Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động phủ bị phong ấn

Tiểu thuyết gốc · 2070 chữ

Quang cảnh lập tức thay đổi, chuyển sang chiều không gian riêng biệt, nơi có một động phủ bị phong ấn. Phía sâu trong trung tâm, bóng dáng người nam nhân hiện ra với tư thế ngồi thiền, trạng thái tĩnh tâm tu luyện.

Cơ thể khoác trên mình bộ y phục màu đen tuyền, mái tóc được búi gọn, phần tóc mái trải dài theo gò má, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở nhịp nhàng phát ra từng hồi, mọi thứ trên gương mặt ngoại trừ da và môi đều cùng vẻ trắng tinh.

Phía dưới nơi hắn tọa lạc, một mặt hồ rộng mêng mông, trải dài không thấy bờ, lăn tăn chẳng chút gợn sóng, khẽ phản chiếu hình ảnh bên trên. Trần động toàn bộ bao phủ bởi lớp cương đá, vài nơi có dấu hiệu bị nghiền nát, như thể từng chịu qua ảnh hưởng của ngoại lực.

Bất chợt một tia sáng xuất hiện, xuyên qua phong ấn và hướng phía ấn đường nam nhân này trực tiếp bay đến, đoạn nhập vào.

Vài khắc trôi qua, bờ mi Vương Khải khẽ lung lay rồi dần mở, lần nữa định hình cảnh vật xung quanh, lúc sau khi tầm nhìn đã ổn định mới buông hơi thở dài, tâm trạng chuyển biến.

“Aizz... lại thất bại.” Tay hắn siết lại, răng nghiến chặt vào nhau, biểu cảm trông nửa phần cay đắng nhưng lại cam chịu.

Khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng phía dối diện, lập tức một bia đá đập vào mắt bên trên phủ đầy vệt chém nằm cạch nhau như thể cố tình được khắc lên. Bờ môi lẩm nhẩm bắt đầu đếm, một hồi sau khi hoàn thành, Vương Khải liền vận chút linh lực vào tay phải, đoạn họa thêm một đường lên trên.

“Chín trăm chín mươi chín..” Nguồn năng lượng trên tay tan biến, để lại hắn ngồi đơ ra, chìm đắng trong dòng suy nghĩ.

Lặng lẽ vài khắc trôi qua, khí tức ẩn trong thân thể bỗng bùng phát, khiến mặt nước đang êm đềm nổi một hồi sóng lớn, không gian lập tức rúng động, hình thành từng vệt dài nứt vỡ trong hư không, trần động lớp cương đá lần nữa bị bạo khí bào mòn, nhưng động phủ như cũ vẫn chẳng hề tổn tại.

“Chín trăm chín mươi chín lần luân hồi chuyển kiếp, ta cốt chỉ cầu yên bình, không ngờ bọn chúng chẳng chịu buông tha, dám hủy đi toan tính của bổn đại gia hết lần này đến lần khác, đáng hận!”

Nguyên lai tình cảnh của hắn rất trớ trêu, cũng xuyên không như bao người khác nhưng kết cục lại trái ngược.

Lấy tình tiết của những bộ tiểu thuyết bản thân từng đọc qua lúc còn là sinh viên địa cầu, nhân vật chính nếu không có hệ thống bàn tay vàng thì cũng đều là thiên mệnh chi tử, cơ duyên đầy mình, có cường giả bảo kê hoặc không thì thực lực bản thân đã thuộc hàng đại lão.

Mặc khác, Vương Khải khi nhập vào thân thể này vốn chưa từng thử qua tu tiên, hiển nhiên chẳng rõ mình mạnh đến đâu, chỉ biết là chính tay nguyên chủ đã tự phong ấn cơ thể tại động phủ này.

Khoảng thời gian đầu, hắn suốt ngày mang hết các loại chiêu thức trong truyện tiên hiệp ở kiếp trước như vạn kiếm quy tông, hàng long thập bát chưởng, kiếm khí hóa hình, đế ấn quyết, ... Tất cả đều thử qua và thi triển một cách mượt màng.

Hơn nữa, trong đầu cỗ thân thể này vậy mà lại ẩn chưa muôn vàn loại pháp quyết, tu vi, bí thuật cũng như cách thức luyện đan, luyện khí.

Từng đấy thông tin ập đến, khiến một kẻ không mấy thông minh như Vương Khải cũng ngầm chiêm nghiệm rằng bản thân hiện tại không hề yếu kém, chỉ là nếu để chính hắn đánh giá thì cũng chẳng biết rốt cuộc cảnh giới của mình là gì.

