Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi trước giờ ra sân

Tiểu thuyết gốc · 2497 chữ

Từ bé đến lớn, chưa bao giờ Xuân Mai bị áp lực lớn như thế này. Cứ như thể nếu mình làm sai điều gì đó, ông sẽ cầm con dao để hành hung mình, giống như đã làm với những đàn anh ở trong đội bóng khi nãy.

Nhất là hai chữ "Nắn gân" của bác trai khiến nó phải rùng mình.

dặn dò xong xuôi, Bác trai bác gái trở về phòng ngủ. chị Bảo Trâm len lén đi qua phòng nó hỏi han. lúc nãy cô ở sau nhà đã căng hai tai ra nghe ngóng không sót một chữ.

"ba chị tính hay giỡi dai vậy đó, em đừng có để ý, mau ngủ đi, Mai còn phải thi đấu nữa."

Nhìn thấy vết thương băng bó ở bàn tay, cô nàg đổi giọng.

"À quên mất, tay của thế này chắc không thi đấu được rồi. Cái thằng vô lại đó, lẽthì chị đã đạp cho nó một phát, chứ không nhún nhường để nó lộng hành, khiến em bị thương."

Xuân Mai lắc lắc cánh tay cười đáp.

"Không sao đâu, vết thương ngoài da thôi ý mà. với lại đá bóng dùng chân, nên em vẫn thi đấu được."

Bảo Trâm cầm bàn tay băng bó lên, suýt xoa.

"Lần sau đừng có lao lên để bị ăn đòn oan như vậy. chị thấy có lỗi lắm đó. Nhìn vậy chứ chị không dễ bị bắt nạt đâu."

Xuân Mai cười gượng.

"Cũng tại mấy anh kia uống hơi quá nên mới gây sự thôi. Em cũng ở trong đội bóng, dễ nói chuyện hoà giải hơn.

Bảo Trâm chỉ vào bàn tay của Xuân Mai trì triết.

"Hoà giải mà thế này à? Lúc em bị ngã, mảnh vỡ làm đứt tay có ai hỏi thăm câu nào chưa? Em á, đừng có hiền quá người ta khi dễ, lợi dụng lúc nào không hay."

"Dạ em biết rồi, từ nay sẽ chú ý hơn. Cung muộn rồi đó, chị về phòng nghỉ ngơi đi.

Bảo Trâm gật đầu đi ra khỏi phòng, chưa đi được bao xa thì lại lọ mọ quay trở lại, cô kéo tay nắm cửa đóng sập.

"Nay chị ngủ bên này với em nhé."

Xuân Mai sửng sốt.

"A… chuyện này không được hay lắm. Phòng hơi chật với lại… bừa bộn nữa."

"Chị thấy có bừa lắm đâu, dọn tí là được ấy mà."

"Nhưng, Em cũng chưa tắm rửa nữa, chị ngủ phòng của chị đi."

từ tối đến giờ, dọn dẹp xong đống bát đĩa thì xảy ra chuyện, nên Xuân Mai chưa tắm rửa thật, trên người toàn mùi cơm thừa canh cặn hoà lẫn mùi mồ hôi. một lý do để thoái thác không thể hợp lý hơn.

"Ừ ha, tay em băng bó thế này thì tắm rửa kiểu gì được. Để chị lau người cho em nha."

"Cái này em tự làm được rồi."

Bảo Trâm nhìn bộ dạng lúng túng của Xuân Mai, cô cảm thấy vô cùng thích thú, giống như cô bạn thân nói, yêu người ít tuổi hơn thì bản thân người con gái được quyền chủ động hơn. nếu lấy người lớn hoặc bằng tuổi thì phải nhìn mặt người ta mà hành sự. gặp người tốt thì còn được chiều chuộng chứ dẫm phải bãi cứt trâu thì bị nó hành hạ cả đời.

cùng là một công việc nhưng "được làm" và "bị làm" ảnh hưởng trực tiếp đến cảm xúc của con người. Bảo Trâm đi theo, bước hẳn vào trong nhà tắm. Cô đứng chắn ở cửa nhốt thằng em ở bên trong.

