Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giương Cung Bạt Kiếm

Phiên bản Dịch · 2341 chữ

Hạc giấy màu xanh nhạt chỉ múa lượn, nhìn như cả người lẫn vật vô hại, thanh âm truyền ra cũng rất bình thản, nhưng lại khiến tất cả mọi người không rét mà run.

Sau khi khiến tất cả mọi người phải toát mồ hôi lạnh, Lý Diệu đổi đề tài:

- Có điều, nếu Loạn Nhận đường từ bỏ đuổi giết ta, ngược lại khai chiến toàn diện với Thiết Quyền hội, như vậy trước khi thắng bại đã phân ta sẽ toàn lực công kích người của Thiết Quyền hội!

- Đạo lý rất đơn giản, trong ba phía dự thi, Thiết Quyền hội cường thế nhất, hai phía còn lại chỉ có liên thủ đào thải Thiết Quyền hội trước mới có cơ hội giành chiến thắng.

- Triệu Thiên Trùng, còn cả chư vị bằng hữu của Loạn Nhận đường, mọi người chỉ cần đứng trên góc độ của ta mà bình tĩnh suy nghĩ một chút, sẽ phát hiện ta không cần thiết phải gạt các ngươi, đây là phương pháp duy nhất để ta tăng xác suất thắng.

- Sau khi loại bỏ Thiết Quyền hội, tỷ lệ thắng của ta có lẽ sẽ từ 0% đề thăng tới 10%, nhưng tỷ lệ thắng của các ngươi sẽ lại sẽ từ 0% đề thăng tới 90%, mọi người liên thủ, đối với Loạn Nhận đường là có lợi hơn!

- Ta đã nói hết rồi, thắng bại của cuộc thi lần này tất cả đều nằm trong tay của chư vị bằng hữu Loạn Nhận đường, đi con đường nào thì các ngươi tự quyết định đi!

Hạc giấy nhoáng lên một cái rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Lọt vào mắt mọi người lại như tảng đá ngàn cân đập vào tim họ, làm dấy lên sóng to gió lớn.

Mà ở các góc của vườn trường, mọi người xem qua màn hình đã cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Lúc trước mọi người từng vô số lần thảo luận về chiến thuật của Lý Diệu, rất nhiều người đều nghĩ tới phương pháp duy nhất để hắn có thể chiến thắng chính là châm ngòi ly gián, khiến Thiết Quyền hội và Loạn Nhận đường đánh nhau trước.

Nhưng không ai ngờ rằng, châm ngòi châm ngòi cũng có thể làm một cách quang minh chính đại như vậy!

Trong Phòng khách quý, trưởng lão Ma Quyền môn Bạch Mộc Thần khẽ nhíu mày:

- Chiến thuật này... Có chút hèn hạ thì phải?

Người Luyện thể phần lớn là một sợ dây đi thẳng tới thẳng, tôn trọng lực lượng và đối kháng chính diện, đối với âm mưu quỷ kế trước này vẫn không có hứng thú.

Trong mắt phó minh chủ Bách Chiến Đao minh Long Văn Huy thì lại ánh sao bắn ra bốn phía, cười nói:

- Nhân vật Bạn học Lý Diệu sắm vai vốn chính là một cao thủ tà đạo, chiến thuật này rất phù hợp với thân phận của hắn. Huống chi phải dùng một địch hai ngàn. Không hèn hạ một chút thì sao có thể thủ thắng?

Đối với hai bên dự thi trong rừng cây mà nói, chiến thuật của Lý Diệu không thể dùng hai chữ hèn hạ để hình dung.

Rơi xuống đất hạc giấy còn chưa rơi xuống đất, sắc mặt của thành viên Loạn Nhận đường sắc mặt khó coi vô cùng.

Tất cả mọi người khe khẽ nói:

- Hắn sẽ không chơi thật chứ? Chỉ đánh người của Loạn Nhận đường chúng ta? Thế này quá khi dễ người ta rồi? Chúng ta có thù oán gì với hắn đâu?