Tình huống có vẻ trớ trêu, âu cũng bởi tên này chỉ biết về chúng mà chưa hề tận mắt trải nghiệm hay tu qua.

Cái gì mà luyện khí trúc cơ, tiên vương tiên tôn hay thần đế, tất cả đều chỉ là tên gọi cấp bậc, thậm chí một số loại hệ thống cảnh giới còn khác biệt như anh biến, đạp thiên hay siêu thoát cảnh.

Có điều, những thứ ấy vốn chẳng quan trọng, bởi nếu hắn tiếp tục mắc kẹt ở đây mà chẳng thể thoát ra thì có mạnh hơn nữa cũng chỉ là vô dụng.

Làm kẻ sáng tạo trong thế giới của riêng mình thì có gì vui? Còn không bằng để hắn trở lại kiếp sống địa cầu trước kia, thoải mái ăn món ngon, lướt mạng thỏa thích và được ở bên cạnh người thân quen.

Vậy mà, chẳng phải bản thân đã lựa chọn tự vẫn sao? Giờ phút này mới hối tiếc còn có ích gì?

Bất quá, dù gì cũng là xuyên không, hơn nữa trong động phủ này chẳng tồn tại thứ gì khác, hiển nhiên cho thấy rằng chủ nhân ban đầu của cỗ thân thể này chỉ biết tu luyện qua ngày mà chưa từng mảy may để ý xung quanh.

Cảm giác thật vô vị, nhưng từ sâu trong bên trong hắn lại cảm giác một sự đồng cảm lạ thường.

Muôn vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu Vương Khải, tại sao nguyên chủ lại tự phong ấn chính mình, vì lẽ gì bản thân lại xuyên không vào đây, nguyên nhân và sự liên kết kì lạ này liệu ẩn chứa điều gì?

Những thứ ấy như áng mây luôn bao phủ tâm trí hắn, ẩn đi câu trả lời, đợi chờ một ngày được tìm ra.

Việc duy nhất bản thân lờ mờ đoán định được chính là nguyên chủ cùng hắn đều thiếu thứ tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại chưa từng có được, chính là cảm giác được sống một lần đúng nghĩa.

Cho dù là nhốt mình tu luyện hay vùi đầu vào công việc, cả hai chỉ đều đang thực hiện nghĩa vụ mà chính mình cần làm, để được tồn tại và tiếp tục tìm kiếm ý nghĩa chứa đựng phía trước.

Chính sự đồng điệu này dường như là một phần lí do để lý giải chuỗi sự kiện này, còn lại chỉ từ từ khám phá ra.

Vương Khải sau đó khoảng thời gian vài năm lục tìm trong kí ức, cuối cùng lại có được manh mối liên quan đến nguyên chủ, công pháp ‘Luân hồi sinh tử quyết’. Cấp bậc của nó là ẩn số, bởi giả sử nói ra thì hắn cũng chẳng biết, chỉ hiểu rằng nó đã tồn tại trong kí ức cỗ thân thể này.

Công dụng của nó như cái tên, giúp cho chủ sở hữu có thể nghịch chuyển luân hồi, can thiệp vào dòng chảy sinh mệnh để lần nữa tái sinh, có điều cách thức nguyên chủ ban đầu thi triển pháp quyết này hoàn toàn khác biệt.

Vị ấy tách một phần thần hồn ra nhằm thi triển công pháp, để thân thể tại vị nơi này trong khi ý thức gia nhập dòng chảy sinh mệnh để đoạt xá hoặc chuyển sinh một kiếp sống khác.

Bởi lẽ ấy, Vương Khải đã thực hiện điều tương tự, không chỉ để tìm kiếm câu trả lời, đồng thời còn là muốn trong những lần thử có thể được sống an nhiên.

Quanh đi quẩn lại hơn chục vạn năm trôi qua và chín trăm chín mươi chín lần luân hồi ở hiện tại, hắn chưa hề thành công, nhưng không định bỏ cuộc. Mỗi lần thất bại khiến bản thân trưởng thành hơn, càng là trở nên thông suốt và nhìn nhận rõ thế giới quan xung quanh.

Tất cả đều chỉ là cửa ải thí luyện trên con đường chinh phục mục tiêu duy nhất suốt đời, đồng thời là tìm ra đáp án.

