Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Yến

Tiểu thuyết gốc · 2116 chữ

Nửa tháng sau.

Sau khi nhận lời thỉnh cầu của Trương Lệ Hải, thì nửa tháng này Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi vẫn ở trong gian khách sạn này.

Hoang Thần một bên vừa nghiên cứu pháp thuật, vừa tu luyện, còn Tiêu Thanh Nghi thi thoảng sẽ chỉ đạo hắn vài câu, giải đáp hết các vấn đề của hắn.

Điều này khiến cho Hoang Thần cảm khái trong lòng: "Có một cái bách khoa toàn thư di động như Tiêu Thanh Nghi thật tốt, như vậy ít nhất ở Nhân Giới ta cũng sẽ không cần lo lắng vấn đề cảm ngộ nữa."

Sau khi cảm khái xong, Hoang Thần tiếp tục lâm vào trạng thái tu luyện, nhưng vẫn phân ra một ít thần niệm để coi chừng.

Khoảng một giờ sau.

Hoang Thần mở mắt ra, mở miệng nói: "Đã đến."

Vừa nãy thần niệm của hắn mới cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc đến gần, hắn tản thần niệm ra xem xét thì phát hiện người đến là Trương Lệ Hải.

Trương Lệ Hải đi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến trước cửa, đồng thời hắn cũng định đưa tay lên gõ cửa, nhưng chưa đợi hắn gõ thì một lực vô hình đã mở cánh cửa ra.

Cửa vừa mở ra, đập vào mắt Trương Lệ Hải chính là một tu sĩ tuổi trẻ, đang ngồi xếp bằng và nhìn xem hắn.

Vừa thấy tên tu sĩ tuổi trẻ kia hắn liền cúi đầu hành lễ nói: "Tiền bối, hôm nay là đại yến, kỷ niệm ngày tròn tám trăm năm Trương gia bọn ta cắm rễ ở nơi đây.

Vậy nên ta đến để xin ngài tham dự với tư cách khách khanh trưởng lão."

"Ừm, đã đáp ứng thỉnh cầu của các ngươi ta đương nhiên sẽ không nuốt lời, vậy hiện tại ngươi liền dẫn đường a" Hoang Thần nhàn nhạt nói.

Nói xong hắn liền nhìn về phía Trương Lệ Hải như đang nói: "Còn không mau dẫn đường."

Trương Lệ Hải thấy ánh mắt của Hoang Thần liền gãi đầu hỏi: "Vậy còn vị tiền bối kia không đi à?"

"Thanh Nghi hiện tại đang đi dạo trong thành, chắc là lại đi mua sắm ở đâu đó, lần này chỉ mình ta là đủ rồi" Hoang Thần đáp.

"Vậy a" thanh âm hiểu rõ của Trương Lệ Hải vang lên, sau đó hắn nói: "Vậy liền mời ngài đi theo ta."

Trương Lệ Hải nói xong liền rất nhanh dẫn đường, Hoang Thần thấy vậy cũng đi theo.

Một lúc sau.

Sau khi đi ra khỏi khách sạn, đi qua mấy con phố, Hoang Thần và Trương Lệ Hải rất nhanh liền đi tới một đại đường.

Ở phía trước cửa đại đường, lúc này đại đường đang có tất nhiều hạ nhân đang đi đi lại lại, còn có một số một số tử đệ Trương Gia đang túm lại bàn tán gì đó.

Ở đại đường này cũng có những cột trụ lớn, ở trên cột trụ được buộc một sợi dây màu đỏ nối đến các trụ khác, ở trên những chiếc dây có treo những cái đèn màu đỏ.

Không khí của Trương Gia lúc này tràn nhập sự vui tươi và hài hòa.

Khi đám hạ nhân và đệ tử Trương Gia nhìn thấy gia chủ của mình đi đến, thì đều cúi đầu hành lễ: "Bái kiến gia chủ đại nhân."

Sau khi hành lễ xong, bọn hắn ngẩng đầu lên, thì thấy đằng sau gia chủ của mình có đi theo một vị thanh niên.

Thanh niên này mặc một bộ bạch y, tóc dài ngang vai, khí độ trầm ổn, tuy hắn không để lộ mảy may khí tức hay linh áp nào nhưng cũng khiến cho đám đệ tử và hạ nhân của Trương Gia cảm thấy áp lực.

Đám đệ tử này mặc dù rất trong lòng hiếu kỳ thanh niên kia là ai? Vậy mà lại có thể đi với gia chủ, nhưng không dám nói.

Trương Lệ Hải nhìn thấy đám đệ tử gia tộc hành lễ với mình liền gật đầu một cái.

Sau đó hắn dẫn Hoang Thần tiến vào đại đường, đi qua các hành lang rất nhanh liền đi đến một đại sảnh.

