Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Săn Giết Hiệu Suất

Phiên bản Dịch · 2467 chữ

Cổ tay chấn động nhẹ, thân đao hơi cong rung động tốc độ cao, máu rắn tanh hôi lập tức biến mất.

Thu đao vào vỏ, Lý Diệu vô cùng hài lòng với một đao này.

Để phát huy uy lực lớn nhất của đao pháp Cuồng Sa, thích ứng với đánh lén trực tiếp trên hoang nguyên, Lý Diệu đã tiến hành thiết kế ưu hoá chiến đao Trảm Phong, rèn lại, giảm bớt độ phối trọng, thân đao hơi có hình cung, giống như thể hỗn hợp giữa đao thẳng và loan đao.

Khiến hắn hài lòng nhất chính là tám rãnh dẫn gió trên hai sườn đao, đây là hắn trải qua vô số lần thí nghiệm khí động học, tính toán chính xác và rèn ra, có thể đưa gió ra cạnh sau của đao, ở phía sau sinh ra một cỗ lực đẩy và ép, đề thăng tốc độ chém của chiến đao.

Hôm nay thử một lần, quả nhiên không tồi, bảo trì được lực sát thương, đồng thời tốc độ lại đề thăng một bậc, phát huy tinh túy của đao pháp Cuồng Sa một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Khóe miệng Lý Diệu nở ra một nụ cười, bước về phía thi thể của Tam Giác Mâu Đầu Phúc.

Ngồi xổm xuống, đang chuẩn bị vươn tay ra kiểm tra thì nụ cười bỗng nhiên cứng lại.

Hai mắt trợn tròn, xem xét cẩn thận, còn dùng vỏ đao lật đầu rắn qua lại, nụ cười của Lý Diệu càng lúc càng cứng ngắc, sắc mặt càng lúc càng khó coi, cuối cùng không nhịn được hung hăng mắng một câu.

Hắn bị lừa rồi!

Con yêu thú này không phải Tam Giác Mâu Đầu Phúc, mà là Lựu Đầu Phúc (rắn hổ mang đầu bướu).

Hai loại cực kỳ giống nhau, có điều Tam Giác Mâu Đầu Phúc thì trên trán mọc ra ba cái sừng rất nhọn, mà Lựu Đầu Phúc thì trên trán có ba cái bướu thịt.

Cách xa mười mấy hai mươi mét, trên hoang nguyên lại là cát bay đá chạy, cho dù người tu chân có thị giác nhạy bén cũng rất dễ nhầm.

Vừa rồi Lý Diệu sợ đả thảo kinh xà, đều dùng dư quang theo dõi con mồi, căn bản không dám nhìn thẳng vào nó, cho nên tới lúc này mới phát hiện là nhìn nhầm.

Tuy rằng hai loại là họ hàng gần, nhưng Lựu Đầu Phúc chỉ là một loại Yêu Binh cấp thấp, nọc độc vô cùng bình thường. Hoàn toàn có thể chế tạo nhân tạo.

So với Tam Giác Mâu Đầu Phúc, giá trị cách biệt một trời, không đổi được bao nhiêu học phân.

Vừa nghĩ tới nằm bẹp trên sa mạc nóng như lửa gần bốn tiếng, thiếu chút nữa thì bị nướng khô, không ngờ lại mai phục cái loại hàng này, Lý Diệu tức giận vô cùng, thầm hô xui xẻo.

Khu đá Cao Trác là thiên đường của sinh vật hoang nguyên, vô số thợ săn và con mồi đều ẩn núp trong bóng đêm.

Trận chiến đánh úp ngắn ngủi vừa rồi đã hấp dẫn sự chú ý của không ít ánh mắt, mà mùi máu tươi của Lựu Đầu Phúc thì lại từ từ tràn ngập trong không khí, tức thì bị không ít thợ săn cường đại cảm giác được.

Cách đó không xa, trong đá vụn bỗng nhiên nhô lên cái túi, ba cái đầu tròn vo thò ra.

Ba động vật nhỏ béo lùn chắc nịch, vô cùng đáng yêu từ lòng đất chui ra.

