Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu mới

Tiểu thuyết gốc · 2150 chữ

“Vương Khải, bỏ cuộc đi, hôm nay là ngày tàn của ngươi!”

“Biết điều thì buông kiếm xuống, may ra chúng ta nương tình để ngươi chết một cách thống khoái!”

“Vì ngươi mà hàng vạn tu sĩ vô tội đã bỏ mạng, khôn hồn mau đền tội đi!”

Một thân ảnh đứng giữa biển máu, cơ thể phủ đầy vết thương, dáng vẻ mệt mỏi, ánh mắt ngập tràn sát ý.

Xung quanh mặt đất lúc này, xác chết chất đống thành núi, rải rác trải dài chục dặm.

Khắp các hướng bao phủ bóng dáng địch nhân, cùng tạo thành vòng vây ý đồ chặn chặn hết đường sinh cơ của hắn.

Sắc trời bao phủ mây đen mù mịt, gió cuồn cuộn nổi lên, cuốn mùi máu tươi tỏa đi khắp chiến trường.

Đôi tay Vương Khải nắm chặt chuôi kiếm, tựa mình vào để giữ cho thân thể không gục ngã, hơi thở gấp gáp đứt quãng từng hồi, đoạn sau liền cất tiếng.

“Hừ... quả nhiên vẫn đến, xem ra hôm nay định sẵn là không qua khỏi rồi.” Biểu cảm trên gương mặt tối sầm, cơ thể gần như đã suy kiệt.

Hắn đã chiến đấu suốt bảy ngày ròng, ánh mắt lạnh lẽo vô cảm, bộ pháp khéo léo, biến ảo khôn lường, kiếm thức gọn gàng và giác quan nhanh nhạy, luôn sẵn sàng phản ứng trước mọi tình huống.

Lưỡi gươm sắc lạnh bọc bởi kiếm khí mang huyết sắc họa lên cả vùng trời, nhuộm đỏ bộ y phục màu trắng trên thân, đến độ mặc dù linh khí đã cạn nhưng chỉ dựa bộ dáng hiện tại đã khiến những kẻ còn lại sợ hãi, không dám liều mình hành động.

Ấy vậy, chút nỗ lực cũng chẳng thể giúp bản thân thoát khỏi tử cục.

Lẽ hiển nhiên, toàn bộ danh môn chính phái đã cùng nhau lập liên minh, âm thầm tính kế và đẩy hắn vào thế thập diện mai phục như hiện tại hòng diệt sát.

Mỗi cá nhân trước mặt đây nếu không phải lão tổ, chưởng môn vang danh một phái thì cũng đều là thiên kiêu hào kiệt tứ phương. Bọn họ đối với kẻ này ẩn chứa trong lòng muôn vàn loại cảm xúc, kính nể, sợ hãi, thù hận, nhưng đều chung mục đích là đặt dấu chếm hết tại đây.

Sở dĩ nói vậy là bởi Vương Khải một thân tán tu tiêu dao tự tại nhưng mang trong mình sức mạnh có thể phá vỡ ‘trật tự’ được lập ra. Lấy sự tồn tại như vậy mà nói, nếu không thể lôi kéo hay nắm giữ trong tay hiển nhiên sẽ là họa, bởi lẽ chẳng ai đoán định được hắn sẽ làm gì.

Nếu là người thánh thiện, lòng mang nhân ái thì chẳng sao.

Vậy mà tên này chẳng kiêng nể ai, đối diện tu sĩ mang thân phận cao quý nhưng nhân cách thối nát đều là vung kiếm trảm sát, ngang nhiên từ chối hết thảy một lượt lời mời gia nhập thế lực, khiến bản thân trở thành cái gai trong mắt chúng, đi đến kết cục này cũng không thể không trách mình ngu ngốc.

“Hộc Hộc... Một lũ ngụy quân tử! Lôi kéo không thành thì trở mặt hạ sát, ‘chính nghĩa’ của các ngươi suy cho cùng chỉ là hư danh!” Hắn ngửa cổ cười lớn, vẻ mặt đầy khinh bỉ cùng giọng chế giễu.

Loại kết cục này Vương Khải sớm đã đoán định trước.

Hôm nay cho dù thế nào thì bản thân cũng không thể trốn thoát, bởi lẽ lũ người kia sớm đã đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Bầu trời bỗng đổ cơn mưa lạnh, rửa trôi từng vết máu còn vương trên mặt hắn để từ sâu trong ánh mắt trống rỗng hiện lên vài tia đượm buồn.

Chút hồi ức ngủ sâu trong lòng giờ phút này bỗng xuất hiện, gợi nhớ về quá khứ trước kia.

Vương Khải vốn là một thiếu niên của địa cầu, vì mưu cầu yên bình trong thế giới tràn đầy vội vã và thực dụng đã tự vẫn để tìm bình yên, cơ duyên xảo hợp lại trùng sinh vào đây.

