Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Độc Thợ Săn

Phiên bản Dịch · 2409 chữ

Một tháng sau.

Tây bắc đất hoang, khu đá Cao Trắc

Phóng mắt nhìn, mỏm úi đá đứng sừng sững giữa sa mạc mênh mông bát ngát, quái lởm chởm cài răng lược, cây cối giống như từ nham thạch khắc thành.

Mỗi một khối nham thạch đều vỡ nát, bên trong phủ đầy lỗ thủng bốn phía thông suốt, còn lan tới bên trong huyệt động như mê cung

Lạ thêm sông ngầm sâu mấy trăm thước dưới đất, mảng rừng đá này biến thành thiên đường của sinh vật hoang nguyên.

Cũng là chỗ ẩn thân tốt nhất của yêu thú.

Lý Diệu cuộn mình bên dưới một lớp bạt che nắng ngụy trang, giống như một khối nham thạch ngẩn ngơ.

Một con bọ cạp sa mạc mang theo kịch động bò lên đỉnh dầu rồi chậm rãi bò xuống, đuôi xoay đi xoay lại, tìm kiếm con mồi trong nham thạch.

- Không thể sống những ngày như thế này được!

Lý Diệu dùng ống hút rụt rè hút một ngụm nước.

Bởi vì phơi nắng quá nhiều, túi nước từ da yêu thú luyện chế mà thành nóng rực, uống vào có vị c

Hắn lại tiết kiếm, hút từng ngụm nhỏ, làm dịu yết hầu đang bốc lửa.

Nhớ lại một tháng trước, hắn ở thành phố Thanh Trạch đại sát tứ phương, điên cuồng kiếm học phân, dùng dùng thân phận người thi hành án trảm sát một Yêu Vương, đó là một loại thần thái hăm hở cỡ nào!

Có điều vận khí như trận chiến này hình như đã hết rồi, một tháng tiếp theo thì tiến triển lại không thuận lợi cho lắm.

Sau cuộc chiến ở thành phố Thanh Trạch, yêu tộc lập tức trở nên ngoan ngoãn, có lẽ do tổn thất một Yêu Vương, yêu tộc cấp cao của Huyết Yêu giới cũng không dám manh động, đang điều chỉnh lại chiến lược.

Tóm lại một tháng tiếp theo, ở nam bộ đất hoang gió êm sóng lặng, chỉ xuất hiện hai lần thú triều bùng nổ quy mô nhỏ, tất cả trùng động đều mở ở trong trốn hoang dã.

Chờ Lý Diệu biết được tin tức, quân đội đã sớm xuất động đại lượng chiến hạm tinh thạch, bắn tan thú triều.

Mà ở bắc bộ đất hoang, nhân loại chưa hoàn toàn khống chế địa vực rộng lớn, cũng có mấy sào huyệt yêu thú, thậm chí có mấy trùng động nhỏ hẹp, hàng năm đều sẽ không định kỳ mở ra mấy lần, rất nhiều yêu thú bởi vậy tiến vào Thiên Nguyên giới.

Có điều những địa vực nguy hiểm này chỉ có người tu chân cấp cao và đại bộ đội quân đội mới dám xâm nhập. Lý Diệu sao dám to gan lớn mật, làm ra chuyện biết chết mà vẫn mạo hiểm.

Hắn cũng từng thành lập đội với mấy bạn học cấp cao niên thực lực đạt tới từ Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy trở lên, đi chấp hành một nhiệm vụ có độ khó cực cao, liệp sát một con Xích Điêu Sư Yêu Binh cao cấp.

Tìm bảy ngày bảy đêm, trải qua mấy lần gió lốc, miệng ăn toàn vàng, cuối cùng trảm sát Xích Điêu Sư, nhưng bởi vì thực lực của hắn yếu nhất, xuất lực ít nhất. Học phân được chia tới tay cũng chỉ là một chút cơm thừa canh cặn, nếu tính toán thì chẳng bằng ở trong trường học ngoan ngoãn đi học!

