Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đã Từng

Tiểu thuyết gốc · 2088 chữ

Chính Ma lưỡng đạo đại chiến, tất cả các thế lực của chính đạo buộc phải tham chiến, Trương Gia ta cũng không ngoại lệ.

Nhưng với thực lực của Trương Gia ta, sống sót qua quy mô đại chiến này cũng không khó, chỉ cần tùy tiện chém giết vài tên tu sĩ Ma Đan Kỳ của ma đạo là được.

Tuy nhiên biến cố bất ngờ ập đến, khi đã hoàn thành nhiệm vụ diệt sát ma đạo, gia tộc chúng ta mới hiện ra rằng, một trong những tu sĩ ma đạo mà chúng ta chém giết lại là dòng dõi độc nhất của Lục Cực Thánh Chủ, tu vi đã đạt đến Hóa Ma Sơ Kỳ, điểm linh lực nghe nói đã vượt qua 1500000.

Nghe được tin hậu bối của mình bị giết, Lục Cực Thánh Chủ nổi điên, trong một đêm san bằng Trương Gia ta, chi nhánh này của chúng ta ở bên ngoài may mắn chạy trốn.

Chạy đến nơi này liền cắm rễ ở đây, người dẫn đầu chi nhánh này chính là ông của ông ta (khoảng 5 đời trước), lúc đó có tu vi giả đan được mọi người bầu làm tộc trưởng.

Và hắn chính là con của vị lão tổ nguyên anh kia, cũng là tổ tông của ta.

Và trước khi mất hắn cũng lưu truyền một món bảo vật, tuy nhiên Trương Gia ta từ lúc đó đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện một tu sĩ Kim Đan nào, nên cũng chưa dùng tới nó.

Hiện nay Trương Gia ta đã bị Lục Gia chèn ép quá nhiều, ý tưởng thông gia cũng thất bại do tên Lục Thiên Kiêu kia đã cưới Bạch Gia nhị tiểu thư.

Hiện tại Lục Gia lẫn đồng minh cũ Bạch Gia đều quay sang chia cắt sản nghiệp của Trương Gia ta, nếu không làm gì thì Trương Gia ta sẽ bị phá sản mất, nói đến đây chắc ngươi cũng hiểu ý ta".

Hắc Y Nhân kia sau khi nghe xong Trương Lệ Hải nói, có vẻ vẫn còn chưa tỉnh táo nói ra: "Ý của ngài là, đem bảo vật kia dâng cho hai vị tiền bối kia đổi lấy che chở?".

Nghe được lời Hắc Y Nhân nói, Trương Lệ Hải hài lòng gật gật đầu nói: "Đúng vậy, dù sao vật mất còn có thể kiếm lại, nhưng nếu Trương Gia ta bị phá sản, thì không lâu nữa gia tộc cũng sẽ diệt vong mà thôi.

Thay vào đó, chỉ cần hiến món bảo vật này cho hai vị tiền bối kia, chúng ta không những không thiệt thòi, mà còn lấy được cơ hội tốt để phát triển".

...

Sau đó Trương Lệ Hải cùng Hắc Y Nhân kia nói chuyện một lúc sau.

Âm thanh đuổi người của Trương Lệ Hải vang lên "Đã khuya, ngươi cũng nên đi về đi".

Nghe được lời của Trương Lệ Hải, Hắc Y Nhân kia cúi đầu một cái rồi nói: "Vậy chúc buổi tối tốt lành, gia chủ đại nhân".

Sau đó tên Hắc Y Nhân kia quay đầu lại hướng lối ra bước chân rời đi, nhưng khi đi đến cửa thì âm thanh của Trương Lệ Hải lại vang lên.

"À mà, lần sau không có ai ở đây thì cũng không cần phải lễ tiết như vậy, hơn nữa ngươi phải gọi ta là nghĩa phụ, hiểu chưa?".

Hắc Y Nhân nghe lời Trương Lệ Hải nói, tuy không quay đầu lại nhưng trên miệng vẫn nở một cười rồi nói: "Biết rồi, nghĩa phụ đại nhân".

Sau đó hắn liền đi ra ngoài, rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Trương Lệ Hải.

"Vân Minh đứa nhỏ này, vẫn là quá cứng nhắc một chút, luôn hoạt động một cách máy móc a" Trương Lệ Hải thở dài nói.

Hắc Y Nhân vừa nãy tên là Trương Vân Minh, là một đứa trẻ mồ côi mà Trương Lệ Hải nhặt được, đồng thời lúc đó Trương Lệ Hải cũng tùy tiện kiểm tra thiên phú đứa nhỏ này xem.