Mặc dù trông dáng vẻ hiện chỉ khoảng ba mươi, nhưng thật ra hắn sớm đã trải qua chục vạn năm luân hồi với hàng trăm kiếp sống không ngừng nỗ lực, mong một ngày có thể hoàn toàn được an nhiên.

Kí ức từng kiếp sống lại lần nữa lướt qua trướt mắt như thước phim, gợi nhớ bản thân về người thiếu niên đơn thuần, tâm chẳng vương chút bụi trần một thời khiến hắn thoáng bồi hồi.

Trải qua nhiều lần bị phản bội, tính kế, lừa dối và gục ngã trước hiện thực tàn khốc của tu tiên giới đã khiến bản chất bên trong dần thay đổi, để Vương Khải một mực chán ghét cái nơi chỉ có chém chém giết giết này, vứt bỏ tất cả để tránh xa thế sự vô thường và làm kẻ phiêu diêu tự tại.

Đối loại thế giới này mà nói, thực lực vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, chỉ kẻ mạnh mới được quyền quyết định, trong khi kẻ yếu chẳng thể làm gì ngoài cam chịu.

Hình tượng về tu tiên giới ngầu lòi, bá đạo như trong tiểu thuyết thoáng vỡ vụn mà sụp đổ, cuốn trôi cùng những gì sót lại của sự ngây ngô trước kia, để lại một kẻ vô cảm, giết người không chớp mắt như bây giờ.

Từng bước xuống hoàng tuyền, đi qua hồng trần, ngắm nhìn thế gian vạn vật và thấu tỏ bản chất con người, tâm tư của hắn vốn từ lâu đã trở nên khác biệt và vô cùng chai sạn.

Chỉ là, đã cố gắng đi xa đến vậy mà chẳng thành công, quả là đáng tiếc.

Nghĩ đến đây, hắn không kìm được liền thở dài một hơi bất lực, nhưng sâu trong lòng lại an nhiên đến lạ thường.

Thất bại lần nữa thì sao? Dù gì cũng chẳng phải lần đầu, ngộ nhỡ có sai thì vẫn còn bắt đầu lại được, hơn nữa nếu cứ thế mà từ bỏ thì quả không phải.

Vốn mọi thứ đều chỉ là từng bước chân hắn đã đặt để bước đi trên con đường này, chí ít đừng để bản thân phải nghi ngờ hoặc hối hận.

Thà một khắc huy hoàng còn hơn vạn kiếp bất phục, gạt bỏ hết mọi oán niệm trong lòng để tâm trí được thanh thản.

Giờ khắc này, ngay tại đây, tất cả sẽ chỉ còn là dĩ vãng, mãi mãi trường tồn như một phần quá khứ được lưu giữ trong kí ức.

Một khoảnh khắc nhỏ trôi qua, khí tức của Vương Khải liền bùng phát, tỏa ra xung quanh và ập thẳng lên trời, khiến cả thảy người bấy giờ phải lùi lại một bước để phòng bị. Tất cả đều bị dọa cho kinh hồn lạc phách, thân thể không ngừng run rẩy khi đối diện với nguồn năng lượng đang bạo động.

Gió điên cuồng théo gào, mặt đất nứt rạn, sấm chớp xé tan bầu trời và mưa trở nên gấp rút hơn. Không gian xung quanh nơi hắn đứng dần nứt vỡ, tạo thành từng mảng lớn hư không xuất hiện.

Vốn nghĩ tên này như ngọn đèn trước gió lay lắt sắp tàn, nhưng cảnh tượng trước mắt này lại là gì? Cảm giác bất an khó tả lập tức bao trùm cả không gian, len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cơ thể từng tên địch.

“Không ổn, mau phòng bị, tên điên này tính tự bạo rồi!” Một lão gia hỏa tóc bạc phơ, thân mang âm dương phục tay cầm kiếm hét lớn, lập tức điều động hết thảy linh lực đặt ra kết giới.

Lũ người xung quanh thấy vậy cũng không dám chần chừ, mang tất cả linh khí tích trữ trong đan điền đều tế ra, du nhập vào kết giới để tăng cường.

Vương Khải đứng giữa trung tâm dao động, thản nhiên ngắm nhìn lần cuối cảnh vật xung quanh, bất giác thở ra một bài thơ.

“Thanh Sơn Lạc Nhật, Hàn Phong Mang

Huyết Sắc Ngân Vang, Bán Nguyệt Tàn

Thiên Ngang Lôi Động, Phá Không Gian

Luân Hồi Gian Nan, Bất Quy Hàng”

Kết thúc bài thơ, hắn nhắm mắt lại, lặng lẽ mỉm cười.