Đại sảnh lúc này đã bàn ghế đầy đủ, những hạ nhân đang cần cù bê lấy các loại đồ ăn để lên bàn.

Vì Hoang Thần đến khá sớm nên hiện tại trong đại sảnh vẫn còn khá vắng người, đa số là các đệ tử của Trương Gia, đệ tử của các thế lực khác thì gần như không có.

Chủ sự ở nơi này là Nhị Trưởng Lão, hắn vốn đang chỉ huy đám hạ nhân và sắp xếp yến hội, thì thấy Trương Lệ Hải cùng Hoang Thần đi vào.

Vừa nhìn thấy Trương Lệ Hải đi vào còn dẫn theo một thanh niên, đang đi đến trước mặt hắn.

Thấy thế Nhị trưởng lão liền dùng thần thức truyền âm hỏi Trương Lệ Hải: "Gia chủ đại nhân, vị này là?"

"Vị này là một vị khách đặc biệt do ta mời đến, còn thân phận của hắn ta sẽ nói khi đại yến bắt đầu." Trương Lệ Hải dùng thần thức trả lời.

Nhị trưởng lão sau khi nhận được câu trả lời của Trương Lệ Hải, mặc dù rất nghi hoặc nhưng vẫn hiểu ý, lui qua một bên.

Trương Lệ Hải dẫn Hoang Thần đến một chỗ ngồi được đặt ở trong góc theo yêu cầu của Hoang Thần, ở đó đã bày sẵn đủ loại hoa quả và thức ăn.

Sau đó Trương Lệ Hải rời đi, để lại Hoang Thần ngồi ở chỗ đó.

Hoang Thần ngồi ở chỗ đó, đưa mắt nhìn xung quanh, rồi một lúc sau nhắm mắt lại, dưỡng thần.

...

Thiên Nhai Thành.

Lục Gia.

Ở trong một trạch viện nào đó, một thanh niên có làn da ngăm đen, trên gương mặt mọc một cục thịt trông rất xấu xí.

Thanh niên này chính là được mọi người tung hô, Lục Gia sử thượng đệ nhất thiên tài Lục Thiên Kiêu.

Lúc này hắn vừa đi ra khỏi trạch viện, nhưng khuôn mặt hắn lúc này lại lộ ra vẻ buồn bực, hắn hướng phía cửa ra vào của Lục Gia đi đến.

Trên đường đi, thi thoảng gặp được những hạ nhân và gia tộc đệ tử, đều mang theo gương mặt nịnh nọt hướng hắn cúi đầu.

Nhìn cảnh này, trong lòng Lục Thiên Kiêu không hề có biểu cảm gì, từ khi hắn trắc ra song linh căn thì cảnh tượng này đã như cơm bữa.

Lục Thiên Kiêu cứ thế hướng ra ngoài cửa đi đến, nhưng vừa đi trong lòng của hắn lại dâng lên một hồi bực tức.

Vài tháng trước, hắn thành công đột phá Trúc Cơ Kỳ, liền xin phép sư phụ của hắn Đan Huyền chân nhân, chính là thái thượng trưởng lão của Đan Huyền Môn đi về gia tộc.

Vốn tưởng rằng lúc về hắn sẽ được các tiên tử vây quanh, hưởng thụ nhân sinh người thắng, tuy nhiên lúc hắn về ngoại trừ người của Lục Gia và người của một số thế lực khác ra đón, thì cái gì cũng không có.

Càng khiến hắn bực tức hơn là, ở Trương Gia có một cái nữ nhân tên Trương Nhược Tuyết công nhiên ở trước mặt mọi người chửi mắng hắn là kẻ xấu xí, tính cách âm hiểm.

Từ nhỏ dung mạo của hắn đã không được tốt, nên hắn rất ghét việc bị người khác chửi mắng mình là kẻ xấu xí, nên hắn âm thầm thề, một ngày nào đó sẽ khiến Trương Gia và tiện nhân Trương Nhược Tuyết kia đều phải quỳ xuống van xin hắn.

Mặc dù Trương Gia đã gửi lời xin lỗi và tìm ra vài nữ nhân, nhưng Lục Thiên Kiêu từ chối và đã kết thân với Bạch Gia nhị tiểu thư.

...

Đang lúc âm thầm suy nghĩ thì hắn đã đi ra trước cửa của Lục Gia, không suy nghĩ thêm nữa, hắn quyết định đi dạo một hồi để lấy lại tâm tình.

Cứ thế hắn liền đi dạo trên đường phố, do sắp đến ngày Đan Huyền Môn chiêu thu đệ tử nên đường phố rất náo nhiệt.