"Nhìn mặt em ngại ngùng đáng yêu ghê cơ. Lớn rồi mà, sớm muộn cũng gặp phải tình huống này thôi. ngoan ngoãn ngồi xuống đi."

Xuân Mai cầm lấy gáo nước thủ săn trước mặt.

"Em tự làm thì tốt hơn, chị mau Đi ra ngoài đi."

Bảo Trâm cởi áo phông ra cả nửa thân trên chỉ còn chiếc áo bữa màu nâu bao bọc lấy bộ ngực căng tròn.

"Em thấy của chị rồi, chị cũng có ngại đâu. Hôm nay chỉ tắm thôi, chị thề không làm gì khác đâu."

Đúng là chị không làm gì khác chị chỉ nhìn thôi, chị vẫn mặc quần trên thân vẫn có áo che đi phần nhạy cảm, chỉ lộ hông và hai bờ vai, chứ không phải nude hoàn toàn trước Xuân Mai. Còn nó vẫn khăng khăng giữ cái quần đùi, ngoan ngoãn ngồi xuống cho chị Trâm lau người.

Bà chị láu cá này cũng không bỏ lỡ cơ hội kiểm tra hàng họ, súng ống của thằng em. xem xong hai bên má của chị ta trở nên hồng hào đến lạ.

Con gì cũng vậy nuôi cho béo tốt rồi cũng phải đến ngày mang ra thịt thôi. Tuy có hơi quá khi dụ một thằng nhóc chưa biết gì về mùi đời vào cái hố này, nhưng chị tự hứa với lòng suy chăm cho nó thật tốt.

Ra đến giường, Bảo Trâm vội tắt điện hai tay, hai chân quắp lấy Xuân Mai từ sau lưng như con trăn bắt được con mồi.

"từ trước đến giờ toàn ngủ một mình, không nghĩ tới ngủ cùng em trai lại phấn khích vậy đó."

"Chị ôm chặt như vậy sao em ngủ được?"

"Sao lại không ngủ được, chỗ nào của em không thoải mái à?"

"Không phải như thế,"

"Không phải thì được rồi, mau ngủ đi."

Đố ai mà ngủ được trong hoàn cảnh ấy, vừa tắm xong mà người của xuân Mai đã toát mồ hôi, da thịt trở nên nóng bừng bừng. Bảo Trâm cũng thấy nóng trong người sợ giữ thêm một chút nữa thằng bé sẽ không chịu nổi kích thích mất. Tuy rằng rất háo hức được thịt thằng em, nhưng cô không muốn làm nó sao nhãng, mất tập trung cho trận chung kết, nên hai tay, hai chân từ từ buông ra. đặt một nụ hôn lên cổ thằng bé, chúc ngủ ngon.

Nhiệt độ trong phòng từ từ hạ xuống ngưỡng bình thường, đèn tắt, không ai nói với nhau câu nào, dù chưa vào giấc ngủ, Xuân Mai hết lật sang trái rồi lại lật sang phải. đến nửa đêm gần sáng mới ngủ được.

Vì lạ giường, Bảo Trâm dậy trước, nhìn căn phòng có phần lạ mắt mới nhớ ra, mình không ngủ trong phòng của mình. ngó đầu xuống thì thấy Xuân Mai chỉ cách bầu ngực của mình chưa đến mổ găng tay, nó vẫn đang ngủ ngon lành.

bà chị rón rén đi ra ngoài, qua phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương, trừ cái răng thỏ thì nhìn góc nào cũng rất thuận mắt. Hôm nay Xuân Mai đá chung kết, cũng là ngày bế mạc đại hội thể thao cấp tỉnh. Sau hôm nay có thể Xuân Mai sẽ không ở lại đây nữa. nghĩ vậy cô lại thấy có chút hụt hẫng trong lòng.

"Mình thích em ấy thật rồi sao?"

Xuân Mai tỉnh dậy, không thấy ai trong phòng, cái tay bị đau nên những thứ xảy ra tối qua không phải là mơ. Nó đã ngủ cùng chị Bảo Trâm. Xuân Mai vén tấm chăn lên, kiểm tra đũng quần, không có chỗ nào bị ướt mới thờ phào nhẹ nhõm.