Toàn bộ cơ thể kinh mạch xương cốt bản thân lập tức nứt vỡ, bị thiêu đốt và nghiền nát thành cát bụi dưới nguồn linh lực đang bạo động trong đan điền. Sóng năng lượng tràn ra, trực tiếp va chạm với màn kết giới khiến nó rung động dưới áp lực dữ dội.

“Mọi người cẩn thận, bằng mọi giá phải trụ vững!”

“Hắn giãy chết đến nơi rồi, đừng lơ là!”

“Mau đền mạng đi, Vương Khải!”

Tất cả người xung quanh bắt đầu sỉ vả, trút hết thảy căm hận và ghen ghét vào kẻ trước mặt.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, lập tức bão táp nổi lên, tạo thành cơn lốc linh lực mang kết giới và không gian xung quanh cùng nhau cuốn vào hư vô, để lại một hố sâu không đáy, phảng phất chẳng còn lấy hơi thở của sinh mệnh còn tồn tại.

Mưa lạnh ngừng rơi, cuồng phong cùng mây giông tan biến, trả lại khoảng không trên cao màu xanh thuở ban đầu.

Không gian trở tên tĩnh mịch, cùng lúc đó ở một phương trời xa, bóng dáng một người ngước nhìn lên cao, tâm trạng bồi hồi, mi mắt vương chút lệ buồn.

Thân ảnh vị thiếu nữ với làn da trắng hồng, mày ngài mắt phượng, điệu bộ tao nhã, dáng vẻ thanh cao, tâm tư chẳng vương chút bụi trần cùng mái tóc đen tuyền khẽ tung bay trong gió. Bàn tay cô siết lại, móng tay cắm bật vào da đến bộ chảy cả máu, cơ thể mang trên mình bộ y phục màu vàng kim không ngừng run rẩy.

“Ngươi rốt cuộc vẫn phải đi đến nước này sao?” Giọng nói cao lãnh phát ra, mang theo từng giọt lệ trong veo rơi nhẹ xuống đất.

Khung cảnh trong quá khứ dần trôi qua trước mắt, đánh dấu cuộc gặp mặt định mệnh hôm ấy.

Trời trong mây quang, hằng vạn tinh tú lấp lánh trên bầu trời, dưới ánh trăng ngà hai thân ảnh cùng tựa vào nhau, ngắm nhìn cảnh sắc buổi đêm, bên cạnh là vài vò rượu đã rỗng, nằm lăn lộn trên mặt đất.

Bầu không gian tĩnh mịch huyền ảo, vạn vật như đứng lại vào một khoảnh khắc khi đôi nam nữ trong trạng thái ngà ngà say đang không ngừng luyên thuyên bàn chuyện nhân sinh.

“Ngươi bảo sao? Sống yên bình á? Đừng làm ta bật cười, vốn dĩ nơi này đâu có chỗ cho suy nghĩ viển vông như thế?” Cô vỗ mạnh vào lưng hắn, cơ thể ngả ra sau, miệng không ngừng buông tràng cười lớn.

“Ta nghiêm túc đấy, nhất định một ngày nào đó ta sẽ làm được” Hắn đáp, hàng lông mày thoáng nheo lại, đoạn nhìn thẳng vào nữ tử bên cạnh.

“Được rồi được rồi, thiên cơ bất khả lộ, nhân sinh không thể nói trước, ngươi tính thế nào?”

“Cứ trực tiếp hướng thẳng mà đi thôi, người cản thì giết người, thiên cản thì nghịch thiên, như thế nào cũng được"

“Như vậy liệu có đáng?” Nàng thắc mắc, ánh mắt hoài nghi.

Từ trên người nam nhân này dường như tỏa ra một cảm giác bí ẩn lạ thường, nhưng dựa vào biểu cảm trên gương mặt lại thấy rằng kẻ này rất nghiêm túc.

“Có chứ, tất cả đều đáng.” Hắn mỉm cười cất tiếng.

Khung cảnh dần biến mất, trả lại thân ảnh người thiếu nữ đứng giữa khoảng trời mênh mông.

Đến tận bây giờ, nàng mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn, nhưng tất cả đã quá trễ. Người ấy đi rồi, bước chân lên con đường đầy chông gai và biến mất khỏi thế gian này.

Hàng nước mắt không ngừng chảy theo dòng kí ức, trái tim của cô cảm giác như một góc nhỏ đã vĩnh viễn tan biến, để lại khoảng trống không thể bù đắp trong tâm hồn.

Khẽ hướng ánh mắt lên trên cao, tất cả tiếc nuối lẫn đau đớn như hòa cùng vào nhau, để lại lời nói vang vọng giữa đất trời.

“Bất kể thế nào, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, cứ chờ đấy, tên bạc bẽo vô cảm.”

Bạn đang đọc Tu tiên à ? Ta chỉ muốn sống bình yên thôi sáng tác bởi yy12934870
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12934870
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.