Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Đả Tường

Phiên bản Dịch · 1646 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Vụ án ban sáng Lý Trường Hà cũng nghĩ đó chỉ là một tai nạn bình thường, nên không để tâm.

 

Cho đến lúc tan học.

 

- Ê cún con, tối nay về nhà cẩn thận đấy! Tên sát nhân kia lại ra tay, ngay tại khu vực Nhất Kiều ấy.

Người đó cau mày nói: 

- Hay là buổi tối nay đến chỗ tớ ngủ, đỡ phải đi qua cầu.

 

Đây là một trong số ít bạn bè của Lý Trường Hà, tên là Hà Phong, cả hai đều là bằng hữu tốt xuất thân từ cùng một trại trẻ mồ côi.

 

Sau khi rời khỏi cô nhi viện, cả hai đã hỗ trợ và nương tựa vào nhau mà sống.

 

Hai người họ vừa học vừa làm, cuối cùng thành công thi đậu cấp ba, hơn nữa còn được học cùng trường. 

Có điều vào cấp ba mới thấy thế giới còn phức tạp hơn, bọn họ là cô nhi nên đi đâu cũng bị khinh nhờn. Thân là nhóm học sinh có năng khiếu nhưng gia cảnh bần hàn khiến cả hai không ngóc đầu lên được. Nhớ ngày mới vào trường, thậm chí còn không có người nguyện ý giao lưu với họ.

Hà Phong còn đỡ, tính cách hắn cởi mở, đặc biệt nổi tiếng trong mắt các bạn nữ. Trong số nam sinh, ngoại trừ những người ghen tị với hắn, số còn lại đều có thể nói chuyện vui vẻ.

 

Còn Lý Trường Hà thì...

 

Lý Trường Hà tính cách cẩn trọng, hầu như chỉ là người nghe, thỉnh thoảng ném ra vài từ như kiểu “ừm”, “vậy hả”; hoặc đôi khi sẽ diễn giải có phần “sinh động”. Cho dù là thầy cô giáo có nhiều lúc cũng bị kiểu thái độ đó của hắn “giày vò” đến ung cả thủ.

Chẳng hạn như đặt một câu hỏi về lịch sử của Trinh Quán trong triều đại nhà Đường. Hắn có thể kể sự tích Huyền Vũ môn chi biến của vua Đường Thái Tông (tức Lý Thế Dân) xảy ra như thế nào; và việc con trai Lý Trị (tức vua Đường Cao Tông sau này) đã cướp vợ của bố ra sao. Hắn kể chuyện sống động y như thật, nam sinh nghe thôi đã chảy nước miếng, nhưng thầy dạy Sử chỉ muốn thổ huyết, chỉ muốn bổ cái đầu của hắn ra xem cấu trúc não của hắn có vấn đề không.

Hỏi về dòng điện một chiều và dòng điện xoay chiều. Hắn ta có thể biến tấu thành câu chuyện “tình yêu và thù hận” giữa Edison và Tesla trong ba mươi phút, và cuối cùng đi đến một kết luận kỳ lạ rằng hai người yêu nhau và giết nhau, khiến giáo viên vật lý chỉ muốn chích điện cho hắn ngất luôn khỏi lên tiếng!

 

Lý Trường Hà là người chuyện gì cũng biết một chút, việc gì thích thì bình luận sôi nổi, việc gì không thích cậy miệng cũng không nói. Thầy giáo cũng như chúng bạn đều nhận xét Lý Trường Hà là một chàng trai rất thông minh nhưng cũng rất thất thường, khó để mọi người thích ứng được.

Kể nhiều chuyện quá rồi, quay trở lại hiện tại thôi.

 

Hà Phong cau mày nói.

- Chuyện ở Nhất Kiều hôm nay có biết không?

 

- Nhìn thấy rồi, có người nghĩ không thông thôi mà.

 

- Không phải, là bị sát hại! Ở giữa cầu thì nhảy ở đâu? Không thể trèo lên dây cáp trên cầu đấy chứ?

Hà Phong nhe răng cười nói: 

- Tôi sống ngay cạnh đồn cảnh sát, có một người quen đã tiết lộ là nạn nhân sau khi chết còn bị làm hại, hai mắt đều biến mất, cơ quan nội tạng cũng bị khoét rỗng, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn!

Theo lão ca ở đồn cảnh sát thì khu vực Nhất Kiều đến vùng ngoại ô là khu vực tội phạm hoạt động. Cậu nên cẩn thận. Nếu ai đó đi theo phải bỏ chạy ngay lập tức, đợi tới khi an toàn rồi gọi cảnh sát. Hay là tối nay ngủ chỗ tôi, không cần qua cầu!

- Hừ, hắn có thể nhìn thấy đèn hậu xe tôi chắc?

Lý Trường Hà cũng biết Hà Phong không phải nói giỡn, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy nói: 

- Tôi là học sinh thể thao được tuyển sinh đặc biệt đấy, chỉ cần đưa cho tôi một chiếc xe đạp, tôi có thể đi đẹp trên đầu hắn cho xem. Cậu cũng cẩn thận vào!

 

Đây không phải là nói dối, thành tích của Lý Trường Hà không tệ, nhưng còn xa mới đủ để thi vào học viện này, cho nên hắn đi theo con đường tuyển sinh thể thao đặc biệt. Thể lực của hắn rất tốt, không ít lần giúp học viện giành được huy chương.