- Đương nhiên là chơi thật rồi, hai ngàn đấu một, hắn kiểu gì cũng chết, kéo thêm mấy cái đệm lưng thì có gì là lạ?

Hơn nữa không nghe thấy những lời đằng sau của hắn à, chỉ cần chúng ta và Thiết Quyền hội đánh nhau. Hắn sẽ đứng có phía chúng ta!"

- Nghĩ lại cũng đúng thôi, thực lực chỉnh thể của chúng ta thì yếu hơn Thiết Quyền hội, cho dù trả giá đắt để bắt được hắn, mười phần có chín là không đỡ được sự oanh tạc của Thiết Quyền hội.

- Còn không bằng trước liên hợp lại, tiêu diệt Thiết Quyền hội... Cho dù chúng ta chỉ còn lại một trăm người, chẳng lẽ vẫn không bắt được hắn à?

- Còn ngọc giản này, các ngươi nói xem có phải là thật hay không?

- Nói không chừng thì 99% là giả, nhưng vạn nhất là thật thì sao? Lý Diệu gian trá như vậy, nói không chừng sẽ thật sự để ngọc giản ở đây, muốn chúng ta tưởng rằng là giả, đợi mọi người sống mái xong rồi, hắn nghênh ngang quay lại lấy ngọc giản đi. Thế chẳng phải là chúng ta rất ngu ngốc à?

- Bất kể thật giả, trước tiên cứ lấy ngọc giản này đã rồi tính, chờ quay về đại bản doanh thử, giả thì vứt đi, mà thật thì lời to!

Theo những tiếng thì thầm to nhỏ của thành viên Loạn Nhận đường, thành viên Thiết Quyền hội trong bất tri bất giác đã sát lại với nhau, vuốt ve linh văn trên người, cơ bắp căng lên, tùy thời đều có thể kích phát linh văn, tiến vào trạng thái chiến đấu.

- Ê, có chút không ổn, ta cảm thấy sát khí ở đối diện càng ngày càng đậm!

- Nói thừa à, không nghe thấy những gì Lý Diệu vừa nói sao? Nếu ngươi là thành viên của Loạn Nhận đường, dưới tình huống tất thua không phải nghi ngờ thì có hợp tác với chúng ta nữa không?

- Xem ra, bọn họ sẽ tùy thời giết tới, chúng ta có nên tiên hạ thủ vi cường hay không?

Vô số ánh mắt đều hướng về phía Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn.

Lỗ Thiết Sơn mặt tối sầm, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, cổ họng cũng vặn vẹo:

- Triệu Thiên Trùng, ngươi ngàn vạn lần đừng trúng kế, đây rõ ràng là cạm bẫy, ta đánh cuộc ngọc giản này chín thành chín là giả, là để khơi mào chúng ta sống mái với nhau.

Khóe mắt Triệu Thiên Trùng giật giật, gằn từng chữ:

- Ta đương nhiên biết đây là âm mưu của Lý Diệu, ngọc giản cũng rất có khả năng là giả, nhưng lời hắn nói thì không sai, nếu hắn chỉ nhằm vào Loạn Nhận đường mà đánh, chúng ta ắt thua không nghi ngờ gì nữa, Lỗ Thiết Sơn, ngươi bảo ta làm sao mà hợp tác với ngươi được đây?

Lỗ Thiết Sơn mắt đảo một vòng, vội la lên:

- Vậy để người của Thiết Quyền hội chúng ta xông lên trước, muốn giết thì giết người của ta, thế đã đủ thành ý chưa?

Triệu Thiên Trùng cười lạnh:

- Người của ngươi xông lên trước, sau đó Lý Diệu bị các ngươi bắt lấy, ngọc giản cũng bị các ngươi có được, vậy chúng ta không phải là thua chắc à?