Giống như là chuột đất quá mập, rụt rè ngửi ngửi mùi máu tươi, vặn vẹo cái mông dài rộng chậm rãi bò về phía Lý Diệu.

- Đây là cái gì thế?

Tuy rằng nhìn qua thì không có tính nguy hiểm gì, nhưng khi làm nhiệm vụ trên hoang nguyên thì lúc nào cũng phải cảnh giác.

Lý Diệu một tay nắm chặt chuôi đao, cong người, chậm rãi lui về phía sau, vừa tìm kiếm tin tức về loại sinh vật này ở trong đầu.

Sau ba giây, trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái tên. Sắc mặt Lý Diệu lập tức trắng bệch.

- Thứ Cức Nham Đồn, Yêu Binh cao cấp. Am hiểu công kích tầm xa!

- Tiểu Hắc!

Lý Diệu rít lên một tiếng.

Bao con Yêu Binh cao cấp am hiểu công kích tầm xa, hắn không thể ứng phó được.

Ngay khi hắn phát ra tiếng rít, ba con Thứ Cức Nham Đồn cũng xé rách ngụy trang, giống như bóng cao su bơm đầy khí, đột nhiên bành trướng, hình thể to ra gấp mười lần. Khuôn mặt thơ ngây cũng trở nên vô cùng dữ tợn, bộ lông mềm mại dựng đứng lên, giống như một chùm cương châm xòe ra, lấp lánh ánh sáng xanh quỷ dị.

Thứ Cức Nham Đồn bành trướng đến cực hạn rồi đột nhiên co lại, mấy chục cây gai độc giống như viên đạn dày đặc bắn về phía Lý Diệu.

Lý Diệu hú lên quái dị, hai chân giậm mạnh xuống đất, làm bắn lên vô số đá vụn, ở trước mặt hình thành một tấm chắn mỏng, cả người bay ngược ra hơn mười mét, thuận tay sờ vào hông.

Một khẩu súng lục đen xì sáng loáng nằm trong tay, không cần nhìn, bắn liền sáu phát, sáu huyết mang từ họng súng bay ra, bắn vào ba con Thứ Cức Nham Đồn.

Đạn máu!

Đây là đạn đặc thù Lý Diệu dùng bí pháp của Bách Luyện tông, dùng máu tế luyện.

Không những uy lực cực lớn, cũng có một loại liên hệ huyền diệu khó giải thích với thần hồn của hắn, sau khi rời họng súng, có thể dùng tâm thần để khống chế một cách đơn giản, bách phát bách trúng.

- Phập phập phập phập phập phập!

Ba con Thứ Cức Nham Đồn lại bắn ra lượng lớn gai độc, vừa hay trúng sáu phát đạn máu.

Giữa không trung nổ ra sáu huyết vụ.

Lý Diệu không thèm nhìn, một hơi lùi ra sau hơn năm mươi mét, hai chân lại phát lực, cả người như pháo đốt phóng lên cao, một đạo hắc mang từ cách đó không xa bắn nhanh tới, vừa hay túm lấy hắn.

Thứ Cức Nham Đồn sao cam tâm nhìn vịt đã chín bay mất? Sau khi gầm lên ba tiếng thì thân hình bành trướng ra tới hai mét, da màu nâu bụi biến thành màu đỏ thẫm, một hơi bắn ra mấy trăm cái gai độc, tốc độ so với đạn còn nhanh hơn!

- Vù!

Hắc Dực kiếm đẩy tốc độ đến cực hạn, trên chuôi kiếm như là mọc thêm mắt, không ngừng xoay tròn, đổi hưởng, né tránh, trong gai độc dày đặc, trình diễn một hồi biểu diễn né tránh phấn khích tuyệt luân.

Bởi vì tốc độ của hai bên không chênh nhau mấy, Lý Diệu quả thực là "trơ mắt" nhìn vô số gai độc "chậm rãi" bay qua bên cạnh mình, có mấy cây gai độc mắt thấy sắp đâm vào da hắn, nhưng lại trong nháy mắt cuối cùng đi chệch một sợi tóc.