 

Nếu Lý Trường Hà có bị tên sát nhân nhắm tới, nói không chừng gã đó thực sự không có cơ hội thấy đèn hậu xe của hắn thật. Nhân tiện, chiếc xe hỏng của Lý Trường Hà thậm chí còn không có đèn hậu.

 

- Mà lại, tôi vừa không có tiền vừa không có quyền, giết tôi làm gì?

Lý Trường Hà cười nhạt: 

- Hắn muốn cướp “sắc” thì tôi đây cũng không biết nói cái gì, đẹp cũng là tội! Nếu đẹp trai là tội danh thì tôi tội lỗi đầy mình rồi.

 

Hà Phong cau mày một lúc, nghĩ rằng kẻ giết người có lẽ sẽ không tìm một kẻ ngốc như vậy, đành phải xua tay nói: 

- Nói chung là thu dọn đồ đạc xong thì về sớm một chút.

 

- Yên tâm!

Lý Trường Hà có chút không quan tâm đáp.

 

Nhưng trong vài giờ tới, hắn hối hận không kịp.

 

Yên Vân vào ban đêm khá đẹp, giống như một cô gái thường không thích ăn diện cuối cùng đã khoác lên mình bộ váy lộng lẫy, và ánh đèn rực rỡ khiến người ta phải suy nghĩ không thôi.

 

Lý Trường Hà không có hứng thú thưởng thức bóng đêm, đôi chân hắn thoăn thoắt phóng xe đạp qua cầu. Mồ hôi lạnh dần dần túa ra, hắn đã đi trên cầu được nửa giờ rồi.

 

Tốc độ nhanh nhất mà chiếc xe đạp có thể chịu được là 60 cây số, và nhờ thể lực tốt và có tố chất của một tuyển sinh đặc biệt, Lý Trường Hà có thể duy trì tốc độ này trong 20 phút.

Cây cầu bắc qua sông chỉ dài khoảng sáu cây số, nhưng Lý Trường Hà dù có đạp thế nào cũng không thể qua nổi.

 

Lúc đầu hắn cũng không để ý, cho đến khi xe cộ xung quanh ngày càng thưa thớt, cho đến khi không nhìn thấy chiếc xe nào hắn mới nhận ra có gì đó không ổn.

 

Cầu bắc qua sông là huyết mạch giao thông của Yên Vân, mỗi ngày ít nhất có hàng mười mấy vạn người dân đi qua đây đi làm và về nhà, cho dù là ban đêm, nơi này không nên vắng vẻ như thế mới đúng.

 

Lý Trường Hà phát hiện có biến liền dồn lực xuống cổ chân bắt đầu chạy nước rút, nhưng cảnh vật lại không có chút thay đổi nào, đèn đường sáng trưng nối liền như đại lộ Thông Thiên, trên đường chỉ có một mình Lý Trường Hà.

 

“Quỷ Đả Tường rồi?” (1)

Lý Trường Hà quay đầu nhìn lại, cây cầu cao lớn kia vẫn đứng cách hắn không xa. Những ngọn đèn phía trên chói lòa như những người khổng lồ.

 

Hắn nhớ rõ rằng mình đã tăng tốc sau khi đi qua cây cầu, vậy mà sau hơn 20 phút tăng tốc vẫn không thoát ra được, cây cầu này chẳng nhẽ mọc chân ra sao?

 

Lý Trường Hà lại nhìn xung quanh, đây chính là nơi gây tắc đường buổi sáng, hiện trường phát hiện người nhảy cầu.

Nghĩ đến cảm giác ớn lạnh buổi sáng, và bóng đen kỳ quái vụt qua.

 

Lý Trường Hà tối sầm mặt, từ trong cặp sách lấy ra một chai nước khoáng, không thèm nhìn cứ vậy ném xuống cầu.

 

Vài giây sau.

 

“Bùm!”

Rõ ràng chỉ là thả chai nước khoáng xuống dưới cầu, vậy mà lại phát nổ cách đó không xa.

 

Nó tình cờ là vị trí của nạn nhân vào buổi sáng!

- Quả nhiên, ta biết ngay làm gì có chuyện có người rơi xuống cầu chết được, xem ra nếu như vừa nãy mình mà nhảy cầu hòng thoát thân, liền nát như cháo cho xem.

Lý Trường Hà lẩm bẩm.

 

Nhìn chai nước suối vỡ nát, hắn biết nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì ngày mai hắn cũng phải nằm đó.

 

“Xem ra nha đầu kia lại phải tắc đường rồi, đáng tiếc ngày mai sẽ không có người hỏi cô ấy có muốn đi nhờ xe không.”

Lòng Lý Trường Hà dần dần chìm xuống.

(1)Chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Quỷ Đả Tường hay còn gọi là ma xây tường, dùng để chỉ hiện tượng người đi trong môi trường tối, tưởng mình đang đi về phía trước nhưng sau đó lại quay về chỗ cũ. Người xưa không biết nguyên nhân, cho rằng ma quỷ đã xây một bức tường vô hình xung quanh họ, sau đó để họ đi dọc theo bức tường trở về vị trí ban đầu nên đã dùng cái tên này. Nói đến Quỷ Đả Tường, nghĩa là bạn đang mất đi cảm giác phương hướng, nói cách khác, bạn đã lạc đường.

Bạn đang đọc Tự Liệt Ngoạn Gia của Đạp Lãng Tầm Chu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.