Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng sinh rồi (4)

Phiên bản Dịch · 752 chữ

Chương 4: Trọng sinh rồi (4)

Tô Nặc Vũ nở một nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng: " Có phải bọn họ nói với người là phu nhân đặc biệt thích con, Trịnh Thương Võ bàn đêm không tiếp bà ta, bọn họ để con hầu hạ bà ta, vì vậy con chưa thể về viện đúng không?"

Trịnh tương vân hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu, chần chờ hỏi: "Chẳng lẽ. . . . . . Không phải sao?"

Tô Nặc Vũ từng không dám nói ra tình hình thực tế bởi vì nói cho mẫu thân nàng biết cũng không có tác dụng gì, ngược lại sẽ làm cho cuộc sống ba mẹ con họ sẽ càng thêm khổ sở. Cho nên, nguyên chủ giấu diếm, mỗi lần đều làm cho Trịnh Tương Vân nghĩ Tô Nặc Vũ luôn bình an vô sự.

Nhưng hiện tại, Tô Nặc Vũ sẽ không giấu diếm nữa. Nàng cố ý không trang điểm, mang theo bộ dạng cả người đầy vết thương cùng dơ bẩn trở về gặp Trịnh Tương Vân. Nàng muốn Trịnh Tương Vân phải thức tỉnh, bớt phóng túng, đã từng là một đấng uy nghi của một quốc gia.

Nàng muốn cho trịnh tương vân hiểu được, nhường nhịn lui bước không thể đổi lại được gió êm sóng lặng.

Thanh âm Tô Nặc Vũ lạnh lùng đáp: "Mỗi lần con chưa về viện, đều bị bọn họ nhốt trong sơn động sau núi. Ít thì một ngày, lâu thì nửa tháng."

"Trong sơn động?" Trịnh Tương Vân nhíu mày thật sâu.

"Mỗi lần con được người ta thả ra từ trong động, bọn họ đều cho con tắm rửa sạch sẽ, sau đó uy hiếp con không được nói cho bất luận người nào, nếu không thì mẫu thân cùng ca ca đều bị đánh. Vì thế, con không dám nói với người."

Trịnh tương vân cả kinh nói không nên lời nói, sau một lúc lâu mới dám hỏi: "Vũ Nhi , quả nhiên là như vậy?"

Tô Nặc Vũ kéo tay áo dơ bẩn lên, lộ ra cánh tay chằng chịt các vết thương do roi tạo ra, tuy rằng chúng sắp kết vảy khiến cho người nào nhìn thấy cũng rợn người.

Trịnh Tương Vân a lên một tiếng nuốt một ngụm khí.

Mọi chuyện bà đều hiểu được, đau lòng cùng hối hận nảy lên trong lòng, bà ấy lập tức ôm lấy Tô Nặc Vũ, khóc òa lên: "Vũ Nhi, chỉ vì vi nương rất khờ dại, mới để con chịu nhiều gian khổ như vậy.

Vốn tưởng rằng nương chỉ chịu một chút khổ, chịu được ủy khuất, sẽ cho cho Uyên Nhi đổi lấy cuộc sống bình an. Kết quả...... Cuối cùng nương đã sai lầm rồi! Vũ nhi, sau này nương sẽ không để con chịu ủy khuất. Nếu nhận nhịn không được, đều có kết quả giống nhau, nương nhất định không cam lòng!" Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Trịnh Tương Vân dâng lên một ý chí kiên định, biểu lộ vài phần sắc bến.

Đã từng, bà đã từng là mẫu nghi thiên hạ, thất quốc đứng đầu - Hoàng hậu Diệu Nhật Quốc, xán lạn chói lọi không người nào sánh bằng.

Chính vì che chở cho con gái phế tài này, nàng mới thu liễm hào quang.

Nhưng hiện tại, nàng đã tỉnh ngộ rồi!

Nhân thiện luôn bị người khi, mã thiện bị người kị, việt nhuyễn việt bị lăng nhục.

Vẻ mặt Trịnh Tương Vân đột nhiên trở nên kiên cường, khiến cho Tô Nặc Vũ vô cùng thích. Đại lục này, tất cả lợi thế, kẻ yếu làm nô lệ, cường giả mới có thể sống yên.

"Tốt lắm, mẫu thân." Tô Nặc Vũ thản nhiên nói, nhưng rất có khí thế, "Từ giờ trở đi, chúng ta không cần phải dựa vào kẻ nào để sống nữa."

Trịnh Tương Vân king ngạc nhìn Tô Nặc Vũ. Vừa rồi vội vàng lo lắng, hiện tại mới phát hiện con gái trước mặt, như là một người khác đánh tráo, chẳng những đã không còn gầy yếu như xưa, ngược lại còn toát ra một cỗ khí tức cường đại sắc bén.

"Vũ Nhi....." Âm thanh Trịnh Tương Vân lộ ra một tia phức tạp.

Tô Nặc Vũ biết bà ấy nghi hoặc cái gì, nàng không có giải thích, chỉ nói rằng: "Mẫu thân, con đi tắm rửa trước đã."

-----------------

Edit: Vee

Bạn đang đọc Tuyệt sắc y phi: Ngạo kiều lãnh đế, sủng nghịch thiên của Tân Nghệ Nghệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieuvivi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.