Sau khi ăn quả đắng đó, Lý Diệu không muốn thành lập đội với học sinh cấp cao niên nữa.

Nhưng vấn đề lại tới, Triệu Thiên Trùng và Lỗ Thiết Sơn không có nhu cầu bức thiết về học phân giống như hắn, người ta vẫn muốn làm từng bước, tu luyện tuần tự mà tiến, cũng không muốn hở chút là đi mạo hiểm.

Dù sao ở thành phố Thanh Trạch kiếm được một đống học phân, đủ để họ xài một đoạn thời gian rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Diệu cắn răng, làm ra một quyết định vô cùng điên cuồng ở trong mắt người ngoài.

Hắn xin rất nhiều nhiệm vụ liệp sát, chuẩn bị một mình liệp sát yêu thú tự do trên hoang nguyên.

Làm độc hành hiệp cũng không phải dễ, tuy rằng hành động vô cùng tự do, sau khi trảm sát yêu thú thì có thể một mình chiếm học phân, nhưng không có sự giúp đỡ, không có tiếp viện, không có tình báo, tất cả đều phải dựa vào chính mình.

Trên hoang nguyên sát khí tứ phía, tuyệt đối là chức nghiệp nguy hiểm nhất.

Lý Diệu đương nhiên không phải tự tìm đường chết, hắn cũng có một vũ khí bí mật.

Đó chính là Hắc Dực kiếm, pháp bảo tự biết tu luyện!

Tiểu Hắc này tuy rằng là một kiện pháp bảo. Nhưng tu luyện thì còn điên cuồng hơn Lý Diệu, trong học phân mà hắn bỏ ra có một bộ phận rất lớn là để đổi lấy tinh thạch độ tinh khiết cao cho tiểu Hắc cắn nuốt.

Sau khi tên này cắn nuốt tinh thạch, quanh người trào ra càng lúc càng nhiều linh ti màu đen, càng lúc càng tráng kiện, có thể ngưng tụ thành cánh chim màu đen vô cùng rõ ràng.

Cánh đen mở ra, tốc độ của nó cũng càng lúc càng nhanh.

Lý Diệu từng thí nghiệm, tốc độ cực hạn của tiểu Hắc đã dễ dàng đột phá vận tốc âm thanh, đạt tới gấp hai vận tốc âm thanh.

Đến về sau, tiểu Hắc có thể tiến thêm một bước đề thăng tốc độ, nhưng thân thể của Lý Diệu không chịu nổi.

Còn tăng tốc nữa, nói không chừng sẽ bị không khí xé nát.

Tốc độ của nó đã vượt qua không ít toa xe bay chiến đấu.

Mà là một thanh phi kiếm vô cùng linh hoạt, tính cơ động trong phạm vi nhỏ của tiểu Hắc lại hơn xa chiến toa Huyền Điểu, chiến toa Xích Diễm, có thể làm ra vô số động tác phức tạp ngoài sức tưởng tượng.

Có vũ khí bí mật tiểu Hắc này, Lý Diệu mới dám một mình xông vào đất hoang.

Hắn chuyên môn lựa chọn một số khu vực cách căn cứ quân sự không xa, tương đối an toàn, liệp sát yêu thú thực lực không mạnh, nhưng trong cơ thể ẩn chứa tài liệu quý giá.

Một khi có cường địch từ Yêu Binh cao cấp trở lên xuất hiện, hắn không nói hai lời, lập tức ôm Hắc Dực kiếm, bỏ trốn mất dạng.

Hắn cũng từng nghĩ, tốc độ của Hắc Dực kiếm nhanh như vậy, cho dù không có thần thông khác, trực tiếp bay qua đâm xuyên yêu thú một kiếm, chỉ sợ trên người Yêu Tướng cũng phải xuất hiện lỗ thủng.

Có điều chủ nhân đời trước của tiểu Hắc không biết động tay động chân gì trên người nó, giống như là hạ cấm chế nào đó, phong bế năng lực công kích của nó.