Trong muôn vàn kiếp sống ấy, hắn đã chiêm nghiệm được việc trở thành tu sĩ sẽ thế nào, cho dù là tiên tu, ma tu, thể tu, kiếm tu hay pháp tu đều từng thử qua và có thành tựu riêng.

Chỉ duy nhất một điều khiến Vương Khải để ý là, ‘luân hồi sinh tử quyết’ bản thân nắm giữ dường như khiến mọi thế lực xung quanh luôn để mắt đến mình. Không ít lần hắn vô tình để lộ thông tin và lập tức bị săn đuổi và giết chết mặc dù đã tu luyện đến cảnh giới cao, kết cục đều như nhau, là trở lại đây và bia đá lại nhiều thêm một đường khắc.

Suy đoán đơn giản nhất có thể là do công pháp này vô cùng cường đại, phẩm chất khỏi phải bàn cũng thuộc hàng đầu, bởi lẽ cường giả cho dù là cấp thần tiên nhìn thấy liền không khỏi đỏ mắt, sẵn sàng huy động toàn bộ lực lượng và trả giá đắt hòng chiếm được nó.

Nếu có thể mang tất cả kí ức để lần nữa tái sinh, đổi lại nếu là người thường ai lại chẳng mưu cầu, càng là một món mồi ngon trong tay kẻ mạnh, đơn giản vì nó giúp họ dễ dàng làm lại cuộc đời và trở thành tuyệt thế thiên kiêu.

Suy đi tính lại, dù sao Vương Khải sớm đã quen với việc này, cộng thêm nhiều lần bị truy sát đã khiến bộ não nhỏ bé hiểu rằng để có thể tồn tại thì phải ẩn mình làm cừu non, có điều hắn cũng đã thử qua và rồi lại nhiều lần chết oan uổng.

Vì lẽ ấy, lần thử vừa rồi hắn chọn làm một tán tu tiêu dao tự tại, chẳng màng thế sự vô thường để sống một cách hiên ngang, nhưng kết cục lại bị ép đến mực tự bạo mà chết.

Trở lại với thực tại, bản thân rõ ràng đều đã thử rất nhiều cách chẳng hề thành công khiến nội tâm hắn nổi lên chút gợn sóng.

“Tu tiên cái khỉ gì chứ, ta chỉ muốn sống yên bình thôi, có khó quá không?” Hàng lông mày nhíu lại, răng cắn bật vào môi, tay siết Vương Khải siết chặt thành hình nắm đấm, đến độ đã trắng hết cả máu.

Hắn muốn từ bỏ, tất cả đã quá đủ rồi, tại sao chính mình lại rơi vào hoàn cảnh này? Rõ ràng đều xuyên không như nhau, vì cớ gì người khác đều được cơ duyên chào đón, mà bản thân phải đấu tranh hết lần này đến lần khác?

Chỉ cần buông hết đi, chấp nhận cả đời sống cô độc tại động phủ này thôi, vậy là được, bởi ít nhất thì ở đây, hắn là kẻ sáng tạo.

Thế nhưng, Vương Khải lại không cam lòng. Đi xa đến đây để từ bỏ thì thật quá đáng tiếc, rõ ràng chính mình đã bỏ ra nhiều công sức và thời gian như thế, lí nào nói buông là buông?

Ở cuộc đời đầu tiên hắn đã chết một cách lãng xẹt mà chưa từng dám can đảm thực hiện điều bản thân mong muốn, sống lại một kiếp và được trao vô hạn cơ hội để sửa sai, đây chính là cơ duyên lớn nhất bản thân có được.

Không được nghi ngờ, hối tiếc hay thất vọng, đây chính là con đường mình đã chọn, chừng đấy yếu đuối đã là giới hạn rồi.

Ngọn lửa hi vọng trong tim hắn lại nổi lên, lập tức đôi mắt đóng lại, cơ thể như mọi khi trở về dáng vẻ thiền định.

“Lần này nhất định sẽ được thôi, cố lên” Đôi môi Vương khải lẩm bẩm tự trấn an, hồi sau lập tức đọc pháp quyết.

“Luân hồi sinh tử quyết, nghịch luân hồi, chuyển sinh mệnh, Định!” Lời vừa dứt, tâm trí liền mờ dần đi, chuyển dịch vào luồn sáng nhỏ khẽ bay ra từ ấn đường hắn, xuyên qua không gian bị phong ấn và biến mất, xác nhập dòng chảy thời không.

Bạn đang đọc Tu tiên à ? Ta chỉ muốn sống bình yên thôi sáng tác bởi yy12934870
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12934870
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.