Kết quả phát hiện ra rằng đứa bé này lại có tam linh căn tư chất, hơn nữa còn là Kim, Mộc, Thủy tam hệ, giống với Trương Lệ Hải, lúc đó hắn cảm thấy đứa bé này cùng mình thật hữu duyên nên đã nhận làm con nuôi.

Không phụ sự kỳ vọng của hắn, Trương Vân Minh hơn ba mươi liền tu luyện tới Ngưng Khí tầng chín, hiện tại Trương Lệ Hải cũng đã tích lũy được kha khá linh thạch, đợi khi có đấu giá hội sẽ đập một viên trúc cơ đan cho Trương Vân Minh.

...

Sáng hôm sau.

Hoang Thần thoát khỏi trạng thái tu luyện, hắn cảm nhận được linh lực của mình đã gia tăng một ít, thầm nghĩ: "Với tốc độ tu luyện hiện tại của ta, năm ngày có thể tích lũy được một điểm linh lực.

Vậy thì phải gần bốn trăm năm nữa ta mới có thể tu luyện đến tu vi giả anh, nhưng như vậy ta đã sớm lạnh, còn kết anh gì nữa".

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hoang Thần cũng không tin là mình sẽ mất lâu như vậy để tu luyện tới giả anh.

Thứ nhất, đây chỉ là tốc độ tu luyện bình thường vì hắn không sử dụng bất kỳ một vật phẩm phụ trợ nào như đan dược hay linh thạch.

Thứ hai, hắn là một luyện dược sư, ngọc giản truyền thừa của Huyết Ảnh Ma Thần Điện cùng ghi chép không ít những tri thức đan đạo, chỉ cần hắn thu hoạch đủ dược liệu.

Tự tin hắn có thể dễ dàng luyện ra đan dược cấp ba, đến lúc tự cung tự cấp, hắn chắc chắn trong vòng trăm năm sẽ tu luyện đến giả anh.

Đang lúc Hoang Thần đang suy tư, thì hắn có cảm giác gì, quay đầu nhìn lại thì thấy Tiêu Thanh Nghi cũng vừa mở mắt ra, từ trạng thái tu luyện tỉnh lại.

Hai người cũng nói chuyện một lúc, rồi đứng lên mở cửa đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, đập vào mắt Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi là một trung niên nam nhân với một bộ y phục màu xanh, hắn không cố ý tản ra linh áp nhưng là Kim Đan Kỳ tu sĩ nên Hoang Thần có thể dễ dàng nhận ra người trung niên này có tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ.

Tên trung niên kia chính là Trương Lệ Hải, hắn đã đến đây từ rất sớm, nhưng vì trước cửa có cấm chế và e sợ tu vi của Hoang Thần nên hắn chỉ dám đứng nhìn không dám gõ cửa.

Vừa nhìn thấy Hoang Thần đi ra, Trương Lệ Hải liền gấp gáp nói: "Tiền bối, ta có một thỉnh cầu, không biết ngài có thể..."

Hắn chưa nói xong liền bị Hoang Thần đánh gãy "Ở nơi này không thích hợp, ngươi vào trong a".

Hoang Thần nói xong liền vào lại gian phòng, Trương Lệ Hải thấy vậy cũng thấp thỏm đi theo.

Vừa vào, hắn cũng nhìn thấy ở trên giường đang có một nữ nhân đeo mảng che mặt, đang ngồi xếp bằng tu luyện.

Khi hai người vừa vào lại nàng liền mở mắt ra, kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy? Này còn chưa được một phút a?".

Sau đó nàng cũng chú ý tới Trương Lệ Hải đang thấp thỏm đứng sau lưng Hoang Thần.

Trương Lệ Hải vừa bị nàng để mắt đến, liền như chuột thấy mèo, hai chân run lẩy bẩy, nhưng rất nhanh nàng liền chuyển sự chú ý từ người của hắn về phía Hoang Thần.

"Vị này là?" Tiêu Thanh Nghi hướng về Hoang Thần truyền âm hỏi.

"Tùy tiện gặp, nghe nói hắn muốn tìm ta thỉnh cầu điều gì, bèn dẫn hắn vào để bàn" Hoang Thần trả lời.

Sau đó hắn cùng Tiêu Thanh Nghi tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, Hoang Thần đặt tay lên bàn rồi nhìn về phía Trương Lệ Hải hỏi: "Nói đi ngươi có thỉnh cầu gì?".

Nghe được lời của Hoang Thần, Trương Lệ Hải mở miệng bắt đầu kể "Chuyện là như này..."

Hoang Thần sau khi nghe xong Trương Lệ Hải kể, Hoang Thần hỏi: "Vì thế ngươi đến đây để thỉnh cầu bọn ta vì ngươi ra mặt?".

"Ừm, đại khái là như vậy". Trương Lệ Hải thấp thỏm nói.