Tối qua nó chỉ ngủ thôi.

Bước ra ngoài, nó bắt gặp chị Trâm từ phòng của chị đi ra, nó tự hỏi, vậy hôm qua chị ngủ phòng của chị hay sang phòng nó ngủ cùng?

Bảo Trâm đã chải chuốt gọn gàng, mặc bộ quần áo thể thao, Đồng phục của đội bóng chuyền, khoe được đôi chân dài săn chắc, vóc dáng cao, hôm nay chị thả tóc chứ không vén lên cao, buộc gọn như mọi khi, tóc chị dài đến tận eo, thẳng và mượt.

"Wey, ngủ ngon không em, tay đỡ đau chút nào chưa? ra ăn sáng đi, cũng trễ rồi đó."

"Dạ… cũng đỡ rồi chị ạ."

Nhìn bộ dạng vui tươi của chị Trâm vẫn như thường ngày, chứng tỏ tối qua không có phát sinh chuyện gì. Xuân Mai vội vàng làm vệ sinh cá nhân, rồi xuống nha ăn sáng được chị ấy chuẩn bị sẵn, ngũ cốc, bánh mì, trứng, sữa đủ cả. đảm bảo nó có đủ năng lượng cho trận Chung kết hôm nay.

Đại hội thể thao diễn ra một tuần lễ, đây được coi là một sự kiện lớn trong năm bên cạnh Tết Cổ Truyền. sự kiện có ý nghĩa tích cực đối với cộng đồng dân cư sinh sống trong địa bàn tỉnh L.A. Cổ vũ tinh thần thể dục thể thao của toàn dân, tạo cơ hội giao lưu cho các tổ chức, Đoàn thể làm việc trên địa bàn tỉnh.

Ngoài ý nghĩa lớn lao với cộng đồng, đây còn là dịp cho các cặp đôi trai gái có cùng đam mê thể thao tiến đến với nhau. Các khu phố vì sự kiện này mà nhộn nhịp hơn thường lệ.

Ngày bế mạc đã tới, các vị khách mời tai to mặt lớn lần lượt xuất hiện. bãi để xe của sở văn hoá thể thao và du lịch chật ních xe ô tô. trước nhà thi đấu, dòng người ùn ùn kéo tới kiếm một chỗ trên khán đài, để có thể quan sát được trận chung kết bóng đá nam.

người của đài truyền hình địa phương cũng tới đây để tác nghiệp, viết bài đưa tin về sự kiện lần này.

Xuân Mai chia tay chị Bảo Trâm bước vào trong sân vận động, tìm vị trí tập hợp với đội bóng của mình. hôm nay không khí trong đội có chút căng thẳng. không phải do áp lực trận chung kết mà là Ông Hùng có quyết định gây sốc thay đổi một loạt các vị trí xuất phát trong đội hình chính.

"thưa thầy bọn em không ai có vấn đề về thể lực, mọi người đang thi đấu ăn ý với nhau, tại sao lại thay đổi ạ?l

Ông Hùng chép miệng.

"Tôi biết mọi người đã thi đấu rất tốt trong thời gian vừa qua, mật độ thi đấu 1 ngày, một trận thực sự đã bào mòn thể lực các cậu rất nhiều. Tôi muốn nói các cậu đã làm rất tốt, trận này hãy để những người chưa ra trận đá chính. đây chính là yếu tố bất ngờ của chúng ta."

Thành Chung có vẻ khó hiểu.

"đội của chúng ta hoàn toàn chơi trên cơ, sao phải cần yếu tố bất ngờ chứ.l

Ông Hùng từ tốn giảng giải.

"Chính vì chúng ta chơi trên cơ dùng con người nào trên sân cũng giành được chiến thắng. tôi muốn những cầu thủ nòng cốt của chúng ta được nghỉ ngơi, sắp tới vẫn còn loạt trận giao hữu liên tỉnh, mọi người nên tranh thủ nghỉ ngơi đi. Với lại ngay từ đầu tôi đã hứa sẽ cho tất cả các thành viên trong đội được thi đấu ở giải lần này. một trong số họ sẽ chia tay đội bóng của chúng ta, tôi muốn mọi người có được kỷ niệm thật đẹp khi chúng ta thi đấu cùng nhau."