Lỗ Thiết Sơn nhất thời nghẹn lời.

Hắn phát hiện chiêu thức này của Lý Diệu rất độc, căn bản không sợ bị người ta nhìn thấu.

Đây không phải là phải âm mưu, là dương mưu!

Triệu Thiên Trùng lạnh lùng nói:

- Lỗ Thiết Sơn, ta cũng có một biện pháp, nhưng phải xem ngươi có gan không?

- Muốn tiếp tục hợp tác, cũng được, có điều để bù đắp tổn thất của Loạn Nhận đường trên đường đuổi giết, Thiết Quyền hội phải chọn ra một trăm người để chúng ta 'Đánh chết', rời khỏi cuộc thi.

- Như vậy chiến lực tổng thể của hai bên đã bảo trì cân bằng, mới có tiếp tục hợp tác.

- Mặt khác, ngọc giản này trước hết để bên ta giữ, cầm về đại bản doanh của Loạn Nhận đường thí nghiệm thật giả.

Lỗ Thiết Sơn ngạc nhiên:

- Triệu Thiên Trùng, ngươi đùa gì thế? Muốn một trăm người của chúng ta 'Tự sát', còn giao ngọc giản cho ngươi? Quá đáng, không được!

Triệu Thiên Trùng mặt không biểu tình, gằn từng chữ:

- Yêu cầu đúng là rất quá đáng, có điều Lý Diệu rất có khả năng đang ẩn núp gần đây, tùy thời có thể đồng quy vu tận với ta! Nếu ta xong đời, Loạn Nhận đường chắc chắn sẽ thua, ngươi nói xem, bảo ta làm sao hợp tác với ngươi được đây?

- Nếu ngươi không đáp ứng, ta dù biết rõ là mưu kế vẫn chỉ có thể bịt mắt mà hợp tác với Lý Diệu, tiêu diệt ngươi!

- Ít nhất như vậy, phần thắng của ta cũng cao hơn hiện tại!

Lỗ Thiết Sơn không nói gì, Triệu Thiên Trùng sau khi nói xong câu đó cũng trầm mặc, một tay ấn vào chuôi kiếm, lẳng lặng chờ đợi đáp án cuối cùng.

Mà phía sau hai người từ nhỏ giọng nghị luận, lại dần dần biến thành không kiêng nể gì nói to ầm ĩ.

Địch ý của hai bên càng lúc càng đậm, tất cả kiếm tu đều cầm binh khí, linh văn trên người người luyện thể cũng tỏa ra quang mang quỷ dị, sát khí giống như là hai bọt khí không ngừng bành trướng, sắp tới ranh giới nổ tung.

- Bình tĩnh, tất cả con mẹ nó bình tĩnh cho ta!

Gân xanh trên cổ Lỗ Thiết Sơn đã nổ hết cả lên. Trong nháy mắt, hai mắt phủ kín tơ máu, khàn khàn nói:

- Triệu Thiên Trùng, yêu cầu của ngươi tuy rằng quá đáng, nhưng cũng không phải không có lý, nhưng ta cần thời gian để giải thích với mọi người, không thể một chốc một lát là làm ngay được! Trước mắt quan trọng nhất là ước thúc nhân mã của hai bên. Ngàn vạn lần không nên động thủ! Động thủ là loạn đó!

Lỗ Thiết Sơn cũng là hạng người quyết đoán. Trầm ngâm một lát, thật sự chuẩn bị chấp nhận điều kiện của Triệu Thiên Trùng.

Triệu Thiên Trùng thở phào, buông chuôi kiếm ra, giơ hai tay lên cao, sảng khoái nói:

- Được, chỉ cần ngươi làm được. Ta sẽ không đề xuất thêm yêu cầu nào nữa. Chúng ta đồng tâm hiệp lực tìm và tiêu diệt Lý Diệu, cho dù là mất mấy chục hảo thủ của Loạn Nhận đường, thậm chí ngay cả ta cũng hy sinh thì ta cũng chấp nhận.