Lý Diệu lập tức sợ tới trán toát mồ hôi lạnh.

Lắc lư chừng một giây trong quỷ môn quan, Hắc Dực kiếm chở Lý Diệu chạy ra khỏi gai độc như mưa to!

Ba con Thứ Cức Nham Đồn phát ra tiếng gầm rú ai oán, Lý Diệu mắt điếc tai ngơ, tựa vào Hắc Dực kiếm, một hơi bay xa mấy trăm dặm.

Cho tới khi đến gần một căn cứ quân sự mới dám bay chậm lại.

Trước tiên khuếch tán linh ti đến cực hạn, xác định bốn phía không có yêu thú cường đại.

Lúc này mới rụt rè nhảy xuống Hắc Dực kiếm, dựa vào một khối nham thạch, đặt mông ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.

- Tiểu Hắc, ngươi lại cứu ta một lần rồi!

Nhớ lại một màn kinh tâm động phách vừa rồi, lồng ngực Lý Diệu vẫn lên xuống phập phồng.

Trên đất hoang tứ nguy cơ bốn bề, thân phận con mồi và thợ săn biến đổi trong giây lát. Thợ săn Cường đại tới mấy cũng có khả năng sau một giây lại trở thành con mồi.

Nếu không phải có vũ khí bí mật tiểu Hắc này, Lý Diệu căn bản không dám một mình ra ngoài săn bắn.

- Những yêu thú này giảo hoạt thật!

Lý Diệu làm không công cả nửa ngày, còn suýt chút nữa thì chết dưới gai độc của Thứ Cức Nham Đồn, đầy một bụng tức mà không có chỗ phát tiết, đập mạnh một quyền lên tảng đá, đấm cho nó tứ phân ngũ liệt.

Yêu thú vốn đã cực kỳ thông minh, đặc biệt là yêu thú trên đất hoang.

Vật luôn cạnh tranh, kẻ thích nghi tốt thì sống, dưới sự dọn dẹp lặp đi lặp lại của cường giả nhân loại và chiến hạm tinh thạch, tất cả yêu thú không đủ thông minh đã sớm tan thành khói bụi, chết không có chỗ chôn.

Yêu thú có thể sinh tồn dưới mí mắt của nhân loại, có con nào không phải là hạng cáo già.

Khác với những yêu thú vừa từ Huyết Yêu giới lao ra, không dằn lòng nổi đánh tới thành trấn của nhân loại, những yêu thú sinh tồn trên đất hoang mấy chục năm, thậm chí là hơn trăm này có lẽ không có thực lực mạnh như vậy, nhưng lại có thủ đoạn giữ mạng thiên kì bách quái.

Muốn liệp sát yêu thú như vậy, so với dập tắt thú triều còn khó hơn.

- Cứ tiếp tục thế này không được, hiệu suất liệp sát yêu thú thật sự quá thấp, còn có hơn hai tháng nữa, căn bản không thể kiếm đủ bốn vạn học phân.

- Có biện pháp nào. Có thể đề thăng hiệu suất liệp sát không nhỉ?

Lý Diệu vô cùng chuyên chú thầm nghĩ.

Cẩn thận nhớ lại kiếp sống săn bắn mấy ngày nay, Lý Diệu phát hiện, dẫn tới hiệu suất liệp sát của hắn thấp chủ yếu có hai nhân tố.

Thứ nhất, giả hổ dọa lợn.

Thứ hai, giả lợn thịt hổ.

Cái gọi là giả hổ dọa lợn, chỉ là những yêu thú làng nhàng và Yêu Binh cấp thấp, vì sinh tồn, trong quá trình tiến hóa dần dần có bộ dạng càng lúc càng giống một số yêu thú cường đại.

Đây là một loại màu sắc tự vệ đặc thù.

Nói ví dụ như Lựu Đầu Phúc vừa rồi, bản thân là một loại Yêu Binh cấp thấp, từ từ tiến hóa thành bộ dạng rất giống với Tam Giác Mâu Đầu Phúc. Ngụy trang thành Yêu Binh trung cấp.

Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé, không ít Yêu Binh trung cấp từ xa nhìn thấy, chưa chắc đã dám xuống tay với nó.

Trong thiên nhiên, đây là một loại hiện tượng rất thông thường.

Không ít cánh bướm màu sắc sặc sỡ, chính là bắt chước vằn của mãnh thú, khiến côn trùng ăn thịt khác không dám tới gần.

Mà cái gọi là giả lợn ăn thịt hổ thì giống như là Thứ Cức Nham Đồn vừa rồi, rõ ràng là Yêu Binh cao cấp cường đại, lại ngụy trang thành Yêu Binh cấp thấp, thậm chí là bộ dạng yêu thú làng nhàng, làm con mồi thả lỏng cảnh giác rồi nhất kích tất sát!

Hai loại tình huống này là Lý Diệu thường xuyên gặp phải trong săn bắn, tạo thành phiền phức cực lớn cho hắn.

Mà xét đến cùng, đều là vì hắn không quá quen thuộc với các chủng loại yêu thú, không thể nhìn một cái là phân biệt ra chủng loại, giá trị và đặc tính của yêu thú.

Vấn đề này rất khó giải quyết.

Trải qua hơn vạn năm diễn hóa, chủng loại yêu thú đâu chỉ có ngàn vạn, chỉ là yêu thú thông thường nhất trong Thiên Nguyên giới cũng có tới cả mấy trăm vạn loại, mỗi loại yêu thú lại có thể xuất hiện biến dị với xác suất nhất định.

Mấy trăm vạn loại yêu thú, mỗi một loại yêu thú có đặc tính khác nhau, mà bề ngoài thì chỉ có khác biệt rất nhỏ.

Cho dù người tu chân có sức tính toán cường đại, muốn nhớ kỹ toàn bộ cũng không có khả năng.

Mà trí nhớ là một thứ vô cùng kỳ diệu, cho dù là nhớ kỹ, nhưng trên chiến trường nguy cơ bốn bề cũng không nhất định có thể nhớ ra đúng lúc.

Lấy Thứ Cức Nham Đồn mà nói, Lý Diệu rõ ràng trong cơ sở dữ liệu có được tin tức về loại yêu thú này, cùng với tin tức về hơn vạn yêu thú khác, nhớ sâu vào não.

Vừa nhìn thấy, tìm ba giây là lấy ra được tin tức về Thứ Cức Nham Đồn ở trong biển ký ức.

Chiến tranh giữa người tu chân và yêu thú, một phần mười giây có thể quyết định sinh tử, ba giây thật sự quá dài.

- Làm sao bây giờ? Tin tức về yêu thú thật sự quá nhiều quá tạp, căn bản không thể nhớ kỹ toàn bộ trong khoảng thời gian ngắn, cho dù nhớ được thì vào thời khắc mấu chốt, cũng không nhất định có thể trong nháy mắt nhớ ra.

- Trong tinh não mini cũng có thể chứa đựng đại lượng tin tức về yêu thú, nhưng vào lúc sinh tử quan đầu, cúi đầu nhìn tinh não thì quá ngu rồi.

- Mà không biết tên của yêu thú, cho dù có cơ sở dữ liệu khổng lồ cũng rất khó tra tìm chính xác tin tức cụ thể về yêu thú.

- Nếu sử dụng công năng 'tìm mò', lập tức sẽ có tin tức về mấy chục yêu thú chủng loại giống nhau, rốt cuộc là con nào mới là chính xác đây?

- Có pháp bảo nào có thể nhìn một cái là đưa ra tin tức chính xác về yêu thú, đồng thời cũng tiện đọc mà không ảnh hưởng tới chiến đấu không?

Lý Diệu lặng lẽ suy nghĩ, nếu thực sự có một loại pháp bảo như vậy, có thể thoáng cái là phân biệt ra chủng loại, giá trị, trình độ nguy hiểm của yêu thú, nhất định có thể đề thăng hiệu suất và tính an toàn của liệp sát!

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 708

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.