Ông Hùng nói đến thế này rồi ,Thành Chung cũng không đưa ra ý kiến gì nữa. Dù gì người bị thay ra không phải là anh.

trên hàng công, Bùi Tuấn thay cho Hoàng Long, Xuân Mai, Văn Tân bị thay ra ở Hàng tiền vệ. đội phó Nam Anh cùng dàn phòng ngự quen thuộc phải nhường chỗ cho những người vốn là nằm trong diện ưu tiên loại 2, 3. Thay 7/11 người, quả thực có hơi quá đáng.

Ai chẳng muốn đá trận chung kết, 7 người kia đã nỗ lực như thế nào để được góp mặt trong trận đấu quan trọng này, vậy mà chỉ một quyết định của ông Hùng, khiến cho ba tân binh vô cùng ấm ức và thất vọng.

Hoàng Long đi tới chỗ Ông Hùng yêu cầu một lời giải thích trên cương vị là người quen với gia đình của cậu.

"cháu cũng vất vả rồi, ghi được 10 bàn chắc chắn nắm được giải thưởng cầu thủ hay nhất giải đấu. Ba cháu nhất định sẽ công nhận tài năng của cháu. vậy nên hãy ngoan ngoãn ngồi nghỉ đi. "

Thấy nội bộ lục đục trên khán đài vang lên tiếng xì xầm bàn tán.

"Này này, hình như đội Thành Phố thay đội hình thi đấu rồi. Sát thủ vùng kín trận này phải ngồi dự bị. lạ à nha."

"Hàng thủ và hàng tiền vệ gần như thay mới luôn. chẳng lẽ đây mới là đội hình mạnh nhất ư?"

"Cũng chưa chắc, có khi muốn làm tăng độ khó cho game đó mà. Trận chung kết mà đá một chiều thì cũng chán."

"Nhất bảng A đấu nhất bảng B, một đội chưa thủng lưới bàn nào tới trận Chung kết há phải trò đùa. Đội Thành Phố mạnh thế mà vẫn thủng một quả. trận này ai thắng ai thua còn khó nói lắm"

Tuyết Mai và Bảo Trâm thấy nhân tình bé nhỏ không được ra sân thì thấy lạ lắm. Tuyệt Mai uất ức còn đem ông Hùng ra chửi thề.

"Cái ông này bị điên à, Hoàng Long giỏi như thế mà không cho vào sân. Trận này mà thua đều do lỗi của ông hết đấy. Tội cho Long chưa kìa, chắc em ấy buồn lắm."

"Chắc có chuyện gì roi, trong kia có mấy thằng cha hôm qua đến quán nhà tôi ăn uống no say rồi gây sự. không biết tỉnh táo chưa mà ông Hùng cho tụi nó vào sân.l

Tuyết Mai kinh ngạc.

"Thật á, mấy thằng cầu thủ mất dạy thế mà cũng cho vào sân thi đấu. l

"Thật mà, có một thằng đẩy ngã Xuân Mai làm bó chảy cả máu phải băng bó nén đau để tới thi đấu, vậy mà."

Tuyết Mai nắm tay Bảo Trâm kéo đi.

"Đi, tôi với bà xuống đấy nói cho ông Hùng, không thể tụi nhỏ chịu thiệt được."

Bảo Trâm giằng tay lại.

"Thôi bà ơi, chắc ông ấy tự có tính toán. chỗ này đông người đi là mất chỗ. chưa chắc xuống đấy gặp được ông Hùng."

Tuyết Mai hậm hực quay về chỗ cũ, phi tranh nhau mới có được chỗ quan sát thuận lợi, vậy mà lại phải chứng kiến mấy tên chán ghét chơi bóng trên sân. còn người yêu bị bắt ngồi dự bị.

trong suốt trận đấu, Tuyết Mai thầm rủa đội Thành Phố sẽ thất bại trận này vì không tin tưởng Hoàng Long.

Bạn đang đọc Tung Hoành Sân Cỏ sáng tác bởi NaoPhang23
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NaoPhang23
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.