Tu sĩ và phàm nhân rất đông đã tạo thành một biển người, những thương nhân cũng ngửi thấy thời cơ làm ăn bắt đầu nâng giá sản phẩm.

Tiếng nói, tiếng cười, thanh âm quát mắng,... Đủ loại thanh âm khiến cho đường phố càng thêm sinh động.

Đi trong biển người, nhưng Lục Thiên Kiêu có một cảm giác rất thông thuận, tựa hồ mọi người đang cố né tránh hắn vậy.

"Đáng ghét, đều là tại cái dung mạo này của ta, nếu không phải là cạnh tranh không lại đám nữ tu kia thì chắc chắn ta đã có một viên định nhan đan" Lục Thiên Kiêu thầm mắng.

Còn về tại sao hắn không dùng linh lực để dịch dung? Tu sĩ tuy có thể dịch dung, nhưng trong lúc dịch dung sẽ không ngừng tiêu hao linh lực nên nó sẽ không duy trì được lâu.

...

Đang lúc hắn bực tức thầm nghĩ, thì sự chú ý của hắn đột nhiên rơi vào một cửa tiệm y phục, là sản nghiệp của Lục Gia.

Lúc này, ở trước cửa đang có một nữ tử mặc một bộ váy liền áo có thêu hình một đóa huyết Liên, nàng có thân hình uyển chuyển, khí chất thanh lãnh, tuy gương mặt đã bị che phủ bởi một tấm khăn che mặt.

Nhưng chỉ cần là người biết suy nghĩ một chút, thì đều có thể đoán được ẩn dưới lớp khăn che mặt kia là một gương mặt tuyệt mỹ nhường nào.

Nàng này chính là Tiêu Thanh Nghi, vốn từ nửa tháng trước từ lần đầu tiên mua sắm y phục, thì cứ cách vài ngày nàng đều sẽ lên thị trường cần quét từng tiệm.

Và đây là tiệm cuối cùng trong ngày hôm nay, hiện tại nếu nhìn trong mấy cái nhẫn trữ vật của nàng thì y phục đều có thể xếp thành một ngọn núi.

...

Lục Thiên Kiêu vừa trông thấy nàng liền dường như bị mất hồn, so với nàng này thì Bạch Gia nhị tiểu thư kia đúng là mặt hàng tầm thường.

Lục Thiên Kiêu nhìn nàng này đi định tiến lên làm quen, nhưng vô tình cảm nhận được linh áp do nàng phát ra, hắn kinh ngạc nói: "Còn là một cái Trúc Cơ Kỳ tu sĩ? Như vậy ta càng thích hơn".

Tiêu Thanh Nghi vừa mới đi ra từ cửa tiệm y phục, phía sau nàng là chủ tiệm đang nhiệt liệt đưa tiễn.

Đang lúc nàng định rời đi, thì một thanh âm đã vang lên ở phía sau lưng nàng: "Vị tiên tử này xin dừng bước, tại hạ Lục Thiên Kiêu rất mong được nói chuyện cùng tiên tử vài câu".

Tuy nhiên Tiêu Thanh Nghi không thèm ngó hắn một chút, quay đầu rời đi.

Lục Thiên Kiêu nhìn Tiêu Thanh Nghi ngó lơ mình, kết hợp với suy nghĩ tiêu cực vừa rồi, hắn liền tức giận quát: "Tiện nhân, ngươi dám ngó lơ ta?"

Tiêu Thanh Nghi nghe hắn nói, liền quay đầu lại, mắt lạnh nói: "Cút!"

Lục Thiên Kiêu nghe vậy liền tức giận nói: "Rất tốt, ngươi thành công chọc giận ta, hôm nay ta không bắt con tiện..."

Nhưng chưa chờ hắn nói xong, một đạo linh lực đã đánh ra, khiến cho Lục Thiên Kiêu chưa kịp nói tiếp đã bị đánh bay, xuyên thẳng qua bức tường của vài căn nhà, cuối cùng bị văng ra con đường phía bên kia.

Những tu sĩ đi đường vốn đã chú ý tới ồn ào của nơi đây, vừa nhìn thấy người bị đánh bay kia, mọi người đều nhận ra hắn là Lục Thiên Kiêu của Lục Gia.

Tuy người bị đánh bay là hắn, nhưng mọi người đều nhìn về phía nữ tử vừa ra tay, tuy cảm thán vẻ đẹp của nàng nhưng trong lòng đều dâng lên một cảm giác tiếc hận.

"Nữ tử này xong rồi, vậy mà lại đắc tội với Lục Gia, không biết ở trong thành này Lục Gia đang là gia tộc mạnh nhất sao" Một tu sĩ qua đường nói.

...

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc Tu tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu VI Kim Đan sáng tác bởi phamduckim
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamduckim
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.