"Nhưng ta tại sao phải giúp ngươi đây?" Hoang Thần thanh âm trêu tức lại vang lên.

Hoang Thần nói như vậy khiến cho Trương Lệ Hải suy nghĩ đắn đo hồi lâu, nhưng sau đó hắn vẫn cắn răng nói ra "Gia tộc của bọn ta có một món bảo vật, chỉ cần ngài chịu giúp Trương Gia ta, món bảo vật này sẽ thuộc về ngài".

"Ồ, thần bí như vậy, món bảo vật ngươi muốn nói đến là gì?" Hoang Thần nghi hoặc hỏi.

Nhưng lời nói tiếp theo của Trương Lệ Hải khiến Hoang Thần không thể bình tĩnh được rồi.

"Món bảo vật đó là một viên Ngưng Anh Đan, còn Ngưng Anh Đan là thứ gì thì chắc ta không cần nói" Trương Lệ Hải nói.

"Ngưng Anh Đan?" Hoang Thần kinh sợ hỏi.

"Đúng vậy, là một viên Ngưng Anh Đan, không biết thứ đồ này có thể làm vừa lòng tiền bối không?" Trương Lệ Hải nói.

Nghe được hắn nói, Hoang Thần cười nhẹ, hỏi ra một câu "Các ngươi tại sao lại có lòng tin như vậy? Tin tưởng rằng ta sẽ giúp các ngươi?

Phải biết nếu bây giờ ta tóm ngươi lại, sưu hồn ngươi là có thể tìm được vị trí của Ngưng Anh Đan".

Lời Hoang Thần nói ra khiến cho Trương Lệ Hải dâng lên một cỗ hàn ý trong lòng.

Nhưng chưa đợi hắn nói gì thì Hoang Thần nói tiếp "Tuy nói như thế, nhưng con người của ta cũng không phải là người hiếu sát, nên thỉnh cầu này của ngươi ta nhận.

Để ngươi có thể tin tưởng, thì hai bọn sẽ tự phát ra lời thề tâm ma không làm trái điều ước."

Hoang Thần vừa nói xong liền bắt đầu lời thề, Tiêu Thanh Nghi ở bên cạnh hắn cũng làm theo.

Nghe được lời Hoang Thần nói cùng thề, Trương Lệ Hải thở nhẹ một hơi rồi cúi đầu nói: "Cảm tạ hai vị tiền bối, đây là viên Ngưng Anh Đan như đã hứa."

Trương Lệ Hải lấy ra từ nhẫn trữ vật một chiếc hộp, hai tay dâng đến trước mặt Hoang Thần.

Nhìn chiếc hộp trước mắt, Hoang Thần liền đưa tay ra cầm lấy rồi mở ra.

Chỉ thấy trong hộp có một viên đan dược màu xanh, có hình tròn, nếu ta nhìn kỹ thì viên đan dược này nhìn trông có vẻ giống một anh nhi.

Nhìn một lúc, Hoang Thần rất nhanh liền đóng nó lại, rồi thanh âm chắc chắn vang lên: "Xác thực là Kết Anh tam bảo một trong, Ngưng Anh Đan."

Kết Anh tam bảo mà Hoang Thần nói đến ở đây là ba viên đan dược có thể trợ giúp tu sĩ Kim Đan tăng tỉ lệ đột phá bình cảnh, trở thành tu sĩ Nguyên Anh gồm.

Ngưng Anh Đan, Dựng Anh Đan, Nguyên Anh Đan, mỗi viên ăn vào đều sẽ tăng nửa thành tỉ lệ đột phá nguyên anh, nếu ăn cả ba viên thì sẽ tăng tổng là hai thành.

...

Sau đó Hoang Thần liền hỏi Trương Lệ Hải cần làm những gì, Trương Lệ Hải rất là kiên nhẫn nói.

Đại khái một giờ sau.

Trương Lệ Hải đã nói xong, sau đó hắn lại nói: "Hẹn ngài vào ngày Trương Gia ta tổ chức Đại Yến."

Sau đó Trương Lệ Hải bước mau rời đi.

Nhìn bóng lưng Trương Lệ Hải rời đi, Hoang Thần liền mỉm cười nói với Tiêu Thanh Nghi: "Tên này đến rất đúng lúc, sau khi giải quyết chuyện của mấy gia tộc này xong.

Chắc hẳn ta sẽ lọt vào tầm mắt của Đan Huyền Môn, đến lúc đó chỉ cần biên cái lý do, rồi thể hiện mong muốn gia nhập của mình, bọn hắn chắc hẳn sẽ không từ chối."

...

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc Tu tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu VI Kim Đan sáng tác bởi phamduckim
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamduckim
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.