Mỗi khi Lý Diệu sử dụng Hắc Dực kiếm khởi xướng công kích về phía yêu thú, tên này luôn không ngừng lượn vòng trên đầu hắn, bộ dạng mơ màng.

Lý Diệu nghiên cứu mãi không ra nguyên cớ, đến về sau chỉ có thể bỏ cuộc, coi Hắc Dực kiếm là công cụ chạy trốn đơn thuần.

Trên hoang nguyên rộng lớn vô ngần, hình thức chiến đấu giữa nhân loại yêu thú hoàn toàn bất đồng với chiến đấu trên đường phố.

Nơi này không có yêu thú không có não hội tụ thành thủy triều xông lên để Lý Diệu giết, vũ khí hạng nặng như pháo oanh kích xoay sáu nòng và chiến đao chấn động hạng nặng đều là trói buộc, chỗ có thể chạy trốn thật sự rất nhiều, pháo oanh kích vừa vừa mới bắt đầu xoay tròn yêu thú đã chui vào lòng đất, hỏa lực có uy mãnh tới mấy thì cũng làm được gì?

Không có pháp bảo hạng nặng phụ trợ, tăng cường cho lực công kích, liệp sát tới yêu thú cường hãn hơn, Lý Diệu chỉ có thể mạo hiểm tu luyện một môn chương trình học uy lực cực lớn, độ khó cũng cực cao của khoa đấu võ.

Hắn là lựa chọn đao pháp Cuồng Sa.

Đao pháp này nghe thì vô cùng khí phách, vốn là khi trong hoang nguyên thường xuyên phát sinh bão cát, tu luyện đến cực hạn, ánh đao xoay tròn, giống như cơn lốc, cát bay đá chạy. Có thể làm dấy lên sóng cát vạn trượng, hội tụ thành đao cát to lớn, hung hăng chém về phía kẻ địch.

Trong tất cả chương trình học của khoa đấu võ, đao pháp Cuồng Sa thuộc về loại khá là khó, bình thường chỉ có học sinh cấp cao niên từ Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy trở lên mới có thể tu luyện.

Lý Diệu để mau chóng đề thăng sức chiến đấu, lại không quan tâm nhiều như vậy. Một hơi bỏ ra gần hai ngàn học phân, lựa chọn đao pháp Cuồng Sa.

Kết quả sự thật đã dạy cho hắn một bài học!

Tuy nói không thi trượt không phải là cuộc sống đại học hoàn chỉnh, nhưng Lý Diệu vẫn tức tới hộc máu.

Tổn thất một hai ngàn học phân chỉ là thứ yếu, mấu chốt là thời gian của hắn không còn nhiều.

Lý Diệu phát hiện mình đã rơi vào một cái vòng lẩn quẩn.

Muốn trong khoảng thời gian ngắn có được đại lượng học phân, phải mạo hiểm tới khu vực nguy hiểm, liệp sát yêu thú cấp bậc cao hơn.

Muốn liệp sát yêu thú cấp bậc cao hơn, nhất định phải mau chóng đề thăng thực lực.

Muốn đề thăng thực lực, phải mạo hiểm bỏ ra nhiều học phân, tu luyện kỳ công tuyệt nghệ độ khó cao, uy lực lớn.

Một khi thi trượt, học phân bỏ ra sẽ lãng phí.

Mà khi hắn đang chạy loạn trong cái vòng lẩn quẩn này thì thời gian đang trôi qua rất nhanh.

Cách ngày hết hạn báo danh luyện khí sư đăng kí đã không còn xa!

Tựa hồ là cơn đen qua, vận may đến, bắt đầu từ cuối tuần trước, vận khí lại dần dần về lại trên người hắn.

Đầu tiên là hắn dưới cơn kích thích vì thi trượt, khi đang điên cuồng tu luyện đao pháp Cuồng Sa trong đêm mưa to, càng nghĩ càng giận, càng luyện càng điên, không ngờ một phát đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, trở thành một người tu chân Luyện Khí kỳ trung cấp.