- Tốt, quyết định vậy đi!

Lỗ Thiết Sơn còn chưa nói xong, trong sương mù bốn phía lại truyền đến tiếng chém giết.

Hai người đồng thời biến sắc, mở kênh liên lạc, lớn tiếng quát:

- Ai động thủ thế?

- Đàm phán vẫn chưa kết thúc, đừng động thủ, mau dừng lại!

dưới sự quấy nhiễu của sương mù, trong kênh thông tin truyền đến tiếng xẹt xẹt, xen lẫn với tiếng hò hét và tiếng oanh kích, khi có khi mất, căn bản không có ai đáp lại bọn họ.

Hai người nghiêng tai lắng nghe một lúc mới phân biệt ra mấy chữ:

- Ngọc giản!

- Ngọc giản trong tay hắn, lên, mau đoạt lấy!

Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn ngơ ngác nhìn nhau:

Ngọc giản?

Ngọc giản không phải ở ngay trước mặt bọn họ sao?

- Không ổn rồi!

Hai người đồng thời nghĩ đến một loại khả năng, nháy mắt cả người lạnh toát.

Thông qua sự quan sát của hơn một ngàn tinh nhãn, mấy vạn người xem trước đó mấy phút đã hiểu rõ toàn bộ kế hoạch của Lý Diệu.

Lý Diệu không phải cắm một ngọc giản trong rừng cây mà là một trăm ngọc giản.

Cả một trăm ngọc giản, cùng với một trăm hạc giấy truyền âm, đều phân bố ở những vị trí dễ thấy trong rừng cây.

Một khi cảm giác được gió thổi cỏ lay, giấy giấy truyền âm sẽ bay ra, nói ra toàn bộ kế hoạch của Lý Diệu.

Lúc này người dự thi của hai bên cơ hồ đều biết "Âm mưu" của Lý Diệu.

Cũng đều minh bạch bọn họ gặp phải lựa chọn khó khăn.

Mà ngọc giản ở trước mặt bọn họ... 99% là giả.

Nhưng vạn nhất Lý Diệu chính là lợi dụng loại tâm lý này của bọn họ, cài cắm ngọc giản thật vào trong đó thì sao?

Vẫn là cứ cầm hết đi thử, vạn nhất có 1% xác suất trúng thì cũng lời to!

Nghĩ như vậy, tất cả mọi người bất động thanh sắc tiến tới gần ngọc giản chưa rõ thật giả.

Sau đó bọn họ liền phát hiện, đối diện cách đó không xa, đối thủ cũ đang như hổ rình mồi, rục rịch muốn động.

Trong nháy mắt, lời nói mới rồi của Lý Diệu hiện ra trong đầu.

- Đám người của Loạn Nhận đường liệu có thật sự hợp tác với Lý Diệu, động thủ với Thiết Quyền hội chúng ta không?

- Đám tiểu tử của Thiết Quyền hội liệu có hợp tác với Lý Diệu, tiên hạ thủ vi cường với chúng ta không?

Hai bên đều nghĩ vậy, không khí giương cung bạt kiếm càng lúc càng khẩn trương, tầm mắt của hai bên đều hung hăng va chạm giữa không trung, giống như bứn ra tia lửa.

Cho tới lúc này, mọi người vẫn cắn răng nhẫn nại không hề động thủ.

Thần kinh của hai ngàn người giống như là hai ngàn sợ dây cung đã căng tới cực hạn, tất cả mọi người dùng một tia lý trí cuối cùng khống chế trong tay mình.

Nhưng mà...

- A!

- Bọn họ động thủ rồi!

Từ trong sương mù ở bốn phương tám hướng vang lên thanh âm vô cùng đột ngột.

Đó là một trăm con hạc giấy truyền âm khác được giấu trong bụi cây và bụi cỏ phát ra tiếng hét thảm.

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 629

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.