đừng có ngừng lại."

Bỏ lại những lời này, Huyền lão mang theo mọi người lần nữa tăng tốc. Trước tiên hội hợp phá vòng vây với đám người Trương Nhạc Huyên, lúc này mới hướng phía tây đi.

Độc Bất Tử hơi sửng sờ, nhưng hắn vào lúc này hết sức lựa chọn sáng suốt tin tưởng Huyền lão. Cũng là vung tay lên, mang theo cường giả phe đế quốc Tinh La nhanh chóng hướng một phương đi.

Lần này trong khi đánh bất ngờ hoàng cung đế quốc Nhật Nguyệt, bọn họ an bài hiển nhiên càng thêm chu đáo chặt chẽ. Cường giả Bản Thể Tông, cường giả đế quốc Tinh La rất nhanh xông vào giữa ngã tư đường, dựa theo trước lộ tuyến hội hợp với hai vị công chúa Hứa Cửu Cửu cùng Duy Na.

"Ông nuôi, thành sao?"

Duy Na công chúa vội vàng hỏi. Độc Bất Tử có chút bất đắc dĩ nói:

"Không có thành. Hoàng cung đế quốc Nhật Nguyệt phòng ngự quá mức nghiêm ngặt, lão Long Tiêu Dao không biết xấu hổ kia quả nhiên ở đây. Nhanh lên đi, mới vừa rồi ta xem trên trời có Sử Lai Khắc học viện phát ra tín hiệu gì đó. Huyền tử đề nghị ta cho chúng ta nhanh một chút ra khỏi thành, hẳn là bọn họ còn an bài thứ khác. Lập tức lên đường, đừng có ngừng lại."

Hứa Cửu Cửu nói:

"Độc tiền bối, người học viện Sử Lai Khắc không cùng đi với chúng ta?"

Độc Bất Tử hừ một tiếng, nói:

"Huyền tử tên kia đem vinh dự rất nặng. Bọn họ cuộc thi còn không có kết thúc đây. Cứ như vậy đi, không phải là để người mượn cớ sao? Học viện Sử Lai Khắc luôn luôn tự xưng là quang minh chính đại, bọn họ là không có rời đi lúc này. Đi thôi, dù sao vật kia của chúng ta cũng không chứa được quá nhiều người. Tin tưởng lấy năng lực của những người Sử Lai Khắc đó, coi như là chịu thiệt một chút, vốn không đến nỗi lỗ quá lớn. Nói thật, bản thân ta là có chút mong đợi, Huyền tử mới vừa nói câu kia không biết mang lại cho ta bao nhiêu vui mừng. Lập tức ra lệnh người của các ngươi, toàn bộ lên đường."

"Tốt."

Tính cách Hứa Cửu Cửu cũng không phải là ướt át bẩn thỉu, lập tức không chút do dự hạ ra lệnh.

Bên kia. Huyền lão mang theo Sử Lai Khắc học viện mọi người rất nhanh tựu ra khỏi thành, Trương Nhạc Huyên liền đuổi đến bên cạnh Huyền lão:

"Huyền lão, chúng ta là không phải là đi về trước? Bên ngoài còn không có vạch mặt, ngày mai còn có trận chung kết."

Bạn đang đọc Tuyệt Thế Đường Môn (Dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienthieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 330

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.