Thực lực này, cho dù ở trong năm trăm tông phái tu luyện đứng đầu Liên Bang cũng có thể đảm nhiệm chức vụ cơ bản.

Sau đó hắn lại bỏ ra một đống học phân, xin thi đao pháp Cuồng Sa, bằng vào lĩnh ngộ trong đêm dông tố, cuối cùng thành công qua cửa, chẳng những bù lại được học phân hai lần bỏ ra, còn kiếm được chút lời.

Nhân lúc đang son, Lý Diệu khống chế Hắc Dực kiếm, một hơi bay ra mấy ngàn dặm, mạo hiểm đi tới khu núi đá cao ở tây bắc đất hoang.

Nơi này bình thường là phạm vi hoạt động của Yêu Binh cao cấp và người tu chân Luyện Khí kỳ cấp cao, nhưng cũng có những con mồi vô giá.

Lý Diệu rất nhanh liền nhìn trúng một con Tam Giác Mâu Đầu Phúc (rắn hổ mang đầu nhọn tam giác).

Tam Giác Mâu Đầu Phúc Trưởng thành thực lực có thể đạt tới Yêu Binh trung cấp, nọc độc của nó chứa một loại thành phần vô cùng hiếm thấy, sau khi tiến hành thối luyện thì điều chế ra thì là một nguyên vật liệu ắt không thể thiếu để điều chế không ít thuốc cường hóa cao cấp, hơn nữa không thể nhân công hợp thành.

Bởi vậy giá trị của Tam Giác Mâu Đầu Phúc cực cao, nếu tuyến độc đầy đủ, có thể đổi được nhiều học phân so với không ít Yêu Binh cao cấp.

Có điều, tính cảnh giác của Tam Giác Mâu Đầu Phúc cực cao, bình thường ẩn núp trong sào huyệt rắc rối phức tạp, tránh né sự công kích của cường giả nhân loại và chiến hạm tinh thạch, rất ít xuất hiện trên mặt đất.

Trừ phi...

Bò cạp vừa biến mất trong đá vụn lại xuất hiện, bò dưới mũi Lý Diệu.

Lý Diệu vận chuyển tới Liễm Thần thuật tới cực hạn, lỗ chân lông đóng chặt.

Không những không tỏa ra một tia linh khí nào, ngay cả hô hấp cũng hạ tới thấp nhất.

Mà vải chống nắng ngụy trang phủ trên người hắn đã hoàn toàn khóa lấy nhiệt lượng, khiến hắn đã hòa thành một thể với nham thạch chung quanh.

Bò cạp cát là đồ ăn Tam Giác Mâu Đầu Phúc thích nhất.

Từ khi con bò cạp cát này xuất hiện, Tam Giác Mâu Đầu Phúc Lý Diệu đang theo dõi đã ẩn núp bốn tiếng trong bóng đêm.

Cuối cùng...

Mắt thấy bò cạp cát nghênh ngang đi xa, Tam Giác Mâu Đầu Phúc rốt cuộc không kiềm chế được nữa.

Thân hình chợt lóe, như một ngọn giáo, bắn ra như điện, hung hăng đâm tới bò cạp cát.

Ngay khi nó nuốt bò cạp cát vào bụng, nham thạch bên cạnh đột nhiên nổ ra

Lý Diệu gầm khẽ, cất bước.

Lực ly tâm cực lớn đã biến thân thể thành một cơn gió xoáy, chiến đao vừa ra khỏi võ, bốp một tiếng, đao phong thổi cho cát bay tứ tung, cái đầu to bằng nắm đấm bay lên, mắt rắn vẫn đọng lại trong sự thỏa mãn ở khoảnh khắc hưởng thụ mỹ vị, tới chết vẫn không kịp phản ứng.

Nửa giây, một hồi liệp sát hoàn mỹ đã kết thúc.

Trong cuộc đọ sức ẩn núp và nhẫn nại này, Lý Diệu là người thắng cuối cùng.